Chỉ Là Vì Động Tâm

Chương 17

Dụ Hạ ngẩn ra một hồi, mới định thần lại.

Cô nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Dụ Hạ muốn đứng lên, không nghĩ tới Lục Nhiên lại tiến lên một bước, chống đỡ không nhúc nhích.

Dụ Hạ cũng không thể ra.

Lục Nhiên nghiêng người, rũ mắt nhìn cô, không chút để ý kéo dài giọng.

"Sao cậu còn không ra, định ngồi xổm ở đó suốt à?"

Nói là vậy, nhưng tay Lục Nhiên vẫn không dời đi, vẫn gác tại chỗ.

Một chút cũng không có ý định buông tay.

Dụ Hạ hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Lục Nhiên một cái, nói một cách bình tĩnh nhất có thể: "Vậy cậu xê qua một chút đi."

Lục Nhiên vẫn để yên không di chuyển, cậu cúi đầu, đánh giá Dụ Hạ.

Tuy nhiên, Lục Nhiên cũng không dừng lại lâu lắm, nhìn bộ dáng của Dụ Hạ, cậu cười khẽ ra tiếng.

Tay Lục Nhiên vẫn đặt trên đầu nhỏ của Dụ Hạ.

Bên dưới bàn tay cảm nhận được sự mềm nhẹ, lông xù xù.

Lục Nhiên lại xoa đầu nhỏ của cô, sau đó mới lùi lại một bước, nhường đường cho Dụ Hạ ra.

Khi Dụ Hạ ngồi trở lại chỗ ngồi, đuôi ngựa của cô đã rối tung lên.

Dụ Hạ thở dài, cô không cách nào khác đành phải dùng ngón tay câu lấy dây buộc tóc, kéo nó xuống.

Mái tóc đen mượt mềm mại xoã xuống trên vai cô.

Dụ Hạ tùy ý dùng ngón tay chải đầu tóc của mình, sau đó vén mái tóc dài ra sau đầu.

Một cái tay khác cầm lấy dây buộc tóc trên bàn, buộc tóc đuôi ngựa.

Do động tác giơ tay, nên tay áo đồng phục của Dụ Hạ trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn.

Lục Nhiên ngồi bên cạnh, chống cằm, tiếp tục nhìn cô.

Cậu nhìn mái tóc dài mềm mại của Dụ Hạ, nhìn cánh tay trắng tinh của cô.

Trắng như ngọc trai vậy.

Lục Nhiên khẽ nhếch khóe môi cười.

Sau khi Dụ Hạ buộc đuôi ngựa xong, nhớ tới vừa rồi Lục Nhiên đã chắn bàn cho cô.

Dụ Hạ quay đầu nhìn về phía Lục Nhiên, tầm mắt dừng trên tay cậu: "Tay cậu còn đau không?"

Lục Nhiên rũ mắt, đưa tay lên trước mặt Dụ Hạ.

Giọng nói cậu mang theo ủy khuất mơ hồ: "Hay là cậu xem giúp tôi được không?"

Dụ Hạ cho rằng Lục Nhiên bị thương, nên vội vàng lại gần.

Cô nhìn một hồi, nhưng không tìm thấy dấu vết trong lòng bàn tay của Lục Nhiên.

Dụ Hạ kéo tay Lục Nhiên, lật tay cậu lại, nhìn mu bàn tay cậu lần nữa, cũng không thấy gì cả.

Cô hơi nhíu mày, cẩn thận nhìn.

Khoé mắt Lục Nhiên hàm chứa ý cười, nhìn chằm chằm bộ dáng cẩn thận của Dụ Hạ.

Tay còn lại của Lục Nhiên chống cằm, cậu nghiêng đầu, nhìn Dụ Hạ.

"Không nhìn thấy sao, vậy cậu xem lại cẩn thận chút đi?"

Ngữ khí của Lục Nhiên không đứng đắn, Dụ Hạ lập tức hiểu được ý của Lục Nhiên.

Dụ Hạ biết, vừa rồi Lục Nhiên vẫn luôn trêu chọc cô.

Cô lập tức buông tay Lục Nhiên ra, quay đầu không nhìn cậu nữa.

