Kiều Tinh Nam kiềm chế lại tâm tình kích động, mở hệ thống giao diện ra.
Trên không trung, hình chiếu màn hình phát ra màu lam quang băng lãnh, y nhìn vào giao diện, tỉnh táo lại, trấn định kêu lên một tiếng: "Hệ thống."
"Tôi đây."
Hệ thống trả lời một câu.
Kiều Tinh Nam không nói nhiều, câu đầu tiên liền hỏi nó có mua tròng mắt ma thú hay không.
Đây là lần đầu tiên hệ thống 035 gặp được một kí chủ bán tròng mắt ma thú cho hệ thống.
【 hệ thống kiểm tra. . . 】
【 đinh, kiểm tra hoàn thành, có thể nhận về 】
【Tổng giá trị đồng tử ma thú cấp thấp màu xám: 1 đồng vàng 】
Kiều Tinh Nam khẽ giật mình, sau đó nở một nụ cười đầy ngạc nhiên vui mừng, "Vậy thì quá tốt rồi."
Ban đầu y cũng chỉ thử thăm dò mà thôi, không ngờ thật sự có thể đổi được, y mua con mắt này tổng cộng cũng không đến một trăm đồng bạc, vậy mà hệ thống lại cho y tận một đồng vàng, mua đi bán lại mà y còn có thể kiếm lời hơn.
Đừng nhìn vào số lượng nhỏ, một đồng vàng cũng là một thu nhập lâu dài đấy.
035 căn bản không biết Kiều Tinh Nam đã quyết định sẽ dùng việc buôn bán đồ cũ này để kiếm tiền, nó nhìn thần sắc cao hứng của đối phương, không hiểu sao lại hơi chột dạ. Chỉ giá trị có một đồng vàng mà thôi, y đã cao hứng như vậy, y căn bản không biết mình đã rút được một Tạp Trì lừa đảo đến cỡ nào luôn à.
Có lẽ là bởi vì đồng tình, 035 liền không nhịn được nói thêm với đối phương hai câu.
【 Ta muốn nhắc nhở kí chủ, đồ trong Tạp Trì không có, hệ thống sẽ có khả năng mua lại được. 】
Kiều Tinh Nam gật đầu, nói một tiếng cảm ơn, trong lòng suy nghĩ xem mình và hệ thống của mình có thể giao dịch cái gì, càng nghĩ càng có tinh thần, y quay đầu nhìn về phía túi tiền trên bàn.
Tiếng rầm rầm thanh thúy vang lên, Kiều Tinh Nam đổ một ngàn đồng vàng lên trên mặt bàn, dưới ánh đèn đồng vàng hiện ra kim quang xinh đẹp.
Chính xác mà nói, y hiện tại có 1,004 đồng vàng cùng ba đồng bạc.
Kiều Tinh Nam đặt toàn bộ tài sản của mình lên trên mặt bàn, con mắt màu vàng óng ánh sáng lấp lánh, y nhìn về phía số 0, trong giọng nói tràn đầy ý cười, "Số 0, chúng ta có tiền rồi!"
Số 0 chậm rãi dời con mắt về phía túi tiền chủ nhân, trên khuôn mặt cứng ngắc không có biểu cảm gì, nhưng trong con ngươi có thể thấy được sự vui sướиɠ mập mờ.
Số 0 rất thích chủ nhân đời thứ hai của mình.
Bởi vì đối với thẻ bài yếu nhất cũng như là đơn thuần nhất ở trong Tạp Trì là số 0 mà nói thì việc chủ nhân có thể đạt được ước muốn là chuyện vui vẻ nhất của nó.
Giao diện hệ thống màu xanh da trời băng lãnh lơ lửng giữa không trung, Kiều Tinh Nam nhìn về phía giao diện hệ thống, nhấp môi một cái, lại nhìn số 0 một chút.
Y xuyên qua một thế giới khác, lúc mới đến đã phải lo lắng tìm cách nghĩ biện pháp sống sót, với Kiều Tinh Nam tới nói, số 0 tỉnh tỉnh mê mê là cây cỏ cứu mạng đầu tiên của y.
Y rất thích số 0, hi vọng số 0 có thể trở nên mạnh hơn, nhưng vấn đề là hiện tại đã không còn kịp nữa rồi, đế vương Arilance ngày mốt sẽ trở lại trang viên.
Việc số 0 thăng cấp không thể chắc chắn, y không thể đánh cược được, cũng không đánh cược nổi.
