s1apihd.com @keoxoaingotngao
Chín tháng ở Tinh thành giống như là bị nhốt ở một đợt nắng nóng, oi bức khó chịu.
Tiếng ve tiếng chim rộn rã vào giữa hè thành thị, náo nhiệt không thôi.
Tống Gia Hề mấy ngày trước mới vừa về nước. Sau khi ở nhà nghỉ ngơi hai ngày liền sắp xếp đồ đạc chuẩn bị đến trường. Năm thứ hai cao trung cô được ra nước ngoài theo diện học sinh trao đổi. Đã suốt một năm không học ở Thị Nhất Trung, hôm nay lại lần nữa trở về trường học, đối với cô đây cũng xem như là một bắt đầu mới.
Cô có sự mong đợi đối với trường học, cũng có chút khẩn trương không thể hiểu được, đại khái là lâu lắm không xuất hiện ở trong trường. Cô tự mình phân tích như vậy.
Nhà của Tống Gia Hề không xa trường học lắm, bởi vì bố mẹ đi làm nên sáng sớm cô phải vội vàng để đón một chiếc xe buýt. Bên trong xe đủ các loại mùi hương tràn ngập, làm cô có chút chịu không nổi.
Sau khi làm bài thi, Tống Gia Hề lựa chọn xuống xe trước hai trạm cách trường học. Bước xuống xe cảm nhận không khí trong lành, cô nhịn không hít một hơi, cuối cùng cũng kìm nén được cơn buồn nôn trong người vừa rồi.
Bên ngoài ánh nắng cực nóng, buổi sáng chín giờ ánh nắng thẳng tắp chiếu khiến cô chói mắt.
Thời tiết này thật sự là quá nóng, thậm chí đi trên đường cũng không cảm nhận được một cơn gió nào.
Tống Gia Hề đi ra ngoài, tận lực tránh đi ánh mặt trời, một đường đi ở dưới bóng cây. Đi qua bóng cây, cô lại hướng tới bóng của vách tường. Hành động này đều thu vào mắt người đi phía sau cô, nhịn không được bật cười.
Nghe được tiếng cười từ phía sau, Tống Gia Hề sửng sốt, lại không để ý mà tiếp tục trốn vào những bóng râm. Buổi sang vội vàng ra cửa quên lấy dù, bằng không cô cũng không ngây ngốc đến mức giống như bây giờ làm chuyện như vậy.
Tưởng Mộ Trầm nhìn thân hình thấp bé phía trước, lại không khỏi bật cười, làm sao lại có một cô gái nhỏ đáng yêu như vậy.
Lúc này đây tiếng cười có chút lớn, làm cho Tống Gia Hề muốn xem nhẹ cũng không được. Cô hơi khựng lại, quay đầu đi người phía sau mình.
Sau khi nhìn thấy người đó, Tống Gia Ngôn sửng sốt hai giây. Nam sinh trước mặt, mặc quần đen áo phông trắng đơn giản. Rõ ràng rất đơn giản, nhưng mặc vào người trước mặt lại mang đến một loại khí chất khác.
Tống Gia Hề ngẩng đầu, nhìn khuông mặt anh tuấn, người này lớn lên ưa nhìn, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao, khóe môi nhẹ cong, khóe miệng vẫn còn chưa thu nét cười kia lại.
Nhìn đối phương trong tầm mắt, Tống Gia Hề yên lặng ở trong lòng cảm khái, thật cao.
Cô cao một mét sáu ba, không khác một con gà con gầy yếu ở trước mặt người này là bao.
Nghĩ đến đó, Tống Gia Hề lập tức trừng mắt nhìn người kia, cũng không biết trốn nắng có cái gì đáng giá buồn cười.
Tưởng Mộ Trầm hai tay đút túi, nhìn cô gái nhỏ trước mắt mặc đồng phục Thị Nhất Trung, cũng không biết là em gái lớp nào mà lớn lên đáng yêu như vậy. Nghĩ đến cảnh tượng vừa thấy, Tưởng Mộ Trầm lại lần nữa cười nhẹ, khóe môi nhẹ cong nhìn cô: "Em gái nhỏ, học lớp năm nhất nào vậy?"