......

Ngày hôm sau.

Trong lớp đã có không ít người ngồi, Mạnh Tử Thành đến lớp sớm, trong tay cầm mấy cái túi.

Mạnh Tử Thành phóng tới chỗ của Đổng Gia, đặt đồ trong tay lên trên bàn cậu, nhướng mày đắc ý: "Bữa sáng của cậu."

Lúc trước Mạnh Tử Thành và Đổng Gia cá cược, liệu Lục Nhiên và Dụ Hạ còn có thể ngồi cùng bàn nữa không, nếu thua thì phải mua bữa sáng cho đối phương một tháng. Mạnh Tử Thành đã cá cược thì phải chịu thua.

Đổng Gia cúi đầu nhìn, bên trong bao nilon là mấy cái bánh bao, còn nóng hổi.

Mạnh Tử Thành tiếp tục nói: "Nặc, còn có sữa bò." Vừa nói, cậu vừa đặt một bình sữa bò lên bàn Đổng Gia.

Đổng Gia vui vẻ: "Cậu được lắm."

Mạnh Tử Thành càng đắc ý: "Còn phải nói, tớ nói lời đương nhiên sẽ giữ lấy lời."

Đổng Gia nhìn thoáng qua sữa bò, nghĩ ngợi rồi cầm sữa bò lên, đi về phía Trần Toàn.

Mạnh Tử Thành vừa nhìn đã biết tâm tư của Đổng Gia, cậu kéo Đổng Gia: "Ài ài ài, đừng vội xum xoe với bạn gái."

Cậu ấy quơ bao nilon trên tay: "Hôm nay tớ mời khách, mỗi người đều có phần."

Đổng Gia đập vai của cậu: "Người anh em, cậu thật là phúc hậu."

Mạnh Tử Thành nhớ lại cảnh xếp hàng ở cửa hàng bữa sáng hôm nay, trong lòng liền có chút e ngại.

"Không ngờ cửa hàng bữa sáng kia lại đông người đến vậy, tớ đã phải chen chúc xếp hàng mới mua được bữa sáng cho các cậu đó. Nếu chậm hơn một chút thì bánh bao sẽ bị bán hết sạch."

Cậu quả thực đã xếp hàng bằng cả tính mạng đó.

Đổng Gia vỗ vai Mạnh Tử Thành, tỏ vẻ thương cảm: "Người anh em à, chỉ còn một tháng nữa thôi, chậm rãi hưởng thụ nhé."

Mạnh Tử Thành cầm bữa sáng đi đến chỗ của Dụ Hạ: "Lớp trưởng, đây là của cậu."

Dụ Hạ đang đọc sách, nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu lên.

Cô nhìn bữa sáng trên bàn, sửng sờ một lúc.

Dụ Hạ nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Mạnh Tử Thành liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh: "Nhiên ca còn chưa tới à."

"Lát nữa cậu giúp tớ nói với Nhiên ca một tiếng, đồ tớ để ở đây trước. Tớ đi đây, lớp trưởng."

Lục Nhiên mới vừa đi đến cửa lớp, Mạnh Tử Thành đã nhìn thấy, cậu lớn tiếng ồn ào: "Nhiên ca, bữa sáng em để trên bàn của anh đó."

Lục Nhiên chậm rãi đi đến trước mặt Mạnh Tử Thành, cười như không cười nói: "Cậu chắc chắn tôi và Dụ Hạ không ngồi cùng bàn đến vậy à?"

Mạnh Tử Thành ngây ngẩn cả người, cậu cẩn thận suy nghĩ, trong lòng căng thẳng.

Hỏng rồi, Nhiên ca đây là chuẩn bị tính sổ.

Lúc trước cậu ấy chắc chắn lớp trưởng nhỏ và Nhiên ca sẽ tách ra như vậy, lúc này Nhiên ca đã nhớ tới cậu.

Mạnh Tử Thành vui cười nói: "Nhiên ca, không ai thích hợp ngồi cùng bàn với lớp trưởng nhỏ cả, chỉ có anh là thích hợp ngồi cùng bàn với lớp trưởng thôi"

"Sau này nếu có người dám bá chiếm vị trí bên cạnh lớp trưởng, em sẽ là người đầu tiên không đồng ý."

