Sau Khi Xuyên Sách Tôi Nghèo Rớt Mùng Tơi

Chương 50

Lực lượng của Truyền Tống Phù khi xé mở không gian dị thường khủng bố, hai người thẳng tắp rơi từ không trung xuống mặt đất.

Giản Hoan nằm ở dưới, Thẩm Tịch Chi đè ở trên.

Tay chân nàng liền thật nhanh nhẹn bám chặt trên người hắn.

Giản Hoan cắn răng, dùng hết toàn lực, đôi tay gắt gao ôm chặt cổ Thẩm Tịch Chi, hai chân cũng gắt gao câu lấy, cứ như người chết đuối, như thế nào cũng không chịu buông ra tấm gỗ trong lòng ngực.

Cũng bởi vậy mà móng tay của nàng hung hăng đâm vào bên trong cần cổ thon dài như thiên nga của hắn, cào ra vài vệt máu hồng đỏ như tuyết mai.

Cổ bị ôm đến chặt chẽ không kẽ hở, Thẩm Tịch Chi không khỏi khụ lên một tiếng, gian nan tìm kẽ hở mà hô hấp.

Bọn họ rơi xuống với tốc độ như tên lửa, tạo ra sức gió rung động rào rạt, Thẩm Tịch Chi cố gắng miễn cưỡng mở mắt ra.

Hoàn cảnh bốn phía từ đen tối vô tận biến thành ánh mặt trời tươi đẹp, hình như là chuẩn bị chạm đáy.

Hắn chịu đựng cảm giác hít thở không thông như bị bóp chết, cánh tay duỗi ra đặt lên tấm lưng mảnh khảnh phía sau Giản Hoan, bên hông dùng sức uốn éo, đem hai người về tư thế mặt đối mặt.

Tu sĩ Luyện Khí kỳ, so với người bình thường mạnh hơn một chút.

Phanh một tiếng, bọn họ rơi vào một mảnh bên trong bụi hoa.

Một giây va chạm kia, mắt đầy sao xẹt, trong đầu ầm ầm vang lên.

Một lát sau, Giản Hoan bởi vì có đệm lưng mà tình huống tốt hơn một chút, đầu choáng váng chân thì mềm từ trên người Thẩm Tịch Chi bò dậy, tầm mắt theo bản năng đảo qua bốn phía.

Nơi này đại khái là một chỗ trong sân viện, trong viện có mười mấy cây hoa đào, hoa đào phấn nộn bởi vì động tĩnh của hai người, rào rạt từ trên cành cây phiến lá nhẹ nhàng rơi xuống trên không trung, đẹp đến không giống nhân gian.

Giản Hoan sửng sốt.

Bay giờ đang là cuối hạ, hoa đào không phải nở vào mùa xuân sao?

Truyền Tống Phù của nàng cũng chỉ có thể truyền tống mười dặm, khoảng cách mười dặm này không có khả năng đổi luôn mùa cho nàng.

Cho nên nơi này, rốt cuộc là địa phương nào?

Bên trong bụi hoa có tiếng động sột soạt ho khụ khụ nặng nề.

Giản Hoan vội lấy lại tinh thần, áp xuống lòng nghi ngờ, khom lưng muốn đem người nâng dậy.

Thẩm Tịch Chi nhìn tưởng gầy nhưng lại rất nặng, Giản Hoan xách một hồi cũng không xê dịch mảy may được phân lượng nào.

Nàng đơn giản bỏ cuộc, kéo váy ngồi xổm bên cạnh hắn, thật cẩn thận vỗ vỗ lưng hắn, giúp hắn thuận khí: “Ngươi còn khỏe không?”

Thẩm Tịch Chi thấp thấp ừ một tiếng.

Hắn một chân hơi cong, đầu gối chống xuống đất, khuỷu tay dùng một chút lực, từ trên mặt đất ngồi dậy.

Giản Hoan thấy vậy thu hồi tay, ôm hai đầu gối đánh giá hắn.

Trên mặt hắn dính đất, nhưng đối với dung mạo của hắn không có bất luận ảnh hưởng gì.

Hai người còn đang mặc áo ngủ màu trắng, cổ áo ngủ áo mở đến thấp xuống, làm lộ một vòng vệt đỏ trên cổ hắn, cùng với mấy vết cào có vẻ bắt mắt đáng chú ý.

Giản Hoan cả kinh, buột miệng thốt ra: “Ngươi làm sao vậy?”

Thẩm Tịch Chi xoa nhẹ cổ, nghe vậy liếc mắt quét nàng một cái, ngữ khí thực lạnh: “Như thế nào, sự tình chính ngươi làm, ngươi không nhớ?”

Giản Hoan: “…”

Nàng khó có thể tin, chỉ vào mũi của mình: “Cho nên là ta làm?”

Sau đó, bởi vì cái động tác này, nàng thấy được móng tay của mình.

Phía trên có vết máu rất nhỏ.

Giản Hoan: “…”

Giản Hoan thấp hèn cúi đầu nhỏ, thái độ nhận sai mười phần: “Thực xin lỗi, thời điểm ở không trung, ta không có quá nhiều ý thức.”

Thẩm Tịch Chi nhẹ a một tiếng.

Tầm mắt hắn dừng lại ở trên sườn mặt hoàn hảo của nàng.

Trên đó có một khối vệt đỏ nhìn thấy ghê người, là hắn vừa nãy vì đánh thức nàng mà véo.

Thẩm Tịch Chi yên lặng dời tầm mắt, coi như không nhìn thấy.

Hắn rõ ràng không dùng quá nhiều sức lực, sao có thể hồng thành như vậy?

Ý thức dần dần bắt đầu hoảng hốt, Thẩm Tịch Chi bỗng nhiên lại nghĩ tới mấy cái cảnh tượng kia, Giản Hoan ở trong cảnh tượng.

Tựa hồ có thứ gì, lại lần nữa bắt đầu ngo ngoe rục rịch…

“Thẩm Tịch Chi? Thẩm Tịch Chi?” Giản Hoan hô mấy lần đều không thấy hắn động đậy, hắn ngốc ngốc đứng ở kia, nghèo túng thất thần, nàng vội vàng dùng sức đẩy một phen, ở bên tai hắn hét lớn, “Thẩm! Tịch! Chi!!!”

Thẩm Tịch Chi bỗng nhiên hoàn hồn.

Trước lạ sau quen, mùi hương ngọt ngào quen thuộc kia lại ở chóp mũi hắn thoáng qua.

Miệng vết thương ở trên bàn tay hắn dùng kiếm cắt qua vẫn còn, năm ngón tay của hắn cuộn tròn, dùng sức đem miệng vết thương đã cầm máu lại lần nữa đâm thủng.

Đau đớn mang đến thanh tỉnh.

Thẩm Tịch Chi một lần nữa ngồi trở lại mặt đất, nhanh tay tạo thế.