Edit: zhuu
Chương 13:
Trên bàn ăn bày đầy món, cơm trưa vô cùng phong phú, trước mặt Lâm Nhiên có một chén canh đại bổ, mẹ Lâm múc cho cậu một chén lớn, vẫn đang thao thao bất tuyệt rằng trong canh có đồ bổ nào còn có mấy thứ đồ bổ này tốt đến mức nào.
Lâm Nhiên dùng thìa múc một thứ vàng vàng dính dính không rõ, cậu nhíu mày, mẹ Lâm ở bên cạnh nói: "Bong bóng cá đấy, hôm qua mẹ mới chọn mấy túi lớn ở An Khang Đường, định bồi bổ cơ thể cho con, vừa hay hôm nay con về luôn."
"Mẹ hỏi rồi, canh gà nấu với bao tử heo và bong bóng cá cực kì tốt cho dạ dày."
"Mau ăn đi."
Dưới cái nhìn chăm chú của mẹ, Lâm Nhiên chỉ đành ngoan ngoãn ăn bát canh có không ít nguyên liệu đại bổ kia, thật ra vị cũng được, không khó ăn.
"Đúng rồi, lát nữa ăn cơm xong thì đến nhà A Lệ với mẹ đi."
Lâm Nhiên nuốt đồ ăn, hàm hồ đồng ý: "Vâng."
A Lệ trong miệng mẹ chính là dì Lệ, mẹ của Ngụy Kiêu và Ngụy Văn Văn.
"Giai Nghê mang thai rồi, gần đây hay nghén, ăn không ngon miệng, A Lệ nhờ mẹ mua giúp hai hộp nhân sâm, lát nữa mang đến cho bà ấy."
"Mang thai?"
Lâm Nhiên buông thìa ngẩng đầu dậy, dáng vẻ ấy cho hơi ngốc, không ngờ rằng Ngụy Kiêu lại sắp có con sớm như thế, nhất thời cậu thấy có hơi bất ngờ.
"A Kiêu kết hôn hơn hai tháng rồi, thời gian trôi quá nhanh quá nhỉ." Sau khi mẹ cảm khái xong thì ánh mắt lại dừng trên người Lâm Nhiên, nhìn đến mức Lâm Nhiên nổi da gà.
"Chừng nào thì con cho bé bế cháu nội đây?"
"Mẹ, không phải mẹ có cháu nội rồi à?"
Lâm Nhiên cúi đầu uống canh, anh trai Lâm Thao của cậu có đứa con năm tuổi rồi.
"Mẹ đây là muốn hỏi khi nào con mới dẫn một cô về? Mẹ là người tiến bộ, không quan trọng môn đăng hộ đối gì cả, chỉ cần hai đứa hợp nhau thì mẹ chắc chắn đồng ý."
Biểu cảm của Lâm Nhiên vô cùng không biết làm sao, chỉ thiếu điếu giơ tay đầu hàng: "Mẹ ơi con mới 24 thôi."
Bây giờ người trẻ tuổi kết hôn trễ, mẹ Lâm không hối mãi nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy không đúng nên vội nói: "Anh con mới học cấp 3 đã có bạn gái rồi, sao mẹ chưa từng thấy con dẫn bạn gái về nhỉ?"
Lâm Nhiên bị hỏi đến mức cứng họng không trả lời được, cậu ấp úng nói: "Chẳng lẽ con quen bạn gái là phải đi tuyên truyền khắp nơi à mẹ."
Nói dối, thẹn đỏ mặt.
Mẹ Lâm không chú ý đến biểu cảm chột dạ của con trai, đúng thật là Lâm Nhiên có một gương mặt rất đẹp, mẹ Lâm chủ quan cứ cho rằng Lâm Nhiên có lén quen bạn gái chỉ là không cho người nhà biết thôi.
Sau khi ăn xong, Lâm Nhiên làm tài xế chở mẹ đến nhà họ Ngụy.
Từ khi Ngụy Kiêu kết hôn, số lần Lâm Nhiên đến nhà họ Ngụy có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngược lại không phải vì đối tượng mình từng yêu thần kết hôn mà là vì có chút không biết làm sao, cậu không biết nên giao tiếp với Ngụy Kiêu đã kết hôn và vợ của anh ấy như thế nào.
