Ta Dựa Vào Việc Rút Thẻ Để Sống Sót

Chương 11:

Eliel nhìn bảo thạch màu đỏ trước mặt, lại nhìn người mặc áo bào trắng một cái, đây là ý gì?

Đổi cái gì?

Người mặc áo bào trắng không giải thích, Eliel nhíu nhíu mày, ánh mắt lại lần nữa rơi vào Kiều Tinh Nam không biết đang nhìn về phía nơi nào, vừa định mở miệng hỏi, cánh tay của hắn bỗng nhiên bị vỗ một cái.

Người đánh hắn là người đứng ở bên cạnh hắn, Yoel.

Yoel là người đầu tiên phát hiện ra Kiều Tinh Nam cứ luôn nhìn ra phía bên ngoài tiệm.

Là một kỵ sĩ còn có chút lòng cảnh giác, Yoel vẫn còn khá là để bụng đến công việc này, sau khi ra cửa gã vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của kẻ lừa đảo kia.

Quả nhiên, kẻ dám đánh bạo tới trang viên giả làm quốc vương để lừa gạt mọi người, làm ra chuyện điên cuồng như vậy nhất định là có vấn đề, không phải sao, đi ra ngoài là liền lộ chân tướng.

Đang chọn đồ thì bỗng nhiên nhìn ra bên ngoài, ánh mắt lom lom, bên ngoài có vàng sao? Nhất định là có đồng bọn!

Yoel trong lòng tự khen mình thật sự là một kỵ sĩ ưu tú nghiêm túc, quay đầu thuận theo tầm mắt của đối phương nhìn về phía đó, ý đồ tìm kiếm đồng bọn của đối phương.

Sau đó gã phát hiện, trong phạm vi tầm mắt của kẻ lừa đảo, không hề xuất hiện một kẻ có thể coi là đồng bọn nào, mà chỉ có một bé trai đang cõng muội muội của mình trên lưng.

Yoel dụi dụi con mắt của mình, nhìn lại một lần nữa để xác nhận. Không có sai, nam nhân tóc đen chắc chắn là đang nhìn hai đứa bé.

Yoel mờ mịt tìm kiếm trưởng quan nhờ sự trợ giúp, lại phát hiện Eliel còn không giỏi bằng mình, chí ít mình cũng biết đối phương đang nhìn cái gì.

Hơn nữa, cái người mặc áo bào trắng thần bí kia rốt cuộc là muốn đổi cái gì? Chẳng lẽ muốn đổi bảo thạch đưa cho hai đứa trẻ kia?

Lập tức, Yoel liền bác bỏ suy đoán của chính mình.

Không thể nào, sao một kẻ lừa gạt lại phải quan tâm đến một người không liên quan như vậy?

Dưới sự nhắc nhở của Yoel, Eliel cũng nhìn thấy hai đứa trẻ ở đằng xa kia.

Đây chẳng qua chỉ là hai đứa trẻ mồ côi bình thường.

Chiến loạn vừa mới lắng lại, trẻ em Arilance bị đói đi lang thang cũng không hiếm thấy, nhưng ít nhất thì chúng vẫn còn sống.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, ngoài tiệm, cậu bé cõng muội muội đi ra từ trong ngõ hẻm, cậu tìm một cái góc nhỏ không quá thu hút, trải một miếng giẻ rách xuống đất, đặt một vài thanh gỗ lên, có vẻ như là muốn dựa vào những món gỗ chạm khắc thấp kém này để kiếm tiền.

Cậu bé mặc quần áo xộc xệch, thân thể bẩn thỉu, vết máu trên cánh tay không biết xuất hiện từ lúc nào xen lẫn cùng với đất, thoạt nhìn đã thấy rất đau, muội muội trong tã lót được bảo hộ rất tốt, cậu bé thỉnh thoảng sẽ cho cô bé uống một ngụm nước, còn bờ môi của mình khô khốc thì lại hoàn toàn mặc kệ.

Ánh mắt của Eliel lại chuyển hướng về phía Kiều Tinh Nam.

Đối phương lúc này đã không còn nhìn hai đứa trẻ kia nữa, y rủ mi mắt xuống, lông mi thon dài dày đậm che khuất thần sắc dưới đáy mắt, dường như hai đứa trẻ đối diện đã không còn đáng để y chú ý đến nữa.

Ánh mắt vừa rồi, cũng chỉ là hưng khởi tò mò một chút mà thôi.

Nhưng đầu ngón tay trắng nõn của nam nhân tóc đen lại gõ liên tục trên ván gỗ, tâm trạng không được bình tĩnh, giống như là đang lâm vào một hồi ức nào đó.