Tống Gia Hề: "......"
Em gái nhỏ??? Năm nhất??? Cô là lớn lên thấo bé, nhưng cũng tốt bụng sao??
Tống Gia Hề nhìn nam sinh trước mắt cười, cũng không biết sao lại thế này, không nhịn được trả lời một câu: "Tôi không phải em gái nhỏ."
Giọng nói mềm mại, hoàn toàn không hề sức phản bác.
Tưởng Mộ Trầm nhướng mày, tư thế cũng không thay đổi, một chân dựa vào gạch xanh trên tường, cười như không cười đánh giá cô từ dưới lên, đôi mắt đột nhiên thẳng tắp nhìn chằm chằm vào ' nơi nào đó ', ý vị thâm trường hỏi: "Không phải em gái nhỏ sao?"
Cố ý nhấn mạnh ba chữ "Em gái nhỏ".
Tống Gia Hề sửng sốt, cúi đầu nhìn chính mình bình thản ngực...... Đột nhiên đầy mặt đỏ bừng nhìn trước mặt nam sinh, mắng một câu: "Lưu manh."
Tống Gia Ngôn sửng sốt nhìn xuống bộ ngực phẳng lì của mình... Đột nhiên mặt đỏ bừng nhìn nam sinh trước mắt, mắng một câu: "Lưu manh."
Mắng xong Tống Gia Hề không dám ở lại nữa, nhanh chóng bỏ chạy.
Bóng lưng như con thỏ nhỏ rơi vào trong mắt Tưởng Mộ Trầm, anh cười ra tiếng, thật đúng là đáng yêu, đáng yêu đến khiến người ta không thể không trêu chọc.
Đang nghĩ ngợi, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng la, "Anh Trầm, sao anh lại ở đây?" đối phương theo thói quen khoác vai Tưởng Mộ Trầm, bị anh đẩy ra.
Vương Dực thu hồi cánh tay, nói thanh: "Xin lỗi, quên mất anh Trầm có thói ở sạch."
Tưởng Mộ Trầm trầm thấp ừ một tiếng: "Trương Duy đâu?"
"Trương Duy đang bị chặn, đám kia nói muốn tìm chúng ta gây phiền toái." Vương Dực hùng hùng hổ hổ, "Cũng không nhìn xem chúng ta là ai, anh Trầm chỉ cần một cú đã có thể hạ gục cả đám bọn họ."
Nghe vậy, Tưởng Mộ Trầm nhướng mày, "Người ở đâu?"
"Ở con hẻm nhỏ sau trường học."
"Đi thôi."
"Lần này nhất định phải đánh cho đám đó một trận cha mẹ đều nhận không ra."
Tưởng Mộ Trầm cười nhạo: "Răng rơi đầy đất là đủ rồi."
Vương Dực: "...... Anh Trầm anh nói rất đúng."
Sau khi đến trường, Tống Gia Hề đi tìm chủ nhiệm. Chủ nhiệm hỏi cô muốn học lớp nào, sau đó nhanh chóng sắp xếp cho cô gặp chủ nhiệm lớp, trước kia chính là chủ nhiệm năm nhất cao trung của cô.
Chủ nhiệm nhìn cô, vô cùng thận trọng hỏi: "Thật sự muốn học lớp của chủ nhiệm lớp trước kia sao?"
Tống Gia Hề vẻ mặt bối rối: "Chủ nhiệm lớp trước đây cũng khá tốt, có chuyện gì vậy?"
Chủ nhiệm suy nghĩ trong giây lát, nhắc nhở cô: "Nhưng đó là cô Trương trước kia, hiện tại thì khác, có chút lộn xộn."
"Lộn xộn sao?" Tống Gia Hề mở to đôi mắt, tò mò nhìn chủ nhiệm.
Chủ nhiệm vòng hai tay ra sau lưng, nói về đám nam sinh lầy lội nghịch ngợm trong lớp của chủ nhiệm Trương. Nghe xong, Tống Gia Hề cảm khái một câu: "Nam sinh chuyển đến vào năm hai sao?"
