Chỉ Là Vì Động Tâm

Chương 10

Nhìn tờ giấy nhắn của Lục Nhiên, Dụ Hạ có chút sững sờ.

Tuy nhiên, bây giờ là giờ học, Lục Nhiên cũng không gây rối làm mất trật tự lớp, cô tất nhiên cũng không cần quản cậu.

Dụ Hạ yên lặng nghĩ, chỉ cần cô không để ý tới Lục Nhiên, có lẽ cậu ta sẽ không tiếp tục tìm cô.

Cô mặc kệ Lục Nhiên, để quả bóng giấy sang một bên, cầm lấy bút, cúi đầu tiếp tục sửa đề sai.

Qua vài phút, bên cạnh không có động tĩnh gì nữa.

Lúc này.

Lại một quả bóng giấy khác được ném tới, nhẹ nhàng cọ qua mặt bàn, sau đó tùy tiện nằm trên đề sai của Dụ Hạ.

Dụ Hạ ngây người chớp mắt một cái. Lục Nhiên đây là muốn làm cái gì.

Cô cố gắng bình tĩnh, không để cho bản thân bị ảnh hưởng.

Lục Nhiên cười một tiếng.

Đột nhiên.

Lục Nhiên nghiêng người về phía trước, ngón tay thon dài vươn qua bàn học, cầm lấy hộp bút của Dụ Hạ.

Cậu cầm hộp bút, kéo khóa kéo ra, hơi cúi đầu, chọn lựa trong hộp bút của Dụ Hạ.

Sau đó, Lục Nhiên lấy ra một cây bút chì kim.

Dụ Hạ ngẩn ra.

Cô chưa kịp phản ứng thì tay của Lục Nhiên lại duỗi ra lần nữa.

Cậu nghiêng người về phía trước, tay cầm cây bút chì kim, chuyển nó qua đề sai của Dụ Hạ.

Tim Dụ Hạ căng thẳng, trong lòng như có một sợi dây căng ra.

Bây giờ còn ở trong tiết toán học, cô không muốn bị giáo viên phát hiện.

Dụ Hạ ngẩng đầu, trộm nhìn giáo viên một cái. May mà tầm mắt của giáo viên không chú ý tới nơi này, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Giây tiếp theo.

Lục Nhiên rũ tay xuống, cậu cầm bút, viết chữ trên vở.

Những dòng chữ màu đen lan tràn từng chút một.

Chữ viết sắc bén, giống như Lục Nhiên, trương dương(*) tự tin.

(*) phô trương, khoe khoang, khoe mẽ

Dụ Hạ lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nhìn.

Trang giấy màu trắng chậm rãi xuất hiện một câu.

"Cậu tính không nói chuyện với tôi?"

Lục Nhiên viết xong những lời này, tay liền đặt ở đó, không có ý dời đi.

Một lát sau, Lục Nhiên thấy Dụ Hạ không đáp lại, thậm chí còn dùng bút kiêu ngạo chỉ chỉ vào vở.

Có vẻ như nếu Dụ Hạ không để ý tới cậu, cậu sẽ không bỏ qua.

Dụ Hạ có chút bực.

Cô nhìn thoáng qua, tay Lục Nhiên vẫn đặt ở đó, cây bút màu đen chậm rãi lắc lư, vô cùng kiêu ngạo.

Dụ Hạ bất lực, âm thầm thở dài một hơi.

Cô phải lấy lại bút, tay chuyển qua đề sai, hạ bút xuống.

Dụ Hạ cúi xuống, mái tóc đuôi ngựa màu đen cũng rũ xuống. Vài sợi tóc lướt qua mu bàn tay Lục Nhiên, cảm xúc tinh tế mềm mại.

Lục Nhiên rũ mắt, nhìn Dụ Hạ không hề rời mắt.

Cậu đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút ngứa.

Giống như có một con mèo nhỏ, dùng móng vuốt mềm mại của nó, cào nhẹ vào tim cậu.

Cậu im lặng quan sát một lúc, khóe miệng hơi cong lên.

Sau khi Dụ Hạ viết một câu, cô liền rút tay về, cúi đầu nhìn chỗ khác.

Lục Nhiên nhàn nhạt nhìn một cái.

Có một câu trong vở.

"Bây giờ là giờ học, cậu làm bài tập trước đi, không được phép làm việc riêng."

