Có Lẽ, Nếu Gặp Nhau Muộn Hơn

Chương 12: Gốc phượng năm ấy..

"Uy, Hạ Vi."

Mộc Lan quơ quơ tay trước mặt Hạ Vi. Không có cách nào, Hạ Vi vừa về ký túc xá tại trường liền xuất thần, ngơ ngẩn cả hồi lâu, không biết đang suy nghĩ cái gì. Cô vào phòng kêu tận mấy lần vẫn không có phản ứng. Hạ Vi đây là làm sao vậy.

Hạ Vi giật mình, thấy Mộc Lan sốt ruột lo lắng, cô hơi hơi mỉm cười:

"Không có gì."

Hạ Vi vừa cười, Mộc Lan sửng sốt một chút. Sau đó càng lo lắng cầm tay Hạ Vi:

"Hạ, Hạ Vi, cậu làm sao vậy? Có phải hay không xảy ra chuyện gì?"

"Ân?"

"Cậu cười thật sự rất khó coi a. Giống như, giống như.. thật khổ." Mộc Lan rối rắm trả lời

Xem ra vẫn là không có cách nào giấu được Mộc Lan. Cũng đúng, Mộc Lan từ nhỏ lớn lên cùng Hạ Vi. Hai người thân thiết, hiểu rõ nhau như người nhà. Ít nhất, Mộc Lan sẽ không bao giờ làm cô đau khổ như Tiêu Phong.

Cười khổ một tiếng, Hạ Vi đứng lên đi đến gần cạnh cửa sổ, ánh mắt trống rỗng nhìn nơi xa:

"Mộc Lan, tớ vừa đi gặp Nhã Tuyên học tỷ."

Nghe vậy, Mộc Lan vội đứng lên, kinh hô ra tiếng:

"Cái gì? Một mình cậu đi sao? Vậy, vậy rốt cuộc đã có chuyện gì?"

"Không có gì, chỉ là làm rõ một số chuyện." Hạ Vi nhẹ giọng trả lời, đôi tay vô thức đặt lên cửa sổ lạnh băng: "Học tỷ nói thực thích Tiêu Phong, cũng theo đuổi Tiêu Phong ngay từ đầu dù biết anh đã có bạn gái."

"Sao có thể?" Mộc Lan buột miệng thốt ra. Sau đó oán giận mà đấm xuống mặt bàn bên cạnh: "Đúng là không biết xấu hổ."

Oán giận một lúc lâu, Mộc Lan mới chậm chậm tới gần Hạ Vi, có chút không biết làm sao mà an ủi:

"Hạ Vi, cậu đừng khổ sở. Cùng lắm thì.. tớ cùng cậu đi đánh một trận cho hả dạ được không? Hay là.."

Hạ Vi xoay người lại, vỗ vai Mộc Lan: "Đau khổ, tớ đúng là rất đau. Nhưng mà, nhân lúc này, đau dài không bằng đau ngắn, vẫn là đi tìm Tiêu Phong để tìm câu trả lời cuối cùng. Có thể, sau khi biết được câu trả lời, tớ cho phép mình đau khổ hơn một chút, nhưng ít nhất chút tình cảm còn lại cũng sẽ chặt đứt. Sau đó, Hạ Vi vẫn là Hạ Vi, mà Tiêu Phong.. đã không là gì của Hạ Vi nữa.."

Nói rồi, xoay người bước ra khỏi phòng, tay cầm điện thoại gọi cho dãy số quen thuộc. Một lúc, đầu bên kia vang lên giọng nói quen thuộc:

"Hạ Vi."

"Tiêu Phong, anh có thể đến sau trường gặp em một lúc không?"

"Cái này, Hạ Vi anh đang bận.."

"Em có chuyện muốn nói với anh, rất quan trọng!"

Bên kia trầm mặc một lát, hồi lâu lên tiếng nói: "Được".

Nghe được câu trả lời, Hạ Vi quyết đoán tắt máy, từ từ đi đến sau trường.

Trong phòng, chỉ còn lại Mộc Lan thất thần nhìn bên ngoài. Do dự một lát vẫn là quyết định đi theo Hạ Vi phía sau. Cô thật sự không yên tâm để Hạ Vi một mình nói chuyện với Tiêu Phong.

