Sau Khi Xuyên Sách Tôi Nghèo Rớt Mùng Tơi

Chương 12

Giản Hoan hơi cúi đầu, sườn mặt nghiêm túc mà chuyên chú, bóng lưng tinh xảo đẩy đến thực thẳng, như cây trúc ngọc nỗ lực hướng lên trên sinh trưởng.

Thẩm Tịch Chi thu hồi tầm mắt.

Hắn chọn lựa ở trong bao tải, lấy ra một khối linh thiết tương đồng chất liệu với đoạn kiếm này, cho linh thiết bám vào phía trên đoạn kiếm , linh lực lung linh rực rỡ ngũ sắc từ lòng bàn tay hắn chậm rãi tràn ra, kiên nhẫn tinh tế mà chữa trị chuôi của đoạn kiếm này.

Bên trên cửa sổ ngọn nến màu đỏ thẫm lẳng lặng thiêu đốt, ánh sáng bao phủ lên hai người trong phòng.

Đêm, càng thêm yên tĩnh.

Ngoài cửa sổ, một đám mây đen lặng yên không một tiếng động mà thổi qua, che lại trăng tròn, làm mặt đất phía dưới phủ thêm một tầng âm u.

Đoạn kiếm hợp nhất, tựa như tân sinh.

Thẩm Tịch Chi vừa định thu hồi thanh kiếm, bỗng nhiên giữa mày cau lại, tân kiếm trong tay nháy mắt bay ra, thẳng tắp một góc lao đi!

Một tiếng phịch giòn vang, kiếm bị nam tử đột nhiên xuất hiện trên không trung một chân đá văng ra.

Giản Hoan đang tiến vào cảnh giới nhập tâm bị dọa đến một phen, nét bút trong tay ngưng lại, một tờ bùa tốt như vậy liền bị huỷ hoại.

Tờ Truyền Tống Phù này buổi chiều ngày mai nàng vốn dĩ có thể bán được hai mươi lăm linh thạch!

Mẹ kiếp!

Giản Hoan giận dữ, một bên nhanh tay đem phù bút, lá bùa trên bàn thu hồi, linh hoạt vọt đến bên cạnh Thẩm Tịch Chi, một bên cắn răng trừng mắt hướng đầu sỏ gây tội.

Người đến là một nam tử trung niên, mắt bé môi dày, khi nói chuyện trong cổ họng phảng phất hàm chứa thanh âm, toét miệng cười nói: “Rất cảnh giác! Đáng tiếc, chả qua là hai cái phế vật Luyện Khí kỳ, cho dù có cảnh giác đi chăng nữa lại có thể làm khó dễ được ta?”

Người tới như là một con mèo, cũng không vội vã gϊếŧ chết con mồi của mình.

Lúc hắn vừa ở trên đường liền theo dõi Giản Hoan cùng Thẩm Tịch Chi, hai tên tu sĩ Luyện Khí kỳ, xách theo hai cái bao tải to, đây còn không phải là dụ hắn xuống tay sao?

Tính ra hai người này lớn lên đều thực không tồi, hắn nam nữ đều ăn, trong lòng tính toán trước tiên cướp tiền bọn họ, lại đem bọn họ chơi, cuối cùng đem bán kỹ viện đi.

Trước tiên hắn đem phòng này tạo cái phòng hộ, người bên ngoài không nghe thấy động tĩnh bên trong, hai người này dù có kêu rách yết hầu cũng không có ai nghe.

Ngẫm lại liền làm người huyết mạch phun trào.

Nam nhân mắt bé bước đi nhàn nhã trong sân vắng, tới gần phía hai người.

Trong mắt hắn Giản Hoan cùng Thẩm Tịch Chi chính là hai con chuột nhắt ôm nhau sưởi ấm, bị hắn uy hϊếp mà run lên bần bật lùi ra phía sau.

Này nhưng quá có ý tứ, hắn cười ha ha.

Giản Hoan tránh ở phía sau Thẩm Tịch Chi, một bên trộm đưa Truyền Tống Phù, một bên nhỏ giọng hỏi: “Tên này là kẻ thù của ngươi?”

“Không phải.” Thẩm Tịch Chi không nhận phù, ánh mắt dừng ở trên mặt người nọ, trong mắt ánh lên tia thâm trầm, như là thợ săn nhìn đến con mồi, “Nhưng ta biết hắn, phía bên ngoài Trấn Phủ Tư treo giải thưởng có bức họa của hắn, đạo tặc Vô Ảnh Quyền.”

Trấn Phủ Tư là nha môn của triều đình cùng các đại tiên môn hợp tác, chuyên môn tróc nã phạm nhân có tu vi.

Nghe thấy thế, đôi mắt Giản Hoan nháy mắt liền sáng, nàng chính mình nhéo tờ Truyền Tống Phù, vội hỏi Thẩm Tịch Chi: “Tiền thưởng truy nã của hắn là bao nhiêu?”

Thẩm Tịch Chi: “Ba ngàn linh thạch.”

“!” Giản Hoan tay cầm Truyền Tống Phù ngưng lại, theo bản năng ngừng thở: “Cảnh giới của hắn như thế nào?”

Hai người đã bị bức ép đến mép giường, Giản Hoan núp ở phía sau cong đầu gối chống xuống bên mép.

Bản mạng kiếm của Thẩm Tịch Chi đã vận sức chờ phát động, bay nhanh trả lời: “Hắn xếp hạng phía sau trên bảng treo thưởng, Trúc Cơ tầng sáu.”

Nghe vậy, Giản Hoan liền không do dự, đem Truyền Tống Phù định cho Thẩm Tịch Chi cầm trở về.

Nếu Vô Ảnh Quyền là Kim Đan kỳ, Giản Hoan nhất định sẽ Truyền Tống Phù trốn chạy.

Nhưng Trúc Cơ kỳ, nếu có thể bắt liền bắt.