Hiện tại Kiều Tinh Nam thực sự cần quan tâm đến việc cải thiện cơ hội sống sót của bọn họ, chỉ khi nào bọn họ vượt qua được cửa ải khó khăn lần này thì y mới có thể cân nhắc đến cơ hội thăng cấp cho số 0.
"Số 0, hiện tại ta cần dùng đồng vàng để rút thẻ."
Kiều Tinh Nam chỉ chỉ đồng vàng trên bàn, giải thích với số 0: "Chúng ta cần thêm một diễn viên nữa, để gia tăng cơ hội sống sót cho chúng ta."
Kiều Tinh Nam nói rất chậm, may là vì trước đó Kiều Tinh Nam thường xuyên nói với số 0 về tình cảnh của bọn họ, nên mặc dù đầu óc số 0 không dùng được, nhưng vẫn rõ ràng một vài chuyện.
Hiện tại bọn họ cần rút thẻ để sống sót.
Số 0 khẽ gật đầu, trên mặt không có chút dao động nào, dường như còn có chút trịnh trọng, nó biết chuyện này rất là quan trọng với chủ nhân.
Thời gian đếm ngược để rút thẻ miễn phí trên giao diện hệ thống đang chậm rãi giảm dần, còn lại hai mươi sáu ngày mình mới có thể rút thẻ miễn phí mới.
Kiều Tinh Nam dùng những ngón tay trắng nõn vuốt ve đồng vàng trên bàn, dời tầm mắt, nhìn về phía cái nút rút thẻ.
Y hít một hơi thật sâu, hi vọng lần này thẻ bài có thể giống như số 0, là một trợ thủ đắc lực.
【 đinh, rút thẻ. . . 】
Sau khi nhấn vào nút rút thẻ, một ngàn đồng vàng trên bàn đột nhiên biến mất, rõ ràng cửa sổ và cửa ra vào đều đóng chặt, nhưng Kiều Tinh Nam lại có thể cảm giác được có gió thổi qua mặt mình, y bỗng nhiên không còn quá khẩn trương nữa.
Bất kể cuối cùng rút ra được loại thẻ nào thì mình cũng sẽ cố gắng để đối phương dung nhập vào kịch bản của mình.
Tất cả mọi thứ cũng là vì giúp cho bọn họ có thể sống sót ở cái thế giới này.
Một giây sau, chỉ thấy màn hình màu xanh của hệ thống thay đổi, mấy hàng chữ rõ ràng nổi lên.
【 Thẻ bài: Steria Nhân tộc
Chủng tộc: Nhân tộc
Cấp độ: R(cấp một)
Trang bị: thủ trượng làm bằng gỗ đen, kính mắt dây tơ vàng
Thiên phú: Tao nhã
Mang theo kỹ năng: Vì tôn nghiêm mà chiến (đợi kích hoạt)
Ghi chú: Lớn tuổi, là một người thích giáo huấn, đây có lẽ là ấn tượng của mọi người trong Hỗn Độn Tạp Trì dành cho ông ta ~ 】
Thẻ R! Đây có thể coi là may mắn hơn không?
Kiều Tinh Nam hơi vui sướиɠ, y nhìn về phía giới thiệu thẻ bài, nháy nháy mắt. Thiên phú là tao nhã, thích giáo huấn, tuổi tác còn lớn, mấy từ hình dung này ở cùng một chỗ nghe thật là kỳ quái?
Vốn còn muốn hỏi thử xem số 0 có biết tấm thẻ bài này hay không, nhưng lời vừa mới đến miệng, Kiều Tinh Nam lại đột nhiên nhớ ra số 0 từng kể về cuộc sống khốn khó của nó ở Tạp Trì, y yên lặng ngậm miệng lại, tiếp tục nhìn về phía giới thiệu thẻ bài.
Vi tôn nghiêm mà chiến, kỹ năng này là kiểu gì đây?
Ánh mắt Kiều Tinh Nam rơi vào dòng kỹ năng, ngón tay điểm nhẹ lên trên bàn, một cái pop-up đột nhiên nhảy ra ngoài, y tiếp tục chăm chú nhìn vào nội dung cửa sổ này.