Eliel thu tầm mắt lại, như có điều suy nghĩ,

Một bên, người mặc áo bào trắng dường như ý thức được Eliel không để ý đến mình, lập lại lần nữa nói: "Vương nói, đổi."

Eliel nhíu nhíu mày, trong lòng có chút suy đoán: "Đổi cái gì?"

"Đồng bạc." Người mặc áo bào trắng lại cảm thấy nói không rõ lắm, bèn bổ sung một câu, "Tìm cửa hàng, bán bảo thạch đi."

Một khối bảo thạch có thể đổi được rất nhiều đồng bạc, nếu như bảo thạch chất lượng tốt, thậm chí còn có thể đổi lấy rất nhiều đồng vàng.

Sau đó, người mặc áo bào trắng dùng ngón tay chỉ vào ma thú con ngươi màu xám tro mà bọn họ nhìn trúng trước đó: "Vương, muốn cái này."

Eliel cảm thấy giọng nói người mặc áo bào trắng này nghe rất kỳ quái, nhưng cảm thấy đó chỉ là một phong cách cá nhân nên cũng không quan tâm lắm. Nhưng mà, ban đầu hắn còn nghĩ người này muốn trợ giúp hai đứa trẻ kia, hiện tại xem ra, quả nhiên là hắn suy nghĩ nhiều.

"Các hạ có cả bảo thạch mà không có đồng bạc sao?" Eliel hơi nghi hoặc một chút.

Người mặc áo bào trắng ừ một tiếng: "Có rất nhiều bảo thạch."

Eliel mấp máy khóe môi, nhìn bảo thạch màu đỏ trong tay đối phương, màu sắc mỹ lệ, cho dù ở chủ thành, dạng bảo thạch này cũng cực kì trân quý, hoàn toàn không phải thứ mà một kẻ lừa đảo có thể có được.

Huynh trưởng rất thích khảm nạm bảo thạch lên trên vỏ kiếm, ngày mốt huynh ấy sẽ đến cùng vương, lần này Eliel tới trấn nhỏ cũng là muốn mua quà tặng cho huynh trưởng.

"Các hạ, khối bảo thạch này có giá bao nhiêu?" Eliel hỏi, "Ta có thể mua nó hay không?"

"Ngươi muốn nó?" Người mặc áo bào trắng bình thản lên tiếng, trong giọng nói mang theo chút ngờ vực: "Có thể."

"Trong trang viên có giám định sư, tất cả toàn bộ chi phí hai vị xuống trấn nhỏ này ta sẽ trả hết, số tiền còn lại khi nào rời khỏi thị trấn, ta sẽ đưa nốt qua."

Người mặc áo bào trắng ừ một tiếng, như ném một khối phế thạch, tiện tay ném bảo thạch cho Eliel, trong chớp mắt thân hình lóe lên, đứng ở bên người Kiều Tinh Nam.

Eliel cúi đầu vuốt ve bảo thạch, dưới ánh mặt trời, bảo thạch toàn thân phiếm hồng tản ra huỳnh quang nhàn nhạt khiến cho người ta không thể rời mắt, cho dù không cần giám định Eliel cũng biết giá tiền của nó là không ít.

Hắn không nhịn được suy đoán, nam nhân này có lẽ thật sự có địa vị tôn quý? Nhưng cái này làm sao có thể? Nhưng nếu như không phải thì thật sự có người cam lòng dốc hết vốn liếng, để Kiều Tinh Nam một kẻ nhìn một cái là biết ngay là lừa đảo xâm nhập vào trong Arilance sao?

"Mấy con mắt ma thú màu xám này, mua hết." Kiều Tinh Nam tiện tay chỉ một cái, "Mang về ngắm."

Mắt của ma thú thì có gì đáng xem?

Eliel rất không thể hiểu nổi.

Hắn nhìn ông chủ hấp tấp đóng gói một đống tròng mắt, không cần nam nhân tóc đen ra hiệu, người mặc áo bào trắng đã vô cùng thoải mái cầm món đồ lên.

Ngay sau đó, hai người trực tiếp đi về phía hai đứa trẻ ở trước cửa, đưa lưng về phía đám người Eliel, Kiều Tinh Nam không để lại dấu vết buông đôi tay đang nắm chặt ra.

Vốn dĩ y muốn đổi bảo thạch ở trong tiểu điếm thành đồng vàng, nhưng vừa vào cửa y liền biết mình nghĩ lầm rồi, tiểu điếm trong trấn nhỏ này vốn đã rất đổ nát, tổng giá trị nói không chừng còn không thể sánh bằng bảo thạch của y, căn bản không thể nào đổi ra thành tiền.