Không chờ Lâm Nhiên chuẩn bị tốt tâm lý thì mẹ Lâm đã ấn chuông cửa nhà họ Ngụy, người mở cửa là Ngụy Kiêu, anh nhiệt tình mời mẹ Lâm và Lâm Nhiên vào nhà.
Dì Lệ ở nhà, Giai Nghê cũng vậy, cuối tuần Ngụy Văn Văn về nhà cũng ở luôn.
Mẹ Lâm, dì Lệ và Giai Nghê ngồi nói chuyện với nhau, nói về mấy vấn đề sinh hoạt hằng ngày, tính cách Giai Nghê hiền hoà, hỏi gì đáp nấy.
"Tiểu Nhiên, lâu rồi không gặp em, anh nghe Văn Văn nói gần đây em tìm được việc rồi, làm quen việc chưa?"
Ngụy Kiêu để ý đến Lâm Nhiên ngồi trong góc, ánh mắt anh nhìn Lâm Nhiên vẫn ôn hoà như cũ thuộc về tình cảm anh em với nhau. Lâm Nhiên gãi đầu, có hơi ngại, sự nghiệp Ngụy Kiêu thành công mà mình chỉ tìm một việc sống qua ngày: "Công việc rất được, đồng nghiệp cũng thân thiện."
Đây đều là tình hình thực tế, Lâm Nhiên nói đúng sự thật.
"Làm ở đâu đó?"
"Ở ngay quảng trường Nam Nhất ấy."
Ngụy Kiêu gật đầu, không nhắc đến công ty của Lâm Thao cũng không hỏi tại sao Lâm Nhiên lại không đến công ty của anh mình làm, công ty của Lâm Thao cũng ở quảng trường Nam Nhất.
Đây cũng là một phần thông cảm, vì là bạn bè cho nên Ngụy Kiêu biết anh em Lâm Nhiên và Lâm Thao không hợp nhau lắm.
Ngụy Kiêu nói: "Không xa Hoa Vân lắm, thế giờ em đều ở ngoài hả?"
Lâm Nhiên trả lời: "Đúng vậy, từ Hoa Vân đến công ty rất tiện."
Hai người đang nói chuyện với nhau, lúc này Ngụy Văn Văn bưng trái cây đến, còn cầm thêm mấy chai đồ uống ngồi xuống ngay bên cạnh Lâm Nhiên.
Ngụy Văn Văn cười nói: "Không tệ mà, từ sau khi Tiểu Nhiên đi làm cả người đều trở nên cẩn trọng đáng tin."
Lâm Nhiên nhún vai: "Có à?"
Nhìn kỹ Lâm Nhiên Ngụy Kiêu cũng đồng ý với Ngụy Văn Văn, gật đầu. Đúng là thay đổi thật, cụ thể thay đổi chỗ nào thì nhất thời cũng không nói rõ nhưng có thể cảm giác được.
Mẹ Lâm và dì Lệ không biết đang nói gì, cả hai tự nhiên đứng lên, dì Lệ bảo Ngụy Kiêu lái xe, nói là muốn mua cho Giai Nghê một ít đồ dùng lúc mang thai.
Dì Lệ nói: "A Tịnh hiểu mấy cái này, còn mẹ lần đầu tiên làm bà nội, chẳng hiểu gì cả, vừa hay A Tịnh đến, để bà ấy đi mua với mẹ."
A Tịnh là tên mẹ Lâm, mẹ tên thật là Ngô Tịnh.
Lần này Ngụy Kiêu làm tài xế, không cần Lâm Nhiên nữa, suy cho cùng thì Ngụy Kiêu cũng là chồng của Giai Nghê, nhiệm vụ đi mua đồ cho vợ là của anh.
Sau khi ba người họ ra ngoài, trong nhà chỉ còn Giai Nghê, Ngụy Văn Văn và Lâm Nhiên.
"Hai đứa ngồi đi, chị về phòng trước nhé." Giai Nghê đứng lên hơi mỉm cười với Lâm Nhiên.
Bụng của cô không to lên rõ lắm, dù gì cũng chỉ mới mang thai hơn bốn mươi ngày, có điều vì nghén hơn nữa còn chán ăn nên cơ thể mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi nhiều.
