Edit: zhuu
Chương 10:
Biển rộng, ánh nắng, chim biển còn có bọt sóng, Lâm Nhiên đứng ở boong tàu trên du thuyền ngắm cảnh biển, không để ý có người đi đến bên cạnh cậu.
"Lâm Nhiên dạo này thoắt ẩn thoắt hiện* luôn, đang bận gì đấy?" Lão Ngô ngồi trên sofa, trái phải đều có các cô gái xinh đẹp, hắn bắt chéo chân, trái ôm phải ấp.
(*神龙见首不见尾: ban đầu dùng để chỉ cảm hứng sáng tác trong thơ ca nhưng sau đó lại được dùng như một phép ẩn dụ chỉ tung tích bí ẩn của một người.)
"Thì đó, thần thần bí bí cũng không biết là đang làm gì, phải để anh với Lão Ngô thay phiên gọi cho cậu mới có thể hẹn được cậu đến đây."
Người đàn ông đang nói chuyện là Đại Khâu, tay hắn cầm một chai rượu, ngồi xuống sofa, vừa nói vừa lấy đồ khui khui chai rượu, có mấy ly rượu để trước mặt, có ly rỗng cũng có mấy ly vẫn còn đầy.
Không đợi Lâm Nhiên nói gì thì Tưởng Hâm đang đứng bên cạnh Lâm Nhiên đã chen mồm vào nói, ngữ khí rất thân mật: "Tiểu Nhiên của chúng ta ấy à, gần đây đang đi làm."
Chắc là xem bài mà Lâm Nhiên đăng trên Khoảnh khắc cho nên mới biết tình hình gần đây của cậu, lại còn xem vô cùng kỹ. Lâm Nhiên chưa từng đăng Khoảnh khắc nói mình đang đi làm, cậu cũng chỉ đăng một tấm ảnh chụp cây xanh trên bàn làm việc mà thôi.
Ngữ khí thân mật của Tưởng Hâm khiến Lâm Nhiên thấy không thoải mái, cậu trả lời câu hỏi: "Còn làm gì nữa, gần đây đang đi làm đó."
Lão Ngô tỏ vẻ thông cảm: "Chậc, thảm thật, bị anh cậu nắm đầu đến công ty làm à?"
Lâm Nhiên có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người Tưởng Hâm, Tưởng Hâm áp rất sát, cánh tay chạm vào nhau cách lớp áo truyền đến nhiệt độ của đối phương, làm cho người ta khó chịu.
Lâm Nhiên dịch cơ thể đi, rời khỏi Tưởng Hâm đi đến sofa ngồi xuống dùng giọng điệu như tuyên thệ nói: "Không có liên quan gì đến anh tôi hết, tôi quyết định rồi, sau này tôi sẽ sống cuộc sống của một người đàng hoàng."
"Há há..."
Suýt chút nữa là Lão Ngô cười đến mức rơi nước mắt: "Bọn này không đàng hoàng hồi nào hả?"
Nói xong hắn ôm hôn người nữ bên trái một cái.
"Ha ha, anh cũng đàng hoàng lắm nhé." Đại Khâu đang rót rượu cho mọi người, vì cười lớn quá nên súyt nữa đổ rượu ra bàn.
Tưởng Hâm đi đến bàn cầm một ly rượu, nháy mắt với hai người đẹp của Lão Ngô, dí dỏm tỏ vẻ: "Anh cũng là người đàng hoàng."
Lâm Nhiên ngồi trên sofa, hơi nheo mắt nhìn mặt biển xanh thẵm, gió biển lướt nhẹ qua khuôn mặt cậu, cậu giơ tay che đi ánh mặt trời giữa trưa, vừa vào đông mặt trời cũng không quá chói mắt, đây chỉ là một động tác lúc nhàn nhã không có ý nghĩa gì.
Lão Ngô vẫn bán tín bán nghi: "Cậu đi làm thật à?"