"Đúng vậy."
Trong giọng nói mang theo tia hâm mộ: "Lợi hại như vậy."
Chủ nhiệm: "...... bạn học Tống, đó là một học sinh cá biệt, chỗ nào lợi hại chứ?"
Tống Gia Hề nghe chủ nhiệm nghiêm khắc nói, vội vàng nói: "Không có việc gì không có việc gì, em cùng Ánh Sơ đều muốn tới lớp của cô Trương, nói không chừng tụi còn có thể giúp đỡ cô Trương tranh tiếng nói. Thầy cũng vừa mới nói, lớp của cô Trương hiện tại thành tích rất kém cỏi, có phải cô Trương khẳng định rất lo lắng có đúng hay không?"
Chủ nhiệm nhìn chằm chằm cô, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: "Em nói cũng đúng, vậy cho hai em tới lớp Chín tranh tiếng nói đi, nhưng tôi nói trước, không thể bị ảnh hưởng, em cùng Ánh Sơ thành tích hạ một chút, tôi lập tức đổi lớp."
"Vâng vâng." Tống Gia Hề vô cùng ngoan ngoãn đáp lời: "Chủ nhiệm, thầy cứ yên tâm đi."
Chủ nhiệm nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của cô, cảm thấy vui mừng không thôi.
"Tôi dẫn em đến gặp cô Trương."
Ở phòng cô Trương nhắc lại chuyện cũ cho đến khi tan học, cô Trương dẫn Tống Gia Hề đến lớp học. Trên đường đi, vẫn luôn nhắc nhở cô, nhất định không được quậy cùng đám học sinh không học vấn không nghề nghiệp kia.
Tống Gia Hề một đường mỉm cười đáp lời, mi mắt cong cong, làm cô Trương không khỏi cảm thấy thích vị học sinh này, đây chính là một trong những học sinh cô đắc ý nhất thích nhất.
"Thật ngoan, đợi lát nữa tôi sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho em, rồi tôi sẽ nhờ bạn học đem sách đến cho em."
"Vâng, cảm ơn cô Trương."
Cô Trương ừ một tiếng, vỗ vỗ đầu cô: "Không có việc gì, nếu có cái gì không thích ứng được nhớ nói rõ với tôi."
Hai người nói nói cười cười, nhanh chóng đã tới cửa lớp Chín. Bên trong vẫn còn đang học, còn ba phút nữa là tan học, cô Trương vẫy vẫy tay với giáo viên toán bên trong, thấp giọng nói vài câu, sau đó giáo viên toán cũng rời đi. Tống Gia Hề đi theo cô Trương, trước mắt bao người, đi vào phòng học.
Cô Trương vỗ vỗ tay, nhìn các bạn học phía dưới đã ngủ gục: "Mau thức dậy, thời gian đi học mà các em đang làm gì vậy?"
Mọi người sột sột soạt soạt bò dậy, nhập nhèm mở mắt nhìn cô Trương. Đột nhiên, tầm mắt mọi người đều dừng trên người Tống Gia Hề.
Cô Trương đưa mắt nhìn, hàng phía sau còn có vài người chưa tính, cô cũng không nói thêm nữa, "Cho tôi giới thiệu một chút, đây là bạn học mới của lớp chúng ta, Tống Gia Hề, mới vừa đi học tập trao đổi ở nước ngoài về. Nếu có bạn khó khăn, hy vọng các em sẽ giúp đỡ bạn một chút."
Cô Trương ý bảo cô nói vài câu, Tống Gia Hề nghĩ nghĩ, chỉ nói câu: "Chào mọi người, tôi là Tống Gia Hề."
Phòng học an tĩnh như vậy một hồi, đột nhiên có nam sinh phía dưới nhịn không được bật cười, còn có người huýt sáo với Tống Gia Hề.
"Oa, lớn lên thật là đẹp nha."
"Cô Trương cô đi đâu mà mang bạn học ưu tú đồng như vậy tới lớp chúng ta nha."
......
