Mỗi Ngày Cô Ấy Đều Chọc Tôi

Chương 5: Năm điểm đáng yêu

Sáng sớm, ánh nắng nhẹ nhàng.

Tống Gia Hề đã sớm ra cửa với ba Tống, ba đưa cô đến cổng trường, sau đó dặn dò cô vài câu liền rời đi.

Nhìn chiếc xe dần biến mất, Tống Gia Hề lắc đầu, cô tự đi mua bữa sáng rồi đi lên lớp học.

Vừa vào phòng học, Tống Gia Hề đã ngửi được nhiều mùi hương bên trong, rất nhiều bạn học cũng đang ăn bữa sáng.

Thấy Tống Gia Hề xuất hiện, Ninh Thi Ngôn liền vội vàng vẫy tay với cô, “Hề hề, mau qua đây cùng nhau ăn sáng.”

“Được.”

Tống Gia Hề không nhanh không chậm bước qua, khóe môi cô cong cong, cực kỳ đáng đáng yêu.

Ninh Thi Ngôn vội vàng hỏi, “Sao rồi sao rồi, hôm qua cậu nói chuyện muốn ở trọ trong trường với ba mẹ chưa? Kết quả thế nào?”

Nghe cô bạn hỏi, Tống Gia Hề cười dịu dàng nói, “Ba mẹ tớ đều đồng ý.”

Dù sao đối với ba mẹ của Tống Gia Hề mà nói, con gái không ở nhà thì càng tốt, vậy thì mỗi ngày bọn họ có thể trải qua thế giới chỉ có hai người.

“Vậy khi nào dọn vào ký túc xá?”

“Chắc là chủ nhật, ngày đó có lẽ ba tớ sẽ rảnh.”

Ninh Thi Ngôn kinh ngạc hỏi, “Vậy mẹ cậu không đưa cậu đến sao?”

Tống Gia Hề nghiêng đầu nghĩ một lát rồi nói, “Hẳn là mẹ tớ cũng sẽ đưa, nhưng mẹ tớ chỉ biết đứng một bên nhìn thôi, trong nhà mẹ tớ là bà chủ.”

Ninh Thi Ngôn bật cười, cô vỗ bàn hỏi, “Thật hay giả đó?”

“Thật mà, nhà của tớ vẫn luôn như thế.”

Ninh Thi Ngôn cười không khép được miệng, “Chắc mẹ cậu hạnh phúc lắm?”

Tống Gia Hề xoay tròng mắt, nhìn Ninh Thi Ngôn đang cười, cô gật đầu, “Ừm, rất hạnh phúc.”

Tối qua mẹ còn lôi kéo cô đắp mặt nạ, còn ba thì bị ghét bỏ ném sang một bên, vừa rửa chén vừa lau nhà.

Giờ nghĩ lại, Tống Gia Hề cảm thấy mẹ mình rất hạnh phúc.

Trong lúc hai người trò chuyện, tuy Tống Gia Hề nói không nhiều lắm, nhưng chỉ cần hỏi, cô sẽ nghiêm túc trả lời, cũng chính là cái tính cách này khiến Ninh Thi Ngôn cực kỳ thích cô.

Học buổi sáng, Tống Gia Hề có chút khó hiểu chỉ vị trí bên cạnh mình, “Bạn cùng bàn của tớ không đến sao?”

Ninh Thi Ngôn ừ một tiếng, “Mấy người bọn họ không đến mới là bình thường, nếu đến thì lại là không bình thường ấy, đa số đều phải hơn 10 giờ hoặc 11 giờ mới vào lớp.”

Nghe thế, Tống Gia Hề nói thầm, “Vậy à.”

“Đúng, chuyện không liên quan thì chúng ta không nên xen vào.”

“Ừm.”

Tống Gia Hề lất notebook ra chăm chú nghe giảng và ghi chép bài, tuy Tống Gia Hề đã hiểu biết chương trình học ở cao tam, nhưng cô vẫn sẽ chăm chỉ ghi chép, hơn nữa tối qua cô cũng đã suy nghĩ cẩn thận, nếu đã trở thành bạn cùng bàn của lão đại, vậy thì có thể giúp cậu ấy được bằng này thì hay bằng ấy.

Mọi người đều đã quen nhìn Tưởng Mộ Trầm hai tay đút túi bước vào lớp.

Tiết này là tiết Tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh trước nay đều chướng mắt Tưởng Mộ Trầm, lúc này nhìn thấy anh không coi ai ra gì như thế, ông càng giận sôi máu, lập tức cầm phấn ném xuống dưới, “Ra ngoài cho tôi!”