Khoé miệng Lục Nhiên hơi nhếch lên, rất vừa lòng với câu trả lời của Mạnh Tử Thành. Cậu sải bước đôi chân dài, đi đến phía trước.

Mạnh Tử Thành trở lại chỗ ngồi của mình, đưa bữa sáng cho Lâm Chi Ngôn: "Bạn cùng bàn, đây là phần của cậu."

Lâm Chi Ngôn nhận lấy, nhìn thoáng qua, cố ý nói một câu: "Ngày thường tớ không ăn bánh bao. Còn nữa tớ không thích sữa bò."

Mạnh Tử Thành nhíu mày: "Ài tớ nói này, đây là lần đầu tớ dậy sớm như vậy, vậy mà cậu lại có phản ứng này?"

Lâm Chi Ngôn không nín được, lập tức cười: "Gạt cậu thôi, vậy mà cũng tin."

Cô nhìn Mạnh Tử Thành, cười nói: "Cảm ơn."

Mạnh Tử Thành ngây ngẩn cả người, cậu gãi đầu, không nói nữa.

......

Buổi chiều, sân bóng rổ.

Lục Nhiên bắt lấy bóng rổ, giơ hai tay lên, bóng rổ bay ra.

Xoát một cái, bóng rổ rơi vào rổ, rổ hơi đong đưa.

Lục Nhiên xoay người, đang muốn rê bóng một lần nữa, chuẩn bị ném vào rổ tiếp.

Cậu tùy ý liếc nhìn chung quanh một cái, động tác dừng lại vài giây.

Cách đó không xa, Dụ Hạ đứng bên ngoài sân bóng rổ, đang nhìn tới hướng này.

Động tác của Lục Nhiên chậm lại. Cậu rũ tay xuống, ôm bóng rổ bên cánh tay phải.

Mạnh Tử Thành bên cạnh lớn tiếng ồn ào: "Nhiên ca, thật là lợi hại."

Lục Nhiên không thèm nhìn cậu, tầm mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào Dụ Hạ cách đó không xa.

Cậu hơi nghiêng đầu, tùy tay ném bóng rổ cho Mạnh Tử Thành, ngữ khí nhàn nhạt: "Hôm nay không chơi nữa."

Lục Nhiên quay đầu, một lần nữa nhìn về phía Dụ Hạ.

Cô đứng cách đó không xa, thân hình nhỏ nhắn tựa như một con mèo sữa ngoan ngoãn.

Lục Nhiên nhếch miệng, tiếp tục đi về phía Dụ Hạ.

Lục Nhiên đi đến trước mặt Dụ Hạ, rũ mắt nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch: "Cậu có việc tìm tôi sao."

Lục Nhiên rất cao, cậu đứng ở đó, Dụ Hạ cần phải ngửa đầu nhìn cậu.

Dụ Hạ: "Cậu có thể gia nhập đội bóng rổ không?"

Lục Nhiên trầm mặc một hồi.

Không khí có chút yên tĩnh, cơn gió giữa hè đang thổi chầm chậm kèm theo hơi nóng

Dụ Hạ thấy Lục Nhiên không nói chuyện, cho rằng cậu không muốn, cô nhẹ giọng nói: "Nếu cậu không muốn thì......" không cần đâu.

Lục Nhiên đột nhiên hỏi: "Cậu muốn tôi vào đội bóng rổ đến vậy sao?"

Dụ Hạ ngây ra một hồi, mím môi: "Tớ chỉ là cảm thấy cậu chơi bóng rổ tốt như vậy, không vào đội của trường thì thật đáng tiếc."

"Nhưng mà, suy nghĩ của cậu mới là quan trọng nhất." Dụ Hạ nhìn Lục Nhiên, nghiêm túc nói.

"Nếu cậu không thích, thì không cần phải gia nhập đâu."

Lục Nhiên rũ mắt, tầm mắt vẫn luôn dừng trên người Dụ Hạ.

Một lát sau.

Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Dụ Hạ, cúi người, giọng nói hơi khàn: "Nếu tôi đồng ý, thì có khen thưởng gì không?"