【 Steria Nhân tộc, mang theo kỹ năng: Vì tôn nghiêm mà chiến (cấp ba mới kích hoạt) 】
【 Vì tôn nghiêm mà chiến: Lúc có người vũ nhục tôn nghiêm của ta, ta sẽ lập tức công kích, thủ trượng làm bằng gỗ đen, lúc nào cũng là thước dạy học tốt nhất】
Mặc dù không hiểu lắm, nhưng kỹ năng của vị Steria này nghe có vẻ rất là lợi hại, thoạt nhìn có vẻ rất hữu dụng. Kiều Tinh Nam nghĩ, đợi đến khi mình tìm ra cách sử dụng các kỹ năng, cho vào trong kịch bản thì đây chắc chắn sẽ là một điểm sáng.
Nhưng mà, nếu mình nhớ không lầm thì để thẻ R lên tới cấp ba ít nhất phải có ba vạn đồng vàng.
Áp lực tiền bạc lập tức khiến cho Kiều Tinh Nam tỉnh táo lại, chí ít hiện tại y cũng không thể nào kích hoạt kỹ năng đó được.
Đúng lúc này, trước mắt của y bỗng nhiên xuất hiện một cái chấm đỏ, nhãn tình Kiều Tinh Nam sáng lên, biết đây là dấu hiệu nhân vật thẻ bài sắp xuất hiện.
Điểm sáng màu đỏ nổi giữa không trung, dần dần mở rộng cho đến khi cao gần bằng một người thì ánh sáng rực rỡ mới tán đi. Một cái thủ trượng làm bằng gỗ đen nhô ra từ trong màn ánh sáng trắng, tiếp xúc với mặt đất, phát ra tiếng lạch cạch.
Ngay sau đó một giọng nói ôn hòa và từ ái vang lên, ông ta hỏi: "Vì sao nơi này lại rách nát như thế?"
Kiều Tinh Nam không ngờ đối phương lại bắt đầu bằng một câu như vậy, vừa muốn nói một câu thì chợt dừng lại, sau đó chỉ nghe thấy thẻ bài đối diện nói tiếp.
"Chủ nhân của ta, xin tha thứ cho ta thất lễ." Ông ta có hơi cúi người, trong giọng nói hiền hòa tràn đầy áy náy, "Hoàn cảnh nơi này quả thực làm ta thấy khó chịu, rất xin lỗi, ta thực sự rất muốn rời khỏi căn phòng này."
"Chú Steria, xin chú nhịn một chút." Kiều Tinh Nam lờ mờ cảm giác được mình đã rút được một thẻ bài khá là rắc rối, y cố gắng nở một nụ cười, "Dù sao cũng không phải là ở nhà của ta, thân phận của chúng ta cũng không cho phép chúng ta có thể làm càn, bằng không, chúng ta sẽ chết."
** ** ***
Bên ngoài cửa, Yoel và Héric đang đứng canh gác ngáp dài một cái, gió lạnh ngày mùa hè thổi qua khiến cho bọn họ càng thêm buồn ngủ.
Trong trang viên không đủ người, người có thể luân phiên trực ban cũng rất ít, chờ đến ngày mai mới điều người đến được, hôm nay hai người bọn họ phải cố gắng nhịn một đêm.
Yoel buồn ngủ đến mức con mắt gần như không thể mở ra được, bỗng nhiên ánh mắt của gã xéo qua, giống như nhìn thấy một ánh sáng màu hồng hiện lên trong phòng, ngay sau đó lại nghe thấy một loạt âm thanh huyên náo. Gã đột nhiên tỉnh táo lại, đánh thức Héric ở bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ, khẽ nhíu mày, "Bên trong có động tĩnh."
Héric cũng kinh ngạc nhảy lên một cái, nhanh chóng không còn buồn ngủ nữa, hai người liếc nhìn nhau, cảnh giác đi qua gõ cửa một cái.
"Các hạ, xin hỏi ngài đang làm gì ở trong đó vậy?"
"Răng rắc ——" Cửa mở.
Người mở cửa lại không phải là hai người kia, là người mặc áo bào trắng hoặc là nam nhân tóc đen như trong tưởng tượng.
Mà là một lão nhân mặc áo đuôi tôm màu đen, da dẻ vẫn còn khá hồng hào, dưới cặp kính mắt dây tơ vàng là một đôi mắt màu xanh thẳm bao dung như biển cả, trông như là một bậc trưởng lão hiền lành. Đáng tiếc, lời đối phương nói ra lại không dễ nghe như vẻ bề ngoài.
"Nửa đêm gõ cửa sẽ quấy rầy đến đế vương của bọn ta nghỉ ngơi, các ngươi quả thực là quá thất lễ."
Yoel và Héric: ? ? ? Ngươi là ai?