Lâm Nhiên thờ ơ đáp: "Tôi đi làm cũng mấy ngày rồi, còn có thể giả chắc?"
"Trương Nhã đâu rồi?"
Một người nữ đi cùng Lão Ngô đột nhiên hỏi.
Lão Ngô nói: "Cô ấy say tàu, đang nghỉ ngơi ở dưới."
Tưởng Hâm nhắc nhở: "Cũng không thấy A Hào đâu cả."
Đại Khâu bật cười: "Há há, ai xuống dưới xem đi?"
"Lâm Nhiên, cậu xuống xem thử đi, cậu cần phải quan sát học tập nhiều chút đó."
Giọng của Lão Ngô rõ là đang nói đùa, không gian trên du thuyền có hạn, mọi người thường đi qua đi lại, căn bản sẽ không xảy ra chuyện gì không thể nhìn.
"Liên quan gì đến tôi." Lâm Nhiên ngồi dậy, cậu lười phản ứng nên lấy điện thoại ra xem.
"Anh còn chưa từng thấy Lâm Nhiên cậu dẫn bạn gái đến chơi nhỉ?" Đại Khâu xoay đầu sang nhìn về phía Lâm Nhiên lười nhác.
"Tôi ấy à, cũng chưa từng gặp." Câu này của Tưởng Hâm vô cùng có ý nghĩa sâu xa.
Đôi mắt gã vẫn luôn lưu luyến trên người Lâm Nhiên không hề kiêng nể gì, cánh tay trắng nõn, đường cong eo tuyệt đẹp và đôi chân thon dài.
"Chẳng lẽ sợ anh Ngô hoành đao đoạt ái*?"
(*横刀夺爱: đại khái là cướp của ai đó thứ gì đó mà họ yêu thích.)
Đại Khâu huých khuỷu tay vào Lâm Nhiên đang ngồi phía sau, nháy mắt ra hiệu.
"Nói gì đâu không, Lão Ngô anh đây nghĩa khí nhất đấy nhé, không đυ.ng đến vợ của anh em, hiểu không hả?"
Nghe thấy tiếng càu nhàu của Lão Ngô, rốt cuộc Lâm Nhiên cũng ngẩng mặt lên, không chịu nổi mà nói: "Mấy anh không thể nói chuyện gì có ích chút hả?"
Mọi người vẫn còn đang ồn ào thì Trương Nhã đã bưng một đĩa trái cây đi lên, theo phía sau cô là A Hào, trên vai A Hào đang vác mấy bộ dụng cụ câu cá.
Ngồi du thuyền ra biển câu cá, nói là câu cá thật ra chính là uống rượu, tán gẫu, vui chơi, một con cá cũng không câu được.
Bên tai là tiếng người cười nói, đề tài không thèm kiêng nể gì, Lâm Nhiên rời trung tâm câu chuyện, một mình ngồi một bên, gió lạnh táp vào mặt, cậu cầm điện thoại, nhập vào khung chat một câu: "Tôi đúng là ngu thật mà, ra ngoài đây hứng gió biển cả ngày trời."
Sau này bọn Lão Ngô lại mời thì cậu thật sự không muốn đi nữa, cảm thấy rất là không thú vị.
Lâm Nhiên buông điện thoại uống một ngụm đồ uống rồi lại cầm lên đánh chữ tiếp: "Cuối tuần anh làm gì thế? Cũng ra ngoài đón khách hả?"
Du thuyền đang trên đường về, từ chân trời bay đến từng mảnh ráng chiều.
Cậu cúi đầu xem điện thoại, chờ hồi lâu, Lý Triết không trả lời.
Nghĩ đến bây giờ tài xế Lý đang lái xe trên đường, lặp đi lặp lại việc đưa đón hành khách, chuyển động không ngừng giống y như là con quay vậy.
"Anh ấy không mệt à?"
Vốn là lời nói trong lòng Lâm Nhiên nhưng lại vô tình nói ra miệng.
"Cái gì không mệt?"
