Kỵ sĩ trong sân huấn luyện cũng có không ít người quen biết Farrel Ruier, bọn họ biết đối phương rất mạnh. Vào lúc trước săn gϊếŧ ma thủ, còn có không ít người trông thấy tư thế oai hùng của đối phương, nhưng mà cụ thể mạnh bao nhiêu thì bọn họ còn chưa thể đưa ra khái niệm.
So sánh với bọn họ thì huynh đệ Arthur cũng đang thí luyện trên sân rõ ràng là biết nhiều hơn, bọn họ đi theo Eliel nhiều nên cũng đã chứng kiến rõ thực lực của đối phương, biết cái người trước mặt này chính là Thánh kỵ sĩ!
Huynh đệ Arthur đứng ở bên cạnh sân huấn luyện, cảnh giác nhìn đối phương, sợ người này nhất thời hưng khởi sẽ không cần thận đả thương kỵ sĩ bên mình.
Thân là Thánh kỵ sĩ nên trình độ của đối phương cực cao, thanh kiếm tuyết màu bạc trắng phát ra âm thanh phá tan không khí, chỉ cần một kích đã đánh bay các kiếm sĩ của bọn họ ra ngoài.
Đương nhiên những kiếm sĩ kia không hề bị thương, thậm chỉ càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, còn vị Thánh kỵ sĩ thần bí này cũng không giống như đang ngược đánh đổi thủ để phát tiết, hắn chỉ nhàn nhã uống rượu tựa như một vị sư phụ đang chỉ điểm đệ tử cách phòng tránh những khuyết điểm trí mạng nhất.
Huynh đệ Arthur vẫn luôn quan sát phía đối diện, nên ngay lập tức nhận ra được Farrel Ruier có lẽ là đang dạy bảo bọn họ.
Nhãn tình hai người sáng lên.
Mặc dù không biết vì sao đối phương lại tốt như vậy, nhưng lúc này nếu không tranh thủ mà đi "Giao lưu" với đối phương thì thật là ngu ngốc!
Sau đó rất nhiều kỵ sĩ cũng phát hiện tình trạng bên này, thế là chỉ trong vòng một ngày, Farrel Ruier đã trở thành người được hoan nghênh nhất trong phòng huấn luyện của tất cả các kỵ sĩ.
Mà trong lúc "chỉ đạo", Farrel Ruier cũng giả vờ như vô tình để lộ ra cho những kỵ sĩ này biết về sự tồn tại của các kiếm sư, Đại Kiếm Sư cùng Kiếm Thánh thậm chí là Kiếm Thần ở Hỗn Độn đế quốc bọn họ cùng sự giao lưu hài hòa hữu hảo giữa bọn họ với nhau, làm cho các kỵ sĩ ở trong sân huấn luyện đều bị mê hoặc.
Xong xuôi công việc, dưới hàng nghìn con mắt hâm mộ của đông đảo các kỵ sĩ, Farrel Ruier tiêu sải rời đi, chuẩn bị trở về cung để kể với chủ nhân về sự kiện oai hùng của mình, nhưng trên đường đi hắn trông thấy rất nhiều nam thị nữ hầu vây quanh Steria.
Cách đó không xa là Phong Lăng một mình đứng ở một bên.
Nghĩ đến việc đều là đồng liệu, Farrel Ruier đứng ở không xa không gần mà nhìn Steria, sau đó cười nhạo một tiếng, đi đến bên cạnh Phong Lăng, "Chờ lão đầu này làm gì? Đi thôi."
Phong Lăng không nhúc nhích.
Trong lỗ tại của hắn lúc này đều là nghi vấn mà đám nam hầu và hầu gái kia đặt ra.
"Các hạ thân yêu, ngài cảm thấy cái váy hầu gái này của ta nếu phối với cái vòng tay kia thì có hợp lễ nghi hay không?"
"Các hạ, ngài cảm thấy đôi giày kiểu nam này của ta thể nào?"
"Các hạ, phải làm thể nào mới có thể tao nhã được như ngài?"
Nụ cười ôn hòa trên mặt Steria vẫn không thay đổi, ông chậm rãi trả lời ngờ vực của những đứa trẻ trước mặt này, đồng thời cũng ẩn ẩn để lộ ra thẩm mỹ ưu nhã của Hỗn Độn đế quốc.
Nhìn nét mặt bọn nhỏ chung quanh dần dần trở nên thân cận, nụ cười trên mặt Steria cũng càng thêm chân thật.
Chờ đến khi Steria vô tình phát hiện ra cái bóng người đáng ghét bên cạnh Phong Lăng thì ông liền gia tăng tốc độ trả lời, ông không thể để bản thân mình chậm hơn tên ngu xuẩn đó được.
Farrel Ruier thấy Phong Lăng không để ý tới mình, cũng không thấy thú vị nữa, bèn uống một hớp rượu.
Phong Lăng vẫn luôn chú ý đến Steria, chờ đến khi tiếng uống rượu ừng ực vang lên, Phong Lăng mới nhớ ra là chủ nhân bảo người này giúp mình, sau khi do dự, hắn lạnh giọng trả lời.
"Đây là nhiệm vụ chủ nhân giao cho ta."
Farrel Ruier phản ứng lại, nhiệm vụ chủ nhân bàn giao cho Phong Lăng chính là đi cùng Steria tìm người phù hợp đề lừa dối, như vậy là trước khi Steria hoàn thành nhiệm vụ thì Phong Lăng sẽ không thể tùy tiện rời đi.
Hừ, dù là nhiệm vụ thì cũng thật đáng tiếc, phải đứng cùng với một lão già chết tiệt như vậy, chắc chắn sẽ tức giận mà giảm tuổi thọ mất.
Phong Lăng thì không nghĩ như vậy, chung quanh Steria tuy là rất ồn ào, nhưng bởi vì có thể tạm thời rời xa âm thanh dã thú đáng sợ kia, nên Phong Lăng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nếu đi theo Farrel Ruier, nhớ đến cảnh bên tai tràn đầy tiếng kiếm khí công kích, hắn chỉ sợ là mình sẽ không thể chịu nổi.
Kiều Tinh Nam cũng vì cân nhắc đến điểm ấy nên mới bảo Phong Lăng đi theo Steria.
Sau khi Steria thoát thân ra khỏi đám người hầu, ông quay đầu nhìn Farrel Ruier một cái rồi thở nhẹ một hơi xem thường, sau đó quay người dẫn Phong Lăng trở về cung điện. Farrel Ruier thầm mắng một câu lão đầu đáng chết, uống một hớp rượu, cà lơ phất phơ đi ở phía sau.