Sau Khi Xuyên Sách Tôi Nghèo Rớt Mùng Tơi

Chương 29

Nam nhân này là cái hũ nút, khó cạy miệng ra, chỉ cần hắn không muốn nói ra, có thể vẫn luôn để ở trong lòng.

Thẩm Tịch Chi cự tuyệt: “Không được.”

Giản Hoan buông tay: “Cự tuyệt không có hiệu quả, ngươi vừa nãy rõ ràng có thể đi trước, ngươi vì cái gì lưu lại?”

Thẩm Tịch Chi trầm mặc.

Hắn cũng muốn hỏi chính hắn, rõ ràng chuẩn bị đi trước, vì cái gì không đi.

Giản Hoan vì hắn phổ cập miễn phí nhược điểm con người: “Ta hiểu, làm người đều có yêu thích nhìn trộm riêng tư của người khác, ta có thể không so đo. Nhưng mong ngươi cũng thỏa mãn du͙© vọиɠ nhìn trộm một chút của ta.”

Thẩm Tịch Chi: “…”

Không thể phản bác.

Nàng luôn có rất nhiều ngụy biện kỳ quái.

Chính sảnh Sở gia, Giản Hoan ngồi ở bên cạnh Thẩm Tịch Chi.

Hạ nhân Sở gia nối đuôi nhau đi vào, pha trà cho bọn họ, cũng đưa lên điểm tâm đi kèm khi uống trà, còn có dĩa trái cây mới mẻ.

Mấy loại này chỉ là thức ăn bình thường của bá tánh, nhưng lại làm Giản Hoan sáng ngời.

Ở phái Ngọc Thanh, mỗi ngày đều là Tích Cốc Đan Tích Cốc Đan, thỉnh thoảng ăn linh thực thay đổi khẩu vị.

Nhưng điểm tâm mềm mại như vậy, dưa hấu mọng nước mê người, quả nho tím to lớn mượt mà, đã rất lâu nàng không được ăn rồi.

Giản Hoan nhéo khối bánh hạt sen, khẽ cắn một ngụm, hương vị hạt sen mang theo đường ngọt, đọng lại bên đầu lưỡi, ngọt đến tâm người đều rung động.

Quản gia vội vàng đi vào, hướng hai người vái chào, đối với Thẩm Tịch Chi nói: “Thẩm chân nhân, lão gia hôm nay có việc ra ngoài, tiểu nhân mới vừa kêu người đi kêu lão gia, mong rằng Thẩm chân nhân chờ một chút.”

Thẩm Tịch Chi thiếu tiền lão gia nhà mình, quản gia biết. Nhưng Thẩm Tịch Chi trên người lại thiếu nhiều tiền, cũng là đệ tử thân truyền phái Ngọc Thanh, nếu tới liền phải chiêu đãi thật tốt.

Thẩm Tịch Chi cũng không có chạm vào bất kỳ điểm tâm trái cây gì, hắn thậm chí trà đều không có động tới.

Hắn tránh đi sự hành lễ của quản gia, vẫn giống như ngày xưa, kháng cự tiếp xúc khoảng cách gần với người khác: “Đa tạ.”

Quản gia biết tính cách hắn, cũng không nói nhiều, truyền lời xong liền rời đi, đem nơi này để lại cho hai người Thẩm Tịch Chi cùng Giản Hoan.

Thẩm Tịch Chi nhắm mắt lại, ngồi vận chuyển linh khí trong cơ thể.

Giản Hoan một tay cầm chung trà, một tay cầm điểm tâm, đôi mắt đảo quanh mọi nơi.

Sảnh chính Sở gia, nhìn có chút cổ xưa, nhưng bố trí lại rất chú ý tiểu tiết.

Nàng đem điểm tâm ăn xong, uống một hớp trà lớn, lấy ra Huyền Thiên Kính, mở ra Huyền Thiên hào của Cung Phi Hồng.

[Tiền Đa Đa có phù: Phi Hồng huynh, ngươi biết bối cảnh Sở gia của thành Thanh Long như thế nào không?]

Ngày ấy Cung Phi Hồng tới tìm nàng lấy phù, hai người trao đổi qua Huyền Thiên hào.

Hơn nữa nàng mới biết được, Cung Phi Hồng là người yêu thích Huyền Thiên Kính, chỉ cần không phải ở dưới tình huống nguy cấp, cái tin tức gì đều có thể hồi âm trong chốc lát.

Mà hắn thân là con vợ cả Cung gia, sự tình gì của Cửu Châu, hoặc nhiều hoặc ít hắn đều biết, có thể nói là tiểu bách khoa vạn năng.

Giản Hoan đem hắn thành Baidu mà dùng.

[ Cung Phi Phi: Sở gia thành Thanh Long? Có điểm ấn tượng, gia chủ đời trước của Sở gia, hình như cũng là đệ tử phái Ngọc Thanh chúng ta. ]

[ Tiền Đa Đa có phù: Phải không? Còn có chuyện này? ]

[ Cung Phi Phi: Cụ thể ta không biết, ta giúp ngươi hỏi các sư huynh sư tỷ một chút! ]

[ Tiền Đa Đa có phù: Được, ngươi mau đi! ]

Giản Hoan buông Huyền Thiên Kính, chuyên tâm uống trà ăn bánh.

Khi nàng uống thêm ba ly nước, ăn xong một đĩa bánh, Cung Phi Hồng đã quay lại.

[ Cung Phi Phi:! Ngươi có phải hay không hỏi giúp Thẩm sư huynh a? ]

[ Tiền Đa Đa có phù: Ân…Làm sao vậy? ]

[ Cung Phi Phi: Gia chủ Sở gia hai trăm năm trước cùng sư phụ Thẩm sư huynh quan hệ phi thường tốt, nghe nói còn mượn Cốc phong chủ không ít tiền. Chỉ là đáng tiếc không có thể thành công thăng lên Nguyên Anh, thời điểm độ lôi kiếp không có. ]

[ Cung Phi Phi: Sở gia chủ hình như cũng không có thiên phú tu tiên gì, bất quá lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nếu ở nhân gian hẳn là còn có thể. ]

Giản Hoan nhìn chỗ đại sảnh này rộng mở sáng ngời, cùng khí phái của lớn phía bên ngoài, gật đầu.

Xác thật còn có thể.