Chữ viết của Dụ Hạ thanh tú ngay ngắn, Lục Nhiên thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nghiêm túc của cô.

Lục Nhiên cười cười, khuỷu tay chống đầu gối, lưng hơi khom xuống, thân thể lại nghiêng về phía trước, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Đôi mắt đen nhánh của cậu nhìn chằm chằm Dụ Hạ. Giọng nói thong thả lười nhác, từ từ vang lên bên tai Dụ Hạ.

"Dụ Hạ, vậy cậu trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã."

Lúc này, giáo viên toán học phát hiện ra có gì đó không ổn, ông nâng giọng lên, trừng mắt nhìn Lục Nhiên một cái: "Lục Nhiên, em luôn tìm Dụ Hạ nói chuyện làm gì?"

Giáo viên toán học nói xong, ngồi trên bục giảng, để cho mọi người sửa lại đề sai.

Các học sinh khác đều yên lặng mà làm bài tập, chỉ có Lục Nhiên hoàn toàn không nhúc nhích bút.

Như vậy còn chưa tính, nhưng Lục Nhiên vẫn luôn quấy rầy Dụ Hạ, giáo viên toán học lúc này mới mở miệng.

Sự yên lặng của lớp học bị phá vỡ, người trong lớp đều quay đầu, sôi nổi nhìn về phía bàn Dụ Hạ.

Lục Nhiên chậm rãi mà thu hồi thân mình, lười biếng mà đáp một câu: "Đề mục này tôi không biết làm, tìm lớp trưởng dạy tôi."

Cậu khoanh tay, chân dài duỗi thẳng, vẻ mặt không sao cả.

Giáo viên trên bục giảng trách cứ cậu, mí mắt cậu cũng chưa nâng một chút.

Giáo viên toán học nhìn về phía Dụ Hạ, cau mày: "Dụ Hạ, là như thế này sao?"

Ông hiển nhiên không tin lời Lục Nhiên nói.

Dụ Hạ nghe thấy giáo viên gọi tên cô, lòng căng thẳng, cô theo bản năng quay đầu, nhìn Lục Nhiên một cái.

Vừa lúc đối diện đôi mắt của Lục Nhiên.

Lục Nhiên cười như không cười mà nhìn cô, khóe mắt hơi nhướng.

Dụ Hạ bắt đầu lo lắng, nếu cô nói thật, giáo viên nhất định sẽ nói Lục Nhiên, không biết sau đó Lục Nhiên sẽ ra sao.

Nếu cô nói dối......cô lại cảm thấy có chút khó xử.

Dụ Hạ chưa từng gặp loại tình huống này.

Vài giây sau, Dụ Hạ rũ mắt, giọng nói tinh tế: "Lục Nhiên cậu ấy đúng thật là hỏi bài em."

Nghe được câu trả lời của Dụ Hạ, giọng điệu của giáo viên toán học nhẹ nhàng một ít: "Các em giao lưu câu hỏi là tốt, nhưng mà tốt nhất là để sau giờ học, đừng làm phiền đến bạn học khác."

Dụ Hạ nhẹ nhàng gật đầu, ấp úng đồng ý.

Mọi người quay đầu, bắt đầu làm việc của mình, phòng học khôi phục yên tĩnh.

Lục Nhiên nhìn Dụ Hạ một cái, cô nghiêng đầu, lộ ra vành tai trắng như tuyết, có chút phiếm hồng.

Lục Nhiên dời tầm mắt.

Trong khoảng thời gian sau đó, Lục Nhiên cũng không tìm Dụ Hạ nói chuyện nữa.

Dụ Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô cuối cùng cũng có thể làm bài tập.

Cô tập trung lực chú ý, nhìn đề bài, cầm lấy bút tính bước một.

Chuông hết tiết vang lên, các bạn học khép vở lại, có người chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài lớp.

Giáo viên toán học quét mắt nhìn cả lớp: "Chờ một phút, để thầy nói mấy câu." Mọi người dừng bước chân.

"Tiết toán ngày mai thầy sẽ gọi vài bạn lên bảng làm bài." Giáo viên toán học vừa nói vừa liếc nhìn một vài học sinh trong lớp.

"Các em đừng quên ôn tập nội dung đã học, học thuộc lòng công thức một chút."

