Thập Niên 80: Xuyên Thành Mẹ Mất Sớm Của Vai Phản Diện Thiên Tài

Chương 27

“An An, mẹ cháu lại để cháu rửa rau ạ.”

Sầm Hoài An không thích này đó phụ nữ ánh mắt, cúi đầu xem khoai tây, căn bản không phản ứng cô ta.

“ Đàn ông con trai không thể làm việc nhà, An An cháu nói với mẹ, đây là của nữ.”

“Còn có rửa chén, cháu cũng không thể làm.”

Lý đại tỷ múc một bát nước , cười nói: “Sao không thể làm a, ai quy định nam không thể làm việc. An An tới chỗ cô rửa .”

“Ân.”

Chỉ có cô Lý cho cậu ăn, cậu không chán ghét cô ấy.

Sầm Hoài An đối những người khác không phản ứng, thậm chí còn thực phiền, những người này ríu rất ồn.

“Mẹ.”

“Ân?”

Sơ Hạ ngồi ghế t nhỏ gọt khoai tây , không có nạo, cô gọt khoai tây tốc độ cũng thực mau, năm đó giải phẫu thi thể tốc độ của cô là nhanh nhất.

Cậu do dự một lát, vẫn là quyết định nói cho mẹ: “Các họ nói con trai không thể làm việc nhà.”

“Ai a?”

“ Người rửa rau .”

Sơ Hạ “Phanh phanh phanh” khoai tây thái sợi, đầu cũng chưa nâng hỏi: “ Con không muốn làm việc nhà?”

Sầm Hoài An cảm nhận được giọng mẹ nguy hiểm, lập tức lắc đầu: “Không có.”

Sơ Hạ đem khoai tây thái sợi vào trong bát nói: “Nhà người khác con trai thế nào mẹ không biết, nhưng đàn ông nhà chúng ta , không làm việc nhà liền không có ăn. Nam nữ đều giống nhau. Đi lấy bốn quả trứng gà lại đây.”

Sầm Hoài An chạy nhanh đi tủ bát lấy trứng gà, cậu muốn ăn bánh trứng khoai tây , không nghĩ không cơm ăn.

Rán bánh trứng khoai tây tiêu hương mềm mại, khoai tây thái sợi cùng mì trứng hoàn mỹ dung hợp, Sơ Hạ bữa sáng thích nhất ăn cái này.

Sầm Hoài An cũng ăn đầu đều không nâng.

Lại uống một chén cháo gạo kê táo đỏ, hoàn mỹ.

Trong nhà đồ ăn ăn đến thất thất bát bát, Sơ Hạ mang theo Sầm Hoài An cùng đi chợ rau, cô chuẩn bị mua đ cá trích trở về hầm canh uống.

Cá trích canh kiện tì cùng dạ dày, tăng cường thể chất, đối với cô cùng Sầm Hoài An tì vị không tốt, thể nhược người nhất thích hợp.

Cô không cần cá trích to, chỉ cần loại dưới bốn lạng nửa cân , ba lượng trở lên cá trích, hơn nữa cần thiết là cá sống , hầm ra canh mới đủ tươi ngon.

Sầm Hoài An xách theo bốn con cá, Sơ Hạ xách theo mặt khác đồ ăn, chỉ mua hai ngày, không nhiều đi đi chậm về nhà.

Vừa đến cửa nhà, gặp phải lại Vương Ngọc Lan.

Sơ Hạ nhíu nhíu mày, Vương Ngọc Lan tới không có chuyện tốt.

Sầm Hoài An vừa thấy đến Vương Ngọc Lan, khuôn mặt nhỏ liền kéo xuống dưới, đôi mắt hung tợn mà trừng mắt bà ta, như sói nhìn thấy kẻ địch .

Hai người không một người cùng Vương Ngọc Lan nói chuyện, nói rõ không chào đón.

Nhưng Vương Ngọc Lan nhìn đồ trong tay Sầm Hoài An cùng Sơ Hạ , đôi mắt xoay mấy vòng, trên mặt cười đi theo hai người vào cửa.

“Sơ Hạ con mua cá à , vừa lúc ba con mấy ngày nay nói muốn ăn cá, hai người quả nhiên là cha con liền tâm a.”