Dụ Hạ yên lặng suy nghĩ, ngẩng đầu: "Tớ sẽ mời cậu ăn gì đó."

Lục Nhiên nhướng mày.

Giọng nói Dụ Hạ nhẹ nhàng: "Cậu đi cùng tớ." Nói xong câu đó, Dụ Hạ đi về phía trước.

Lục Nhiên dừng vài giây, sau đó nhấc chân đi theo.

Dụ Hạ đi ở phía trước, Lục Nhiên đút tay vào túi quần, chậm rãi đi theo.

Cậu nhìn bóng lưng của Dụ Hạ, lười biếng hỏi: "Cậu muốn mang tôi đi đâu vậy?"

Dụ Hạ không lên tiếng.

Một bộ phải bảo mật.

Lục Nhiên cười cười không nói nữa, tiếp tục đi theo phía sau cô.

Đi được một lúc, Dụ Hạ ngừng lại ở cửa siêu thị.

Dụ Hạ giương mắt nhìn Lục Nhiên: "Vào thôi."

Hai người đi vào siêu thị, trong siêu thị dựa có mấy cái bàn, bây giờ không có ai.

Dụ Hạ chỉ vào một cái bàn trong đó: "Cậu ngồi đây đợi tớ."

Lục Nhiên không nói chuyện, lập tức ngồi xuống.

Dụ Hạ không có ngồi xuống, cô xoay người đi vào bên trong siêu thị.

Lục Nhiên nghiêng người, tay chống cằm, nghiêng đầu, ung dung nhìn Dụ Hạ.

Dụ Hạ đi đến trước tủ lạnh, cúi đầu đánh giá sữa chua.

Lần trước Dụ Hạ thấy Lục Nhiên hút thuốc, vì không để cậu làm vậy nữa, liền mua cho cậu một hộp sữa chua dâu tây.

Dụ Hạ nhớ rõ, phản ứng khi đó của Lục Nhiên, hình như cũng khá tốt.

Nhưng mà, Lục Nhiên dường như đều không quan tâm đến bất kỳ điều gì, nên Dụ Hạ cũng không rõ lần này Lục Nhiên có thể thích không.

Dụ Hạ cau mày, dừng lại vài giây.

Cô nghiêm túc suy nghĩ một hồi, yên lặng thở dài một hơi, vẫn là cầm lấy sữa chua dâu tây.

Tủ lạnh ở cách đó không xa, Lục Nhiên chỉ cần nghiêng đầu, là có thể nhìn thấy Dụ Hạ.

Dụ Hạ đứng trước tủ lạnh, khom lưng nhìn đồ phía trước, nhìn qua có chút buồn rầu.

Lục Nhiên thấy bộ dáng cô lưỡng lự, cảm thấy có chút buồn cười, khóe miệng hơi nhếch lên.

Dụ Hạ đi ra vài bước, cô cúi đầu suy nghĩ, lại quay trở lại, đặt sữa chua dâu tây trở về.

Cô cúi đầu nhìn, làm một quyết định.

Dụ Hạ duỗi tay cầm lấy một hàng sữa chua, ôm trong lòng.

Dụ Hạ đi đến trước mặt Lục Nhiên, nhẹ nhàng đặt sữa chua trên bàn.

Giọng nói mềm nhẹ của cô vang lên: "Tớ mời cậu."

Lục Nhiên sửng sốt một lúc, cậu cúi đầu, ngây ra nhìn dãy sữa chua trên bàn.

Vị nguyên bản, dâu tây, blueberry, táo đỏ......vị gì cũng có, tất cả đều được sắp xếp chỉnh tề.

Ánh mắt Lục Nhiên chuyển từ sữa chua qua mặt Dụ Hạ. Ánh nắng buổi chiều ấm áp rơi trên khuôn mặt trắng nõn của Dụ Hạ, tâm tư dưới đáy mắt cô sạch sẽ lại trong sáng.

Lục Nhiên nhìn chằm chằm mặt cô một hồi.

Sau đó, Lục Nhiên nghiêng đầu, nhướng mày.

Nhịn không được bật cười.