Ta Dựa Vào Việc Rút Thẻ Để Sống Sót

Chương 35.39

Ba người trở về phòng, lập tức nhận được sự chào đón nồng nhiệt đến từ Kiều Tinh Nam, cùng một đống lời khen ngợi đầy chân thành.

Phong Lăng vừa mới tới thế giới này, còn chưa cảm nhận được uy lực đến từ mấy lời khen tràn đầy màu sắc cầu vồng của Kiều Tinh Nam, cho nên lúc này bị chịu tấn công trực tiếp như vậy, khuôn mặt tái nhợt của hắn cũng nóng bừng lên.

Kiều Tinh Nam cũng không nhìn ra da mặt Phong Lăng lại mỏng đến như vậy, nhẹ nhàng thở một hơi.

Dựa theo sự phát triển này thì chỉ cần trải qua thêm mấy

ngày nữa, dư luận chắc chắn sẽ đảo hướng về phía bọn họ. Nhưng mà Kiều Tinh Nam lại không biết là, vào ngày thứ ba thực hiện kế hoạch dư luận.

Bạo quân lại mở mắt.

*** ***

Hôm nay Kiều Tinh Nam dậy rất sớm.

Y vẫn như hai ngày trước, kiên nhẫn căn dặn Farrel Ruier và Steria những điểm chính cần chú ý khi thực hiện nhiệm vụ.

Hai ngày qua, Farrel Ruier và chú Steria làm rất tốt, chí ít thì những kỵ sĩ và người hầu kia đều đã bị hai người bọn họ lừa gạt hết rồi. Sau đó bọn họ chỉ cần giữ vững hình tượng này, thay đổi dần dần, để cho đám người kia tin tưởng vững chắc rằng Hỗn Độn đế quốc này thực sự tồn tại, như vậy là đủ.

"Tất cả mọi chuyện đều phải nhờ vào Farrel Ruier và chú Steria rồi."

Kiều Tinh Nam nhìn hai người cười cười, sau khi Farrel Ruier và Steria rời đi, y mới quay đầu nhìn về phía Phong Lăng đang đứng cạnh số 0.

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

Kiều Tinh Nam ngồi xuống ghế, hạ thấp giọng, nhìn về phía Phong Lăng.

Từ sáng đến giờ, tâm trạng của Phong Lăng đã có chút không đúng, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn y, giống như là có lời gì muốn nói. Vừa mới nãy, Phong Lăng cũng bỗng nhiên hả miệng nói: "Nó không có âm thanh nữa."

Không có âm thanh?

Kiều Tinh Nam lúc ấy đã chau mày, y nhanh chóng nghĩ đến con ma thú mà hôm qua Phong Lăng đã nhắc đến. Nhưng lúc đó, Farrel Ruier và Steria đều đã đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ nên Kiều Tinh Nam cũng không hỏi nhiều, chỉ giữ Phong Lăng ở lại, để chú Steria tự mình đi làm.

Kỹ năng của Phong Lăng có thể giúp hắn nghe được rất nhiều tin tức, nếu phối hợp với chú Steria thì vừa vặn có thể phụ trợ chú Steria nhanh chóng thành lập địa vị, tranh thủ hảo cảm từ mọi người. Trong vòng hai ngày qua, Steria cũng đã dần dần quen thuộc với những người hầu trong hoàng cung, cho dù hôm nay Phong Lăng không đi cùng không quan trọng.

"Trong gió không còn tiếng của nó nữa."

Một nửa gương mặt của Phong Lăng đã bị khăn lụa che chắn, lộ ra ngoài cặp mắt màu lam bình tĩnh nhìn về phía Kiều Tinh Nam, bông tai màu bạc khẽ vang lên.

Kiều Tinh Nam dừng lại một chút, nhớ lại kỹ năng của Phong Lăng, rất nhanh đã ý thức được không nghe thấy tiếng ma thú nghĩa là như thế nào.

Hoặc là con ma thú đã vượt ra khỏi phạm vi kỹ năng bị động của Phong Lăng, đã không nằm bên trong phạm vi năm trăm mét của bọn họ nữa, hoặc là bạo quân đã vận dụng bí pháp nào đó ngăn cản gió, làm cho tiếng của con ma thú không thể nào truyền đến được lỗ tai của Phong Lăng.

Bất luận là trường hợp nào thì đều cho thấy, tình huống bên phía bạo quân có biển, có lẽ chẳng mấy chốc bạo quân sẽ tới gặp y.

Kiều Tinh Nam trầm tư, nếu đã như vậy thì mình cần phải mau chóng chuẩn bị để gặp mặt bạo quân càng sớm càng tốt.

Nhưng hiện tại, Kiều Tinh Nam đành tạm thời đặt ý nghĩ này ở đáy lòng, ngước mắt lên cười với Phong Lăng một cái, "Ta đã biết, đa tạ Phong Lăng nhắc nhở, nếu như không có sự nhắc nhở của ngươi thì ta sợ là mình sẽ ngơ ngác cái gì cũng không biết mất."

Phong Lăng không nói gì, hắn không được tự nhiên dời mắt đi, nhưng tiếng khí lưu rất nhỏ trong không khí chuyển động vẫn đưa hô hấp và lời nói bình ổn chân thành của chủ nhân vào trong lỗ tai của hắn, khiến ngón tay hắn để ở bên người hơi động một chút.

Kiều Tinh Nam không nhận ra được động tác của Phong Lăng.

Y cần thận cân nhắc lại kịch bản của Phong Lăng.Lúc trước khi y muốn triệu hoán người mới tới thì đã lấy lý do với bạo quân là muốn xử lý kẻ phản bội, vì không để bí mật bị tiết lộ, y nhất định phải nhanh chóng sắp đặt thiết lập nhân vật cho Phong Lăng.

Nghĩ đến đây, Kiều Tinh Nam liền giương mắt nhìn về phía vị Thính Phong giả có bề ngoài lạnh lùng kia, cái khăn lụa màu xanh da trời che khuất hơn nửa gương mặt của Phong Lăng, ánh mắt của hắn trầm mặc, nhìn qua vừa quái gở lại vừa băng lãnh, giống như hắn đang ở trong thế giới của riêng mình, nhưng Kiều Tinh Nam biết, giờ phút này bên trong màng nhĩ đối phương tràn ngập đủ loại âm thanh.

Trong vòng chu vi năm trăm mét, cho dù không có tiếng của người thì cũng sẽ có âm thanh của côn trùng dưới mặt đất hoặc là chuột bọ gì đó.

Mỗi thời mỗi khắc đều không được thanh tịnh, nếu không phải Phong Lăng mà một người bình thường nào có được kỹ năng bị động của hắn thì tinh thần có thể sẽ ngay lập tức sụp đổ.