Còn cửa hàng tốt hơn ở nơi nào thì y cũng không biết, nên mới dứt khoát nhờ Eliel cầm đi đổi, không nghĩ rằng Eliel lại đồng ý làm chuyện này.

Thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.

Eliel tự giác thu bảo thạch, chủ động trả tiền đi theo, nhìn hai người này đi vào một góc vắng vẻ, trong lòng hắn liền khẽ động.

Quả nhiên, đối phương muốn đi tới chỗ quầy bán hàng của hai đứa trẻ kia.

Đây là lần đầu tiên cậu bé bán mộc điêu tiếp xúc với lão gia quý tộc gần như vậy, cậu không nhịn được co rúm người lại, bảo hộ muội muội ở sau lưng.

"Ngươi đang khắc gỗ sao?"

Hai người thần bí đứng đấy không nói gì, Eliel nhìn điêu ngấn không quá chuyên nghiệp ở trên mộc điêu, chủ động tiếp lời.

"Đúng vậy, lão gia."

Cậu bé gật đầu, vừa định nói gì đó, bé gái sau lưng đã khóc nức lên.

Cậu bé nhỏ luống cuống tay chân, vội vàng ôm muội muội từ sau lưng xuống, cẩn thận dỗ dành, vừa sợ chọc giận quý nhân, lại vừa vội vàng xin lỗi quý nhân.

Eliel có chút không vui, nhưng mà hắn cũng sẽ không vì chuyện này mà tức giận với mấy đứa trẻ, cái mà hắn chú ý nhiều hơn cả chính là thái độ của Kiều Tinh Nam.

Dù sao đối phương cũng là một vị đế vương cao ngạo sẽ dễ dàng tức giận vì thái độ của người khác, hiện tại bị người khác phớt lờ như vậy, đối phương đáng lẽ nên giận tím mặt mới đúng.

Đáng tiếc lần này hắn đoán sai.

Thiết lập nhân vật của Kiều Tinh Nam đúng là một đế vương cao ngạo, nhưng y còn là một huynh trưởng yêu thương đệ đệ muội muội. Lúc ấy trong một lần tình cờ, nhìn thấy đôi huynh muội quan hệ rất tốt này, y liền quyết định sẽ thừa dịp bạo quân còn chưa đến, mở đường cho kịch bản còn chưa kịp làm nền của mình một chút.

Trong lòng y thật ra cũng nghĩ đến việc giúp đỡ hai huynh muội còn chưa trưởng thành này một chút, nhưng mà đến cả mình còn khó giữ được tính mạng, nên thứ y có thể làm được cũng chỉ là mua lại những mộc điêu này.

Thế là, sau khi đưa bảo thạch cho Eliel, Kiều Tinh Nam liền dẫn số 0 đến gian hàng của hai đứa trẻ này.

Eliel ẩn ẩn cảm giác được, khi nam nhân tóc đen nhìn thấy cậu bé kia xem thường mình, bỏ mặc mình ở cạnh để dỗ dành muội muội thì chẳng những không tức giận vì đối phương bất kính với mình, mà ngược lại còn nhìn về phía cậu bé nhỏ, ánh mắt vô cùng tán thưởng.

Những dấu chấm hỏi từ từ hiện lên trong đầu Eliel.

Có chuyện gì với nam nhân này vậy?

Chẳng lẽ đang nhẫn nhịn lửa giận, chuẩn bị bùng phát?

Nhưng sự thật chứng minh, Kiều Tinh Nam thật sự không tức giận, chẳng những không tức giận, y còn mua hết tất cả đồ vật mà cậu bé nhỏ này bày ra.

Eliel: ...

Kiều Tinh Nam đã tính toán kĩ, giá trị của viên bảo thạch kia chắc chắn đáng giá rất nhiều đồng vàng, mà hai bao đồ vật y mua, tổng giá trị còn chưa đến một trăm đồng bạc.

Hơn nữa mấu chốt nhất là, làm gì có đế vương nào mà chỉ mua một hai món đồ?

Đóng gói toàn bộ mới là phong cách của một quốc vương.

Nghĩ như vậy, ngoài mặt Kiều Tinh Nam vẫn làm bộ lạnh nhạt. Sau khi số 0 cầm theo mộc điêu đi đến bên cạnh y, thái độ của y vô cùng ngạo nghễ, không để ý đến lời cảm tạ của cậu bé kia, dứt khoát rời khỏi nơi này.

Eliel chứng kiến toàn bộ hành trình, ánh mắt lướt qua cậu bé và muội muội của của cậu, không nói thêm lời nào cũng vội vàng đuổi theo.

