Thập Niên 80: Xuyên Thành Mẹ Mất Sớm Của Vai Phản Diện Thiên Tài

Chương 29

Thân thể này thật sự kém, kiếp trước đừng nói giặt quần áo, cô còn thường xuyên đi theo ông cùng đi lên núi hái thuốc đâu, vừa đi là một ngày đều nhẹ nhàng.

Cô lại ngồi ở ghế trên nghỉ ngơi, nhân tiện lấy ra toán lớp mười để xem.

Sầm Hoài An muốn chạy đi ra ngoài chơi.

Nếu là trước đây, cậu ai cũng mặc kệ, nghĩ đi liền đi .

Nhưng hiện tại không biết vì sao, không nói với Sơ Hạ một tiếng, trong lòng cậu luôn không dễ chịu.

Cậu chạy đến cửa, lại “Cộp cộp cộp” chạy về tới: “Mẹ, con muốn đi chơi.”

“Đi thôi.” Sơ Hạ tùy ý mà vẫy vẫy tay, “Đừng rời khỏi viện.”

Một đứa trẻ năm tuổi , ham chơi là bình thường, Sơ Hạ sẽ không một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không cho bé, quản chặt bé làm việc học tập quá mức sẽ khó chịu.

Sơ Hạ không biết, Sầm Hoài An chạy xuống lâu cũng không đi chơi, mà trực tiếp chạy đến chỗ vỡ của tường vây viện, học hai tiếng mèo kêu.

Một đứa trẻ ăn mặc giống Sầm Hoài An trước kia rách tung toé quần áo tiến vào, khoảng tám chín tuổi trong mắt mang theo một cổ tử khí tàn nhẫn .

“Di? Tiểu rách nát, gần nhất đây là nhật tử quá tốt? Ta nói thấy thế nào không đến ngươi.”

Cậu ta đi quanh Sầm Hoài An dạo qua một vòng, nhìn trên quần áo trên người cậu sạch sẽ vừa người, trong mắt lộ ánh mắt hâm mộ.

Duỗi tay tưởng sờ một chút, Sầm Hoài An phản ứng cực nhanh né tránh, ánh mắt như phòng cướp nhìn cậu ta.

“Em đi đi học.”

Nam hài cũng không thèm để ý, thu hồi tay nói: “Mẹ cậu cho cậu đi đi học?”

Sầm Hoài An lắc đầu, cậu đối với sự thay đổi của Sơ Hạ vui vẻ lại bất an. Luôn sợ đây là giấc mơ một khi tỉnh giấc lại về như trước kia ăn không đủ no.

“Sách! Vậy ngươi còn cùng ta cùng đi nhặt ve chai không?”

“Đi.”

Sầm Hoài An không một chút do dự, cẩn thận đem quần áo mới trên người cởi ra, thay y phục cũ cũ rách nát vào, đi theo nam hài từ chỗ lỗ hỗng bò đi ra ngoài.

Giữa trưa lúc ăn cơm , Sơ Hạ luôn ngửi thấy mùi khó chịu không nói lên lời trên người Sầm Hoài An trên người , không phải mùi mồ hôi .

Sơ Hạ múc cho Sầm Hoài An một chén canh cá trích đặt ở trước mặt cậu, lơ đãng hỏi: “An An,hôm nay con ra ngoài chơi cái gì?”

Sầm Hoài An cẩn thận mà uống một ngụm canh cá, ngon đến mức cậu hận không thể lập tức đem cả chén canh rót vào trong bụng.

Nghe được lời Sơ Hạ hắn buông xuống đôi mắt, ngón tay khấu khấu chén nói: “bắn bi ”

Sơ Hạ xem một cái Sầm Hoài An trên người quần áo, sạch sẽ, bắn bi phải quỳ trên đất, căn bản không có khả năng quần áo sạch sẽ như vậy.

Nhưng Sơ Hạ cũng không hỏi lại , cúi đầu uống canh che trầm tư trong mắt .

“Buổi chiều con không cần đi ra ngoài chơi, cùng mẹ đi một chuyến đến nhà bà ngoại con ”

Sầm Hoài An nháy mắt ngẩng đầu, trong mắt dấu không được hung ác, ánh mắt giống lần đầu tiên Sơ Hạ nhìn thấy cậu , giống sói con.

“Con không đi!” Ngữ khí cứng rắn.

Sơ Hạ nuốt thịt cá trích nói: “Đi đòi tiền, thật không đi?”