Tưởng Mộ Trầm hơi ngẩn người, anh cong môi cười như không cười nhìn giáo viên tiếng Anh, “Thầy chắc chứ?”

Giáo viên tiếng Anh bị chọc tức không nhẹ, nhìn quần áo của Tưởng Mộ Trầm, ông càng cảm thấy anh hoàn toàn không

giống dáng vẻ của một học sinh, “Cậu mặc quần áo gì thế? Đồng phục trường đâu?”

Tưởng Mộ Trầm cười nhạo, anh đè thấp giọng hỏi, “Sao thế? Đến cả chuyện này mà giáo viên tiếng Anh cũng muốn quản?”

Các bạn học trong lớp đều im như ve sầu mùa đông.

Cứ cách mấy ngày có tiết tiếng Anh, giáo viên cứ thích đối đầu với Tưởng Mộ Trầm, mà kết quả cuối cùng thì chính là Trương Duy hoặc Vương Dịch sẽ biến thành đối tượng mà giáo viên tiếng Anh công kích.

Vì đối diện với tiểu bá vương vô pháp vô thiên Tưởng Mộ Trầm, giáo viên thật đúng là không có cách nào.

Quả nhiên, giây tiếp theo giáo viên liền di chuyển sự chú ý lên người Vương Dực, ông nghiêm khắc nói, “Vương Dực, em còn đứng đó làm gì? Còn không ngồi xuống học?!”

Vương Dực nằm không cũng trúng đạn, “...”

Một vụ này cuối cùng cũng đi qua.

Tưởng Mộ Trầm ngồi xuống liền đối diện với đôi con ngươi khϊếp sợ, anh cười khẽ một tiếng, “Bị dọa rồi?”

Tống Gia Hề lắc đầu, “Không có.”

Nhìn vào mắt cô, Tưởng Mộ Trầm cảm thấy cô có chút ngốc, “Nhà cậu... Nuôi cậu lớn thế nào?”

Da cực kỳ trắng, đôi mắt trong suốt không nhiễm chút tạp chất nào, Tống Gia Hề giống như một tiểu tiên nữ không dính khói lửa phàm tục, khiến người khác nhịn không được... muốn bắt nạt cô.

Tống Gia Hề mềm mại a một tiếng, cô kinh ngạc nhìn anh, “Cứ như thế nuôi lớn thôi.”

Thấy phản ứng của cô, Tưởng Mộ Trầm đành phải chửi thầm một tiếng mẹ nó.

Tống Gia Hề chớp mắt, cô hỏi, “Vì sao cậu chỉ biết mắng mỗi câu này thôi thế?”

Tưởng Mộ Trầm, “...”

Anh cười lạnh, thiếu niên nhướng mày nhìn má bánh bao của Tống Gia Hề, “Cậu muốn nghe tôi mắng từ khác?”

“Không phải không phải...” Tống Gia Hề nói, “Chỉ là tớ cảm thấy nói tục không tốt lắm.”

Nói xong, cô cẩn thận nhìn Tưởng Mộ Trầm, thiếu nữ chớp mắt thấp thỏm nói, “Cậu cảm thấy sao?”

Tưởng Mộ Trầm muốn mắng người, nhưng nhìn dáng vẻ cẩn thận này của Tống Gia Hề, câu nói tục kia quả thực đúng là không thể ra khỏi miệng.

“Mẹ nó, đúng là bệnh tâm thần.”

“Tưởng Mộ Trầm, em mắng ai đấy?” Giọng nói tức muốn hộc máu của giáo viên tiếng Anh vang lên, ông trực tiếp ném viên phấn từ trên bục giảng xuống.

Đột nhiên, Tống Gia Hề kêu một tiếng, viên phấn đó ném trúng trán cô, sau đó liền lăn từ trán xuống, rơi trên bàn học.

“Con mẹ nó thầy muốn làm gì?” Tưởng Mộ Trầm trực tiếp đứng lên, anh nhíu mày nhìn giáo viên đang đứng trên bục giảng.

Giáo viên tiếng Anh cũng có chút xấu hổ, nhưng chút xấu hổ này đã hoàn toàn biến mất khi nghe thấy lời nói không lễ phép của Tưởng Mộ Trầm, ông chỉ thằng vào anh mà mắng, “Cậu có thái độ gì? Đây là thái độ của cậu khi nói chuyện với giáo viên sao?”

Sắc mặt Tưởng Mộ Trầm trầm xuống, anh rũ mắt nhìn Tống Gia Hề đang lấy tay che trán bên cạnh, thiếu niên trầm giọng nói, “Buông ra.”

“Hả?”