“Làm gì?”

Sơ Hạ giữ bà ta khi bà ta muốn lấy cá trong tay Sầm Hoài An , để Sầm Hoài An mang cá cất.

Sầm Hoài An nghe được mệnh lệnh của Sơ Hạ, không chỉ có cá, đồ trong tay cô còn có trên mặt đất một ít đồ , cậu cất hết.

“Đây là con cùng An An ăn, không phải cho toàn gia nhà mẹ mua.” Sơ Hạ đẩy tay Vương Ngọc Lan ra.

Vương Ngọc Lan tay nâng lên vuốt tóc, cười khanh khách mà nói: “Ta là mẹ con, con đứa nhỏ này, cư nhiên còn đề phòng mẹ. Con không cho mẹ có thể cướp đồ à?”

“ Vậy không nhất định.”

Vương Ngọc Lan thầm hận mà cắn chặt răng: Hiện tại Sơ Hạ như thế nào như vậy khó chơi.

“Sơ Hạ con đem mẹ xem thành người nào?” Bà ta thương tâm dùng khăn tay lau đôi mắt: “Ta mệnh khổ a, thật vất vả nuôi lớn khuê nữ nói như vậy, ta tâm đều lạnh thấu.”

“Lạnh thấu vừa lúc, ta tâm cũng đã sớm lạnh thấu.”

Vương Ngọc Lan tiếng khóc dừng.

Mà lúc này Sầm Hoài An cũng chạy ra , đứng ở trong mành buồng thân thể làm ra tư thái phòng bị , ánh mắt đề phòng mà nhìn Vương Ngọc Lan.

Nếu bà dám vào , cậu dám dùng thân thể đâm qua .

Vương Ngọc Lan không nói, Sơ Hạ cũng không nói lời nào, lập tức đi đến cái bàn trước, ngồi ở ghế trên, đảo một ly trà lạnh, dùng cây quạt nhẹ nhàng cho chính mình quạt gió, còn đối Sầm Hoài An vẫy tay bảo cậu lại đây ngồi.

Sầm Hoài An do dự , vẫn là đứng ở buồng trong cửa.

Ăn quan trọng!

Không ai phản ứng bà ta, Vương Ngọc Lan nhịn không được, bắt đầu nói trong nhà khó.

“Sơ Hạ, em con thật vất vả mới có người yêu, mắt thấy hai người có thể kết hôn, nhưng người ta muốn tam chuyển một vang.”

Nói Vương Ngọc Lan ưu sầu mà thở dài: “Nhà chúng ta con cũng biết, một đống miệng ăn, tiền đều giữ không được, nào có tiền mua tam chuyển một vang a.”

“Vậy không mua.”

“Vậy sao được, em trai con không kết hôn không được.”

“Nga.” Sơ Hạ căn bản không tiếp lời ba ta, cúi đầu xem móng tay mình, dài quá, nên cắt.

“Sơ Hạ, mẹ biết con thương em trai con nhất, Tranh Niên gửi tiền con cũng xài không hết……”

Sơ Hạ ngẩng đầu, cười như không cười mà nhìn bà ta: “Xem ra chuyện mấy ngày hôm trước bà đều quên hết rồi. Tiền không có khả năng cho bà, trước kia tiền bà lấy cũng nên trả lại . Con nhớ rõ Sơ Minh làm việc ở xưởng máy kéo , vừa lúc con người chị gái này cũng đã lâu không gặp nó, ngày mai đi tìm nó tâm sự.”

Vương Ngọc Lan nghe lời này trong lòng run sợ, từ lần trước gặp Sơ Hạ khóc, làm bà ta ở xưởng dệt số một mất mặt.

Nếu nó đi tìm Sơ Minh, Vương Ngọc Lan lập tức đứng lên: “Tiền mẹ tự nghĩ biện pháp, Sơ Minh gần đấy rất bận, con đừng đi, đi cũng tìm không thấy nó.”

Nói xong bà ta vội vã đi.

Sơ Hạ nhìn bộ dáng này của bà ta, có chủ ý, tam chuyển một vang, cô cũng muốn đâu, vừa vặn cô thiếu cái đồng hồ.

“La Sơ Hạ! La Sơ Hạ! Có ngươi tin!”