Sầm Hoài An chân mày cau lại, trong ánh mắt mang theo không tín nhiệm: “Thật sự đòi tiền?”

“Đúng. Có đi hay không?”

“Đi.” Sầm Hoài An cảm giác canh không quá nóng, một hơi uống xong lại đi múc.

Canh cá uống ngon thật, cùng canh gà giống nhau ngon.

Nếu đây là mộng, khiến cho mộng lâu chút đi.

Sau khi nghỉ chưa Sơ Hạ mang theo Sầm Hoài An đi thẳng đến viện người nhà xưởng dệt số một.

Lúc này Sơ Hạ cũng không biết thời gian, nhưng mặt trời vẫn như cũ phát huy uy lực của mình, người đi ở trên đường, đi dưới bóng cây cũng cảm thấy oi bức khó chịu.

Hơn nữa tiếng ve keu không ngừng càng làm cho người ta cảm thấy nóng.

Xưởng dệt số một cách xưởng số ba không tính xa, nhưng nếu đi đường cũng cần hơn nửa giờ.

Cho nên Sơ Hạ trực tiếp mang theo Sầm Hoài An ngồi giao thông công cộng.

Nếu như để những người khác biết nhất định mắng cô phá của, có chút khoảng cách còn ngồi xe.

Trên xe cũng nóng nhưng so đi bộ nhanh hơn a.

Viện người nhà xưởng một cùng xưởng ba cấu tạo không sai biệt lắm, nhưng xưởng một xây sớm, tòa nhà thấp, hơn nữa tất cả đều là chật chội ám hắc nhà ngang.

Buổi chiều không ít người dưới bóng cây cầm cái quạt hương bồ quạt nói chuyện.

Rốt cuộc trong phòng nóng, ở bên ngoài còn có thể có chút gió .

Có người nhận ra Sơ Hạ, cùng cô cười chào hỏi, Sơ Hạ cũng một đám gật đầu đáp lại.

Đi vào nhà ngang, càng oi bức, nơi này so nhà cô và c An An càng nóng, thiết kế càng thêm không hợp lý.

Đây là điều bình thường, nhà ngang như vậy ở niên đại này nhất thường thấy.

Vương Ngọc Lan nghe được tiếng đập cửa, mở cửa nhìn đến Sơ Hạ và Sầm Hoài An, sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức đầy mặt tươi cười: “Sơ Hạ cùng An An tới, mau tiến vào, mẹ và ba con còn nhắc mãi .”

Sơ Hạ không khách khí mà đi vào: “Nhắc mãi con chưa cho các ngươi tiền?”

“ Ai cho mày nói chuyện như thế với mẹ mày !”

La Đại Phú, cha nguyên chủ , một người chủ nghĩa đại nam tử tới cực điểm , thực hành nam chủ ngoại nữ chủ nội, trong nhà hết thảy sự tình đều mặc kệ, bao gồm mấy đứa con.

Lúc này ông ta ngồi trên sô pha, trên tay cầm tờ báo không có xem, nhíu mày nhìn Sơ Hạ, ánh mắt uy nghiêm.

Bởi vì ông ta đánh giặc trên người tự mang một cổ thô bao do từng gϊếŧ người thô, tất cả anh chị em nguyên chủ cùng nguyên chủ không ai không sợ ông ta.

Ngồi đối diện với ông ta là anh cả , một người con trai nghe lời Vương Ngọc Lan đúng là mẹ bảo .

Nghe được động tĩnh chị dâu cả ôm cháu trai hơn hai tuổi đi ra, em trai em gái trước sau không xuất hiện.

Sơ Hạ không có trả lời La Đại Phú , ôm Sầm Hoài An ngồi ở trên sô pha.

Sô pha lúc nguyên chủ lấy chồng còn chưa có, bao gồm cả TV, tủ lạnh, tất cả đều là mấy năm nay thêm vào.

Hơn nữa mấy thứ này, đều là lấy tiền nguyên chủ thêm vào, nhưng nguyên chủ lại bị chết đói, An An cũng không bị đói đến suy dinh dưỡng nghiêm trọng.

Những người này, đều là hại chết nguyên chủ hung thủ!

Sơ Hạ nhéo chính mình tay, làm chính mình bình tĩnh lại, trực tiếp nhìn về phía Vương Ngọc Lan: “Mẹ, mấy năm nay mẹ mượn tiền của con nên trả rồi. Còn có anh cả, dùng tiền của em dưỡng cả nhà anh, tiền này tiêu có phải đặc biệt thoải mái?”