Lâm Nhiên đứng lên, lễ phép nói: "Chị dâu, chị mau về phòng nghỉ đi."
Giai Nghê gật đầu, rời đi, Ngụy Văn Văn đi theo bên cạnh cô.
Phòng khách chỉ còn lại một mình Lâm Nhiên, cậu kéo cửa kính ban công ra, ngồi ở xích đu ở ban công mà cậu thích nhất, lần nào cậu đến nhà họ Ngụy đều thích ngồi ở đây.
Nhẹ nhàng đẩy lên rồi thả xuống, cảm giác vô lo vô nghĩ như hồi nhỏ.
"Không biết là con trai hay con gái nữa?"
Nghe thấy tiếng bước chân cùng với tiếng lảm nhảm sau đó là tiếng cửa ban công bị kéo ra, Lâm Nhiên không ngẩng đầu dậy cũng biết là ai.
"Tao hơi bị mong chờ luôn đấy."
Ngụy Văn Văn vui vẻ chà tay, cô nàng rất thích con nít.
Lâm Nhiên nhẹ nhàng đẩy xích đu, nghĩ xem em bé sẽ giống Ngụy Kiêu hay là Giai Nghê, cả hai vợ chồng họ đều rất ưu tú, em bé được sinh ra chắc chắn sẽ vừa xinh đẹp lại thông minh.
"Mày vẫn ổn chứ?" Ngụy Văn Văn dùng ánh mắt quan tâm nhìn Lâm Nhiên.
Đối tượng từng yêu thầm kết hôn, trở thành chồng của người khác hơn nữa còn sắp làm cha.
Lâm Nhiên trước tiên là sửng sốt rồi bỗng nhiên cười lên: "À, rất ổn."
Ngụy Văn Văn ngồi trên ghế, dựa vào lưng ghế, cẩn thận đánh giá Lâm Nhiên, cô cười giảo hoạt: "Khai mau, đồng nghiệp bên cạnh mày có phải có trai đẹp không?"
"Cho dù có trai đẹp thì cũng sẽ là trai thẳng." Lâm Nhiên liếc nhìn Ngụy Văn Văn một cái.
Ngụy Văn Văn tỏ vẻ không có gì thú vị, một tay cô nâng cầm lộ ra biểu cảm tự hỏi: "Nếu không thì bảo Hàn Diên Chương giới thiệu cho mày một người? Anh ấy hiểu nhiều biết rộng, nhiều bạn nữa, ngành nghề nào cũng có."
"Có phải mày hơi bị lố rồi không?"
Lâm Nhiên xuống khỏi xích đu, cậu thật sự cảm thấy nên thuận theo tự nhiên, chẳng mấy khi người ta sẽ gặp được người cũng thích mình, không có đối tượng yêu đương vốn là chuyện bình thường.
Cơ thể Lâm Nhiên dựa người vào lan can ban công, trên đó có một hàng sen đá, hình thù kỳ lạ, dáng vẻ đáng yêu, gió và ánh nắng quanh quẩn bên người, bỗng nhiên cậu cảm thấy mình cũng nên trang trí ban công nhà mình một chút.
"Không thể không nói Hàn Diên Chương tài ghê hồn, vừa nho nhã lại săn sóc, nếu tao mà không có Đặng Huy thì tao cũng muốn theo đuổi anh ta."
Nghe thấy Ngụy Văn Văn nói ở phía sau, Lâm Nhiên quay đầu lại, đùa: "Trước đây không phải mày không thích kiểu đấy à? Con gái dễ thay đổi thật đấy."
Ngụy Văn Văn cười nhẹ: "Còn không phải vì trên đời này đàn ông tốt quá ít à? Khó mà gặp được một người đàn ông tốt chân thành đáng tin."
"Có phải mày với Đặng Huy xảy ra chuyện gì không?"
"Bọn tao vẫn thế thôi, gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, lâu lâu cãi nhau một trận, có phải mày không biết đâu."
Nhìn dáng vẻ phóng khoáng phất tay của Ngụy Văn Văn, Lâm Nhiên lắc đầu, đúng là vẫn thế thật.
"Con người của cậu ta ấy à, như đầu gỗ ấy, không, như tảng đá mới đúng, sưởi cỡ nào cũng không ấm nổi*."