Mồm năm miệng mười nói, cô Trương nghe nhịn không được liếc mắt nhìn xuống dưới: "Được rồi, im lặng cho tôi." Cô nhìn chung quanh một vòng, trong lớp đã không còn dư vị trí trống nào, cau mày suy nghĩ vài giây, cô Trương nhẹ giọng hỏi: "Tưởng Mộ Trầm đâu?"
"Cậu ấy không có tới."
Cô Trương nhíu mày, trên mắt đã có nét không kiên nhẫn: "Nói em ấy tới văn phòng tìm tôi." Dừng một chút, cô Trương chỉ vào ghế trống duy nhất, nói với Tống Gia Hề: "Trước tiên em cứ ngồi chỗ đó, chờ một chút tôi lại cho đổi chỗ cho em."
Tống Gia Hề đưa mắt nhìn, ngoan ngoãn đáp lời.
Cô Trương nhìn học sinh ngoan ngoãn của mình, vô cùng vui mừng gật gật đầu: "Mau về chỗ."
Ở trong lớp một lúc sau, Cô Trương cũng nhanh chóng rời đi, Tống Gia Hề lo lắng đứng chỗ ngồi đã được chỉ định. Trước mặt cô cái hai cái bàn, trong đó một mặt bàn thì để la liệt mấy quyển tạp chí, cái bàn còn lại, thì chứa lung tung máy chơi game với sách vở trong ngăn bàn.
Tống Gia Hề chớp chớp mắt, thật đúng là không biết nên ngồi vào vị trí nào.
May mà nữ sinh phía trước quay đầu lại, nhìn cô: "Chào cậu."
Tống Gia Hề gật gật đầu như lão cán bộ: "Chào cậu."
"Oa, giọng nói của cậu thật là dễ nghe nha." Ninh Thi Ngôn cười tủm tỉm nhìn cô, nhịn không được nói: "Cậu cũng rất đáng yêu." Đôi mắt to, làn da trắng nõn vì ánh nắng đỏ ửng.
Được Ninh Thi Ngôn một khen, Tống Gia Hề nháy mắt mặt càng đỏ.
Cô hàm súc cười cười, hai cái má lúm nhỏ hiện lên, càng làm người cảm thấy đáng yêu đến vô địch.
"Cảm ơn."
Ninh Thi Ngôn vẫy vẫy tay," Tên cậu cũng dễ nghe nữa, tớ là Ninh Thi Ngôn, về sau cậu có thể gọi tớ là Thi Ngôn, tớ có thể gọi cậu là Hề Hề không?"
Tống Gia Hề cong môi cười nhạt: "Có thể."
Ninh Thi Ngôn chỉ vào cái bàn: "Cậu ngồi sau tớ đi, Tưởng Mộ Trầm hay ngồi cái bàn bên kia."
"Được thôi."
Tống Gia Hề đem đồ bên trong ngăn bàn sắp xep lại rồi để sang ngăn bàn bên cạnh, dùng khăn giấy lau chùi cả hai mặt bàn một chút. Vì ngồi cùng bàn thì nên lưu lại ấn tượng tốt, cô rất là có lòng nhiệt tình dọn dẹp bàn học bên cạnh chỉnh chỉnh tề tề.
Ninh Thi Ngôn trợn mắt há hốc mồm, chưa kịp ngăn cản Tống Gia Hề đã dọn dẹp xong, cô vừa lòng cười cười: "Được rồi."
Ninh Thi Ngôn nuốt nuốt nước miếng, kinh ngạc nhìn bạn học đáng yêu ngồi phía sau: "Ừ." Cô nghĩ nghĩ, bạn học đáng yêu như vậy ngồi cùng bàn, Tưởng Mộ Trầm không vui cũng sẽ không mắng chửi người đúng không??
Cô trong lòng yên lặng cầu nguyện cho bạn học mới này.
- -
Bên kia, Tưởng Mộ Trầm và Vương Dực, còn có mấy người Trương Duy đang ung dung lang thang ngoài vườn trường sau khi đánh một trận với bọn ngoài trường.
Còn chưa đi đến khu lớp học, Vương Dực đã cầm di động kêu một tiếng: "Anh Trầm, người đẹp Trương sắp xếp bạn cùng bàn cho anh kìa!!"