Những người không học tốt môn toán đều thở ngắn than dài, đầu lập tức gục xuống, vẻ mặt sầu khổ.

Giáo viên toán học gõ bàn, giọng nói dương cao: "Đừng trách thầy không nhắc nhở các em, đến lúc đó không làm được bài sẽ phải chép phạt công thức một trăm lần."

Ông cầm lấy sách, bước ra khỏi lớp học.

Trong lớp kêu rên một trận.

Giáo viên toán học mới vừa đi, Mạnh Tử Thành đã sớm đem việc ngày mai gọi người lên bảng làm bài ném ra sau đầu.

Đổng Gia lấy di động ra, click mở video ghi lại trận đấu NBA.

Mạnh Tử Thành hô: "Nhiên ca, trận Rockets với Warriors buổi sáng còn chưa có xem đâu."

Lục Nhiên nói: "Tới."

Cậu thong thả đứng lên, duỗi người, mắt nhìn Dụ Hạ bên cạnh, sau đó đi qua.

Lâm Chi Ngôn xoay người, nhìn Dụ Hạ, vẻ mặt đau khổ: "Thảm rồi, tớ không tốt môn toán, lỡ ngày mai thầy ấy gọi tên tớ thì phải làm sao bây giờ?"

Thành tích của Lâm Chi Ngôn không tồi, nhưng có chút lệch, thành tích khoa học tự nhiên còn thiếu một chút nữa.

Dụ Hạ an ủi cô ấy: "Tớ sẽ chỉ cho cậu những bài cậu không làm được."

"Đúng rồi Dụ Hạ, thành tích toán học của cậu tốt nhất." Ánh mắt Lâm Chi Ngôn sáng lên, cô vội vàng xoay người, cầm lấy sách toán.

Dụ Hạ kiên nhẫn đánh dấu những kiến thức đó, cẩn thận đưa cho Lâm Chi Ngôn sơ đồ tư duy.

Dụ Hạ nhìn lại bài thi toán học của Lâm Chi Ngôn một lần, đại khái biết được những điểm kiến thức mà cô ấy thường sai.

Dụ Hạ cầm lấy sách tham khảo, đưa cho Lâm Chi Ngôn vài đề dễ nhầm, để cô ấy trở về viết. Như vậy cũng dễ ứng phó cho buổi kiểm tra sáng mai.

Một đầu khác, Lục Nhiên ngồi giữa đám nam sinh.

Mạnh Tử Thành vừa xem thi đấu bóng rổ, vừa tùy ý hỏi: "Vừa rồi anh và lớp trưởng đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đúng vậy, Nhiên ca." Đái Trì cười với vẻ mặt xấu xa: "Sao lại bị giáo viên để ý?"

Đổng Gia cầm di động trong tay, nhìn Lục Nhiên một cái: "Anh và lớp trưởng nhỏ gần đây rất thân thiết sao."

Mạnh Tử Thành và Đái Trì nhìn nhau, nói thầm trong lòng.

Mạnh Tử Thành hắc hắc mà cười: "Anh ngày thường đến sách cũng không xem, từ khi nào mà chịu học như vậy? Đi học còn muốn để lớp trưởng nhỏ chỉ bài cho anh."

Đái Trì vui cười một tiếng: "Cậu thì biết cái gì, chỉ bài là giả, giao lưu mới là thật."

Lục Nhiên không mở miệng, tiếp tục như không có việc gì mà nhìn Rockets với Warriors thi đấu.

Đổng Gia nói: "Thôi thôi thôi, đừng nói chuyện nữa, còn coi thi đấu nữa hay không?"

Một đám nam sinh hi hi ha ha đổi đề tài.

"Ai u ĐM, nước bóng này thật ngầu."

"Tỉ số sắp thay đổi, tức chết tớ."

"Mẹ nó, tức chết lão tử, chuông vào học sao lại vang lên."

"Sợ cái gì, vào tiết lén xem cũng được."

"......"

......

Thứ tư.

Tiết một mới vừa kết thúc, tiếp theo tiết là toán học khóa.

Có người vội vàng mở sách vở ra, chuẩn bị cùng đường ôm chân Phật, đọc một ít công thức. Có người quét qua ví dụ mẫu trong sách vở vài lần, ghi nhớ các bước giải đề vào trong lòng.

