Có Lẽ, Nếu Gặp Nhau Muộn Hơn

Chương 7: Uy hiếp?

Nơi một góc trống trải của sân trường, một bóng người đang lén lút tới gần..

Không sai, đó là Hạ Vi.

Cô tiến đến gần vách tường, quan sát kĩ xung quanh, xác nhận thật sự không có một bóng người, thở phào nhẹ nhõm.

Không có cách nào, lần đầu tiên làm chuyện lén lút như vậy không có thói quen sao.

Trèo tường a.

Lần trước, Mộc Lan có lần ngủ quên đi trễ, liền trèo tường tiến vào. Lúc đó, còn khiến cho Hạ Vi hâm mộ, tấm tắc hồi lâu. Không nghĩ tới, lại nhanh như vậy tới lượt cô trèo tường.

Đây tuyệt đối là một bút hắc lịch sử của cô, tuyệt đối không thể cho người nào biết.

Nghĩ vậy, Hạ Vi nhanh chóng lùi ra xa mấy bước, lấy đà rồi nhảy hẳn lên tường. Bao nhiêu năm học võ khiến sức bật của cô mạnh lên hẳn. Bức tường như vậy căn bản không làm khó được cô.

Lên được rồi!

Ngay lúc Hạ Vi đang mừng thầm, bỗng một giọng nói vang lên:

"Cô đang làm gì?"

Hạ Vi khóe miệng cương cứng, ngước mắt nhìn xuống. Vài giây sau, biểu tình của cô xuất hiện tia vết rách..

Mẹ nó, tại sao lại có người ở đây?

Giờ này không phải đang khai mạc sao?

Còn có, đây.. đây.. tại sao nơi cô chọn trèo tường tiến vào lại là nhà vệ sinh nam đâu?

Không sai, không có lầm, là nhà vệ sinh nam, vệ sinh nam a..

Thôi rồi, hình tượng của cô, sau này làm sao gặp người đây?

Ngay lúc Hạ Vi đang biểu tình hỏng mất, người ở dưới rất có hứng thú mà nhìn sắc mặt cô từ đỏ sang trắng, từ trắng sang xanh.. Ha hả, cô gái này biểu tình thật phong phú!

"Khụ, cô có muốn xuống đây trước không? Nếu để người khác nhìn thấy." Người nào đó rất có thâm ý hỏi Hạ Vi.

Hạ Vi giật mình. Đúng, đúng rồi, phải mau đi xuống rồi nhanh chóng thoát khỏi ' hiện trường ', không thể để cho nhiều người khác biết nữa..

Hạ Vi gật gật đầu, sau đó nhanh nhẹn nhảy xuống tường.

Lúc này, Hạ Vi ngước đôi mắt vì mới nãy nghẹn khuất mà có chút ươn ướt lên đánh giá người trước mắt. Làn da trắng, dáng người thẳng tắp, lại thêm gương mặt dễ gần, khá thư sinh.. Như vậy vấn đề tới, để cho việc này không bị truyền tới tai người khác, cô ' gϊếŧ người diệt khẩu ' người này có khả năng cao bao nhiêu a. Dù sao, người này một bộ dáng thật dễ đánh, uy hϊếp vài câu chắc không có vấn đề đâu nhỉ.

Tiêu Phong nhìn cô gái dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt ửng đỏ, lại ngước đôi mắt ướt dầm dề nhìn anh, trong một khoảnh khắc nào đó, tim anh bỗng đập thật nhanh, có chút rung động với cô gái trước mắt.

Tiêu Phong cười khổ, không nghĩ tới trước kia anh còn khinh thường cái gì ' tình yêu sét đánh '. Không nghĩ tới, có một ngày, anh lại gặp được, hơn nữa còn thua trong tay cô gái trước mắt.

Thở dài một tiếng, ức chế sự rung động trong lòng, anh nhìn cô gái chăm chú đánh giá mình, đôi mắt trong suốt kia lại bán đứng cô, tiết lộ ý nghĩ trong lòng của chủ nhân. Quả nhiên, là một cô gái kỳ ba a, lại muốn ' gϊếŧ người diệt khẩu ' mình sao. A, nếu đã như vậy, không mượn đó làm chút cái gì thật xin lỗi bản thân mình..

Ngăn chặn ý nghĩ trong lòng, Tiêu Phong nghiêm túc hỏi: "Chào em, có vẻ như em đang có gì muốn nói với tôi nhỉ? Nếu không, chúng ta vẫn rời đi chỗ này trước tìm một chỗ thích hợp nói a?"

Hạ Vi nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng. Dù sao, ' trò chuyện hữu nghị ' gì đó, vẫn là rời đi nhà vệ sinh nam trước rồi tính. Nếu không, đợi lát nữa có người tới, trai đơn gái chiếc, lại ở nơi này, lúc đấy thực sự là có trăm cái miệng cũng giải thích không rõ..

Sau một lúc, Tiêu Phong dẫn Hạ Vi tới ghế đá sau khu phòng học. Nơi này, có một cây phượng thật lớn, cành lá xum xuê, vươn bóng râm che nắng cả khu phòng học. Lâu lâu, gió mát thổi qua, những cành lá đung đưa xào xạc. Hít sâu một hơi, tận hưởng không khí trong lành, trong lòng Hạ Vi bỗng chốc thả lỏng lại..

"Mới nãy thật sự xin lỗi anh. Hôm nay em có chút việc mà đi trễ, hy vọng anh không nói ra ngoài." Hạ Vi nghiêm túc nói.

"A, nếu lỡ như anh buột miệng nói ra ngoài thì.." Tiêu Phong mỉm cười đáp lại.

Hạ Vi bỗng biểu tình hung ác, ngước lên nhìn Tiêu Phong, uy hϊếp: "Em có võ. Hơn nữa rất lợi hại."

"Ân, cho nên đâu?"

"Cho nên, anh không được nói ra ngoài.."

"Phốc"

Tiêu Phong bật cười lên tiếng. Thật thú vị, có chút bản lĩnh đã biết ' giương nanh múa vuốt ' uy hϊếp người khác. Thật lớn gan a.

Hạ Vi không hiểu ra sao nhìn người trước mắt. Anh ta bật cười là đồng ý, vẫn là không đồng ý đâu..

Ngay lúc Hạ Vi đang mê mang, Tiêu Phong cười khẽ. Từ túi quần lấy ra một mảnh vải đỏ đeo lên cánh tay..

Hạ Vi ánh mắt co rụt lại, vẻ mặt không thể tin tưởng. Không thể nào, tại sao anh ta lại là..

"Anh là Chủ tịch Hội học sinh của trường. Hơn nữa, còn hơn em một niên cấp nha, học muội."

Nói rồi, anh cúi người xuống gần sát mặt Hạ Vi, nói: "Như vậy, học muội, em xác định thật sự muốn ' uy hϊếp ' anh sao?"

Không, không thể nào..

Là học trưởng?

Chủ tịch Hội học sinh?

Mẹ nó, ' ông trời muốn vong ta..'

A a a a a..