(*Gốc là 捂不热, ý là một người quá lạnh nhạt, nhiệt tình đến mức nào cũng không làm ấm lên được.)
Khó lắm mới có người tâm sự, Ngụy Văn Văn nhỏ giọng oán giận: "Lần nào tao cũng phải chủ động, nếu tao không liên lạc với cậu ta thì chắc mười ngày nửa tháng cậu ta cũng không nhớ đến tao."
Lâm Nhiên nói: "Không có đâu, mày không để ý cậu ta mấy ngày là cậu ta đã cuống cuồng rồi."
Ngụy Văn Văn tức giận: "Mày đừng có nói đỡ cho cậu ta, tao còn không quan trọng bằng đàn em nữ của cậu ta đấy, đêm khuya người ta gọi một cuộc thôi là đã có thể gọi cậu ta về phòng thí nghiệm lại rồi, tao mà muốn hẹn cậu ta thì phải gọi hai ba cuộc mới gọi được."
Bỗng nhiên Ngụy Văn Văn bộc lộ cảm xúc: "Nếu cậu ta vẫn cứ tiếp tục không nóng không lạnh như thế thì tao cũng không cần phải tiếp tục nữa, tao sẽ chia tay."
Thấy dáng vẻ khổ sở của Ngụy Văn Văn, Lâm Nhiên dâng vai mình cho vô, dùng tay vỗ nhẹ lưng cô.
Lúc về lại tiểu khu Hoa Vân, Lâm Nhiên ngồi trên sofa, trong tay cậu cầm tay cầm chơi game, phòng khách nhà cậu rất lớn, giữa phòng khách là một TV to, trên màn hình TV xuất hiện hình ảnh thành phố bị tàn phá, có vô số zombie đi loanh quanh, nhân vật Lâm Nhiên đang điều khiển là một chàng trai với tạo hình lạnh lùng, trên người mang theo rất nhiều vũ khí, đang men theo tường đi về phía trước.
Đột nhiên zombie phát hiện ra cậu, cậu vừa nổ súng vừa chạy, muốn chạy trốn nhưng rất nhanh cậu đã bị zombie vây lấy, Lâm Nhiên ngã xuống, màn hình đỏ lên sau đó biến đen.
Lâm Nhiên ném tay cầm đi, dùng nĩa ghim một con tôm đã lột vỏ bỏ vào miệng, lại uống một ngụm đồ uống, bữa tối của cậu là một phần cơm giảm cân, bát canh đại bổ lúc trưa ăn thật sự quá bổ phải ăn chút đồ thanh đạm trung hoà lại.
Đang lúc cậu không để ý mà nghịch rau bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Lâm Nhiên cầm lên nhìn, thấy là Đại Khâu, cậu ấn nghe: "Tôi không đi đâu, mấy cậu chơi đi, nhảy nhót với mấy cậu đến sáng thì mai tôi đi làm kiểu gì."
"Đúng đó, giờ tôi là người phải đi làm rồi."
Cúp điện thoại Lâm Nhiên dựa người về sau, nhìn phòng khách trống trơn, dường như cậu nhớ đến gì đó, ngón tay lướt trong danh sách bạn bè ở app trò chuyện, lướt đến Lý Triết Lâm Nhiên nhấn mở nhưng rồi lại thoát ra.
"Lần nào tao cũng phải chủ động, nếu tao không liên lạc với cậu ta thì chắc mười ngày nữa tháng cậu ta cũng không nhớ đến tao."
Giọng nói của Ngụy Văn Văn bỗng nhiên xuất hiện bên tai Lâm Nhiên.
"À à."
Đây không phải miêu tả chính cậu và Lý Triết à?
Lâm Nhiên nằm ngã xuống sofa, tay cầm điện thoại rũ xuống, lẩm bẩm: "Sao mình lại có cảm giác đang quấy rầy trai thẳng nhỉ?"
Lần nào nói chuyện, lần nào mời gặp cũng là Lâm Nhiên chủ động, cậu còn chủ động chạy đến nhà Lý Triết ăn chực uống chùa, trước đó không không ý thức được, đây có xem như là quấy rầy không?
- -------------------.
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn: Rốt cuộc cậu có phải trai thẳng không thế? Hay là trai thẳng Schrödinger thôi?
Lý Triết: Đoán đi.