Tưởng Mộ Trầm mặt mày hơi nhăn lại, "Sao?"
Vương Dực nhanh chóng chia sẻ tin nanh trên di động: "Nghe nói người kia lúc trước là học sinh trao đổi, thành tích xuất sắc kinh ngạc Tống Gia Hề."
Nghe vậy, Trương Duy cười nhạo: "Người đẹp Trương sao lại sắp xếp anh Trầm ngồi cùng với một đứa mọt sách, không phải là muốn cứu vớt anh Trầm chứ, muốn anh quay đầu từ biển khổ sao?"
Vương Dực tấm tắc hai tiếng: "Không không, không phải là mọt sách, đám nhóc kia nói là siêu cấp đáng yêu, rất xinh đẹp."
Trương Duy nhịn không được phá đám: "Tôi không tin, đám nhóc kia chắc là do lâu lắm không thấy được người đẹp. Hiện tại học bá đều xấu, mang theo cặp kính dày nặng, ăn mặc bảo thủ, phỏng chừng còn mập mạp. Đúng không anh Trầm."
Tưởng Mộ Trầm đi phía trước, ừ một tiếng: "Kêu người đó dọn đi chỗ khác, tôi không cần bạn cùng bàn."
Vương Dực vội vàng đáp lời: "Được rồi, để em nói với đám nhóc đó."
Một lát sau, Vương Dực thật cẩn thận nhìn người đang bước lên cầu thang, thấp thỏm nói: "Bọn họ không dám bắt nạt cô gái nhỏ."
Tưởng Mộ Trầm còn chưa nói, Trương Duy đã cười ra tiếng: "Mẹ nó, bọn họ bắt nạt thiếu? Đang nói cái gì vậy?"
Tưởng Mộ Trầm liếc mắt nhìn Vương Dực, sau đó nhìn về phía Trương Duy không tự chủ được nở nụ cười lại, giật giật khóe miệng: "Không sao cả, đợi lát nữa tôi tự giải quyết."
"Đừng đừng, loại chuyện này không nhọc phiền anh Trầm, em đi em đi giải quyết cho anh." Vương Dực xung phong nhận việc nói: "Anh Trầm em đi trước đuổi người kia cho anh, bảo đảm khi anh tới lớp sẽ là một mảnh thiên địa an tĩnh." Sau khi nói xong, Vương Dực đã chạy biến, bay nhanh đến lớp Chín.
Một lúc sau, Vương Dực không tiếng động đối diện cùng Tống Gia Hề ở trong lớp.
Vương Dực chớp chớp mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn bạn học trước mắt, lời tới bên miệng nháy mắt cũng không nói ra được.
Cậu ta khụ hai tiếng, thở phì phò hỏi: "Cậu là bạn học mới sao?"
Tống Gia Hề gật gật đầu: "Đúng vậy, cậu là của bạn cùng bàn với tôi sao?"
"Không không không phải." Vương Dực vội vàng lắc đầu: "Tôi không ngồi cùng bàn với cậu."
Tống Gia Hề lên tiếng đáp, không để ý, tiếp tục cúi đầu đọc sách. Vừa rồi Ninh Thi Ngôn đề cử cho cô xem cuốn sách khóa ngoại đã lâu không chạm vào.
Vương Dực ngây ngốc hai giây, nghe tiếng cửa mở, chỉ vào Tống Gia Hề nói: "Anh Trầm, bạn ngồi bàn thật là đáng yêu."
Tưởng Mộ Trầm bước chân khựng lại một chút, hai tay nhét túi cười nhạo: "Vương Dực, mắt cậu có vấn đề?" Anh vừa nói vừa tiến về chỗ ngồi của mình.
Vương Dực nhìn, vội vàng xê dịch, mà Tống Gia Hề nghe được giọng nói của người kia, liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đang đi tới.
Hai người bốn mắt chạm nhau, Tưởng Mộ Trầm ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm người trước mặt này, có điểm quen mắt, nâng khóe miệng mắng nhẹ.
"Ồ, bạn cùng bàn quả thật đáng yêu."