Chuông vào học tiếng vang, giáo viên toán học bước vào lớp, quét nhìn cả lớp một cái: "Hôm nay thầy gọi vài bạn lên làm bài."

Ông viết một đề lên bảng đen, sau đó xoay người nhìn cả lớp.

Nghe câu nói như thế, hầu hết mọi người trong lớp đều cúi thấp đầu xuống.

Lâm Chi Ngôn càng rũ đầu thấp hơn, mặc niệm trong lòng, hy vọng đừng gọi mình.

Thành tích Dụ Hạ rất tốt, khoa học tự nhiên càng là môn cô am hiểu. Cô rũ mắt, nhìn sách toán học, nhìn những kiến thức đó lại một lần.

Ánh mắt của giáo viên toán học đảo qua vài người: "Đề thứ nhất này......"

Tầm mắt ông dừng trên người Dụ Hạ: "Dụ Hạ, em lên làm đi."

Người không bị gọi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Dụ Hạ đứng lên, rời khỏi vị trí, đi lên bục giảng. Vị trí bên cạnh cô trống không, Lục Nhiên còn chưa tới.

Dụ Hạ đi đến trước bảng đen, cầm một viên phấn. Cô nhìn đề bài, nghiêm túc suy nghĩ.

Một lát sau, cô cầm lấy phấn viết, bắt đầu viết bước giải đề.

Lúc này.

Xoạch một tiếng.

Phòng học cửa sau bị người đá văng ra.

Lục Nhiên một tay xách áo khoác đồng phục, một tay đút trong túi quần, lười biếng bước chân dài ra như không có việc gì mà đi vào.

Cả lớp yên lặng.

Lục Nhiên tùy ý nhìn lướt qua, ánh mắt liếc qua bục giảng, dừng lại vài giây.

Dụ Hạ đưa lưng về phía cậu, đang đứng trước bảng đen, nghiêm túc làm bài. Bên trên đã viết một ít bước giải đề, chữ viết rành mạch.

Lục Nhiên nhướng mày, cậu không nhanh không chậm đi đến vị trí của mình, hơi rũ đầu, nâng tay lên, tuỳ ý ném áo khoác đồng phục sang một bên.

Đồng phục rơi xuống mặt bàn.

Lục Nhiên không ngồi xuống, ngược lại bước lên trước, đi về phía bục giảng.

Giáo viên toán học trừng mắt, tức giận nói: "Lục Nhiên, em muốn làm gì?"

Lục Nhiên đầu cũng không quay sang, không chút để ý mà nói một câu: "Đến trễ không phải bị phạt đứng sao, tôi lên phía trước đứng."

Giáo viên toán học rất nghiêm khắc, phàm là tiết của ông, nếu đến muộn, sẽ bị phạt đứng năm phút.

Dù thành tích của bạn có tốt đến đâu, chỉ cần vi phạm, phải chấp hành.

Chẳng qua Lục Nhiên chưa từng đem quy định này để vào mắt, mỗi lần đều là trực tiếp trở về vị trí của mình ngủ.

Giáo viên toán học nén giận, xoay người, không hề nhìn Lục Nhiên.

Ông cúi đầu, tiếp tục xem bạn học khác làm bài.

Mạnh Tử Thành há to miệng, bút rơi trên bàn, vẻ mặt không thể tin nổi.

Hôm nay cọng dây thần kinh nào của Nhiên ca bị gắn sai rồi, chủ động yêu cầu phạt đứng, này thật đúng là hiếm lạ.

Bây giờ lớp trưởng đang làm bài, Nhiên ca còn đứng bên cạnh lớp trưởng, anh ấy rốt cuộc muốn làm cái gì.

Lục Nhiên lười quản người khác nghĩ gì, cậu bước qua lớp, đi đến chỗ bảng đen rồi dừng lại.

Cậu khoanh tay, cả người nhàn tản(*) dựa vào tường, bộ dáng cà lơ phất phơ.

(*) rỗi rãi và thảnh thơi, không có gì câu thúc

Dụ Hạ nghiêm túc nhìn đề bài trên bảng đen, không để ý đến Lục Nhiên.

Lục Nhiên nhìn thẳng vào Dụ Hạ, thấp giọng nói, giọng điệu lười nhác mở miệng.

"Mấy ngày nữa, trường học sẽ có trận bóng rổ, cậu có tới không?"