Phía sau sân trường, quay lại bên cây phượng lúc nãy, Hạ Vi nhẹ mỉm cười. Phượng a, là nơi cô bắt đầu gặp được Tiêu Phong, cũng là lúc Tiêu Phong tốt nghiệp Bắc Tiến hứa hẹn với cô, mà bây giờ cũng là nơi để cô và Tiêu Phong kết thúc mối tình kéo dài suốt 6 năm qua..

Từ xa, Tiêu Phong vội đi tới. Ánh mắt anh nhìn chăm chú vào cô gái đang đứng trước cây phượng. Mái tóc dài nhẹ nhàng đong đưa theo gió, từng cánh hoa phượng rớt xuống khiến bóng dáng cô trở nên có vẻ tiêu điều, cô tịch. Trong lòng Tiêu Phong bỗng nhói lên một chút..

Tiêu Phong thả nhẹ tiếng bước chân tới gần. Nhưng Hạ Vi vẫn là phát hiện, quay người lại lên tiếng:

"Tiêu Phong, anh đã đến rồi!"

Nhìn cô gái trước mắt nở nụ cười có chút chói mắt, Tiêu Phong chợt ẩn ẩn hiện lên một tia bất an:

"Hạ Vi, em có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện, chẳng lẽ không thể gặp anh?"

"Không, không phải như vậy."

Là từ lúc nào, cô và anh nói chuyện lại trở nên cứng nhắc như thế. Có vẻ càng giống như 2 người xa lạ hơn là tình cảm..

Thở dài một tiếng, Hạ Vi đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào Tiêu Phong, nghiêm túc hỏi:

"Tiêu Phong, em vừa đi gặp Nhã Tuyên học tỷ. Anh không có gì muốn nói với em sao?"

Tiêu Phong sửng sốt, sau đó có chút lúng túng đáp lời:

"Anh, anh không có gì muốn nói với em a.. Hạ Vi, em phải tin tưởng anh, anh và Nhã Tuyên chỉ là bạn bè bình thường. Anh..".

Hạ Vi ngắt lời, hỏi lại lần nữa:

"Cơ hội cuối cùng, Tiêu Phong, em muốn nghe anh nói thật."

Do dự một chút, Tiêu Phong có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Vi. Cô đã phát hiện ra chút gì sao.. Dù trong lòng có chút bồn chồn, nhưng cuối cùng Tiêu Phong vẫn quyết đoán trả lời:

"Anh thật sự không có quan hệ thân mật gì với Nhã Tuyên a."

"Hạ Vi, em phải tin tưởng anh."

"Hạ Vi, trong lòng anh từ trước giờ chỉ có một mình em."

"Hạ Vi.."

Hạ Vi ánh mắt bỗng chốc ảm đạm đi xuống, xoay người lại, chỉ chừa cho Tiêu Phong một bóng lưng. Khóe mắt có chút ấm nóng, một giọt nước mắt từ từ lăn dài xuống khuôn mặt, Hạ Vi lấy tay nhẹ gạt nước mắt.

Tiêu Phong giật mình, đang định tiến lên gần Hạ Vi. Hạ Vi bỗng chốc quát khẽ:

"Đừng lại đây!"

Giọng nói có chút nghẹn ngào. Hạ Vi ngước mắt lên nhìn cành lá xum xuê của cây phương, từng giọt nước mắt chảy ngược vào trong mắt cô có chút cay cay. Cô quật cường không để một giọt nước mắt nào phải rớt xuống nữa, đã đủ rồi, bao năm qua cô đã khóc vì người này là nhiều rồi. Từ không nay, cô quyết không cho mình phải rớt một giọt nước mắt nào vì cái tên Tiêu Phong nữa..

Đè ép một chút cảm xúc, một lúc sau, Hạ Vi khôi phục lại bình tĩnh, giơ tay chỉ vào cây phượng:

"Tiêu Phong, anh nhìn nó có nhớ gì không?"

Tiêu Phong sửng sốt, nhìn kĩ cây phượng. Một màu đỏ rực cùng với từng cành lá ' xì xào'. Bỗng chốc, có chút kí ức hiện lên trước mắt anh..