Sau đó, đoàn người không tiếp tục đi dạo nữa, Kiều Tinh Nam giả bộ như đã nhìn chán rồi, trèo lên con chó Rhett trở về trang viên.

Đến khi ngồi trở lại trong phòng, y mới chính thức trầm tĩnh lại, cúi đầu nhìn mộc điêu và con mắt ma thú màu xám, Kiều Tinh Nam không khỏi suy nghĩ, hai thứ đồ chơi này có thể làm gì.

Hay là bán cho hệ thống, không biết nó có nhận hay không?

Trong Hỗn Độn Tạp Trì không có ma thú, con mắt ma thú có khi nào lại là một vật mới lạ?

Ngay vào lúc Kiều Tinh Nam còn đang suy nghĩ, cửa phòng bỗng nhiên bị ai đó gõ vang, người đến là Eliel, sắc trời đã muộn, hắn cũng không nhiều lời, trực tiếp nói thẳng ý đồ đến.

"Các hạ, đây là giá tiền giám định sư cho ra, khấu trừ đồng bạc đã tiêu xế chiều hôm nay trên trấn nhỏ, tổng cộng số tiền còn lại của ngài là một ngàn lẻ ba đồng vàng."

Đầu ngón tay Kiều Tinh Nam khẽ nhúc nhích, khống chế thân thể số 0 đi ra nhận đồng vàng, chỉ nghe thấy Eliel tiếp tục nói: "Hồng ngọc của ngài rất là trân quý, nhưng cũng không thể gia công trang trí được, cho nên tổng cộng chỉ có một ngàn lẻ ba đồng vàng. Nếu có bất cứ nghi ngờ nào, ta có thể dẫn ngài đi đến chỗ giám định sư."

Được tận một ngàn đồng vàng, vốn đã nằm ngoài dự liệu của Kiều Tinh Nam, cũng không có gì đáng để nghi ngờ cả.

Một giây sau ở ngoài cửa, Eliel liền nghe thấy người mặc áo bào trắng ừ một tiếng, "Không đáng là bao, chỉ là một viên bảo thạch mà thôi."

Eliel muốn tiếp tục giải thích, chỉ là một viên bảo thạch thôi sao?

Eliel là kỵ sĩ trưởng trang viên, ba tháng tiền lương là năm trăm đồng vàng, một viên bảo thạch đã bù được nửa năm tiền lương của mình, nếu như không phải gia tộc của hắn không thiếu tiền, hắn cũng không mua nổi khối bảo thạch này.

Dường như còn ngại Eliel chưa đủ sốc, người mặc áo bào trắng tiếp tục nói thêm một câu, "Ngày xưa, loại vật này, chỉ xứng để vương đập nát, nghe tiếng vang cho vui mà thôi."

Câu này là số 0 tự do phát huy, bởi vì đó là lời nói thật, cho nên giọng điệu chân thật hơn rất nhiều so với trước đây, phối hợp với hàm ý trong lời nói, rất dễ khiến cho người ta sinh ra ảo tưởng rằng vương của bọn họ hiện tại chỉ có những bảo thạch này, thật sự là đang chịu ủy khuất.

Eliel trầm mặc, hắn hiện tại thật sự không biết đối phương có phải là đang giả bộ hay không.

Sao mà bất kỳ một vấn đề nào cũng có thể dẫn đến việc đế vương của bọn họ tôn quý đến như thế nào cơ chứ.

Eliel nhìn thoáng qua vào trong phòng, nam nhân tóc đen ngồi ở bên cạnh bàn, tròng mắt màu vàng óng buông xuống, đầy tò mò nhìn con ngươi màu xám tro trên bàn.

Đêm hôm khuya khoắt nhìn vào mấy cái tròng mắt này, không sợ gặp ác mộng sao?

Toàn thân Eliel run lên một cái, hắn cảm thấy, mặc kệ là nam nhân này có phải là đế vương thật hay không, dù sao thì bộ dáng của y cũng thật sự rất giống.

Trong suy nghĩ của Eliel, thẩm mỹ của các đế vương rất là kỳ quái, giống như đế vương Arilance bọn họ, nam nhân tóc đen này cũng không khác là bao.

Eliel thu hồi ánh mắt rồi cáo từ.

Kiều Tinh Nam hoàn toàn không biết đối phương đang suy nghĩ cái gì, y kiềm chế tâm trạng kích động của mình, khống chế số 0 đưa tiễn đối phương rồi đóng cửa lại.

Sau đó, y bỗng nhiên đứng dậy, kích động nắm tay.

Mình cuối cùng cũng có một ngàn đồng vàng rồi!