Bỗng nhiên có một khuôn mặt sát lại gần, mùi rượu táp vào mặt cậu, là Tưởng Hâm, anh ta đến bên cạnh hồi nào thế chứ?
Đối phương ngồi xuống kế bên Lâm Nhiên, vai lưng Lâm Nhiên không khỏi cứng đờ, muốn lập tức kéo giãn khoảng cách nhưng lại không muốn nhìn quá cố tình nên chỉ có thể ngồi như thế, cả người toát ra sự cảnh giác.
Tưởng Hâm nhân lúc xung quanh không có ai, áp sát đến gần tai Lâm Nhiên, thấp giọng hỏi: "Cậu sợ cái gì?"
Hành động đột ngột của gã làm Lâm Nhiên giật thót, vội đẩy Tưởng Hâm ra, ý thức được phản ứng quá khích của mình, biểu cảm Lâm Nhiên hơi ngại, cậu lại quay sang nhìn Tưởng Hâm đã ngã ngửa trên mặt đất.
Tưởng Hâm phủi quần áo ngồi dậy, biểu cảm của gã mờ ám, lúc Lâm Nhiên đẩy có chạm vào ngực gã, ánh mắt gã nhìn Lâm Nhiên có ý vị khác, thấp giọng nói: "Tiểu Nhiên, tôi rất thích cậu, cậu không biết à?"
Nhân lúc Lâm Nhiên đang dại ra Tưởng Hâm có ý đồ phủ tay mình lên tay Lâm Nhiên, nhưng vừa mới chạm đến Lâm Nhiên đã hất trở về, nếu Lâm Nhiên là một con nhím thì lúc này lông trên người đã dựng hết cả lên rồi.
Ánh mắt Tưởng Hâm dây dưa trên người Lâm Nhiên, gã cũng xem như là lớn lên ra dáng người đàng hoàng nhưng biểu cảm lại hèn hạ: "Cậu có muốn thử quen tôi không?"
Thân trên của người này lại sát đến, ngửi được mùi nước hoa trộn lẫn với rượu trên người gã, Lâm Nhiên nhíu mày.
"Tôi không biết anh đang nói nhảm cái gì."
Lâm Nhiên đứng phắt dậy, nhanh chóng rời đi, cậu đi ngang qua bên người đám Lão Ngô, Đại Khâu, mọi người gọi cậu lại, Lâm Nhiên nói: "Tôi đi vệ sinh."
Lâm Nhiên và Tưởng Hâm không có qua lại gì, cậu cũng không nói chuyện riêng tư của mình với người ngoài, Tưởng Hâm hoàn toàn dựa vào sự quan sát lúc trước mà phát hiện tính hướng của Lâm Nhiên.
Những nam nữ phía sau họ, không để ý để chuyện xảy ra trong một góc, cũng không ai nhận ra lúc Tưởng Hâm quấy rối Lâm Nhiên.
Xịt đầy nước rửa tay vào tay, lặp lại việc tẩy rửa ba lần, giống như là vừa bị Tưởng Hâm chạm vào thì đã nhiễm vi khuẩn đáng sợ.
Lâm Nhiên lại lần nữa hối hận, hôm nay đáng lý ra cậu không nên đến đây.
Điện thoại để trên bồn rửa tay đột nhiên sáng lên, có tin nhắn mới đến, Lâm Nhiên lau khô tay, tưởng là Lý Triết trả lời cậu nên vội vàng cầm điện thoại lên xem nhưng mà không phải.
Cuối cùng du thuyền cũng cập bến, Lâm Nhiên rời thuyền, Lão Ngô và A Hào vẫn chưa đã thèm định tìm một chỗ khác ăn uống, Lâm Nhiên tỏ vẻ: Gần đây dạ dày không tốt, uống rượu là phát bệnh liền.
"Lâm Nhiên à, cậu bảo anh phải nói sao với cậu mới được đây hả." Lão Ngô thất vọng lắc đầu, hét to gọi cả đám anh em đi mất.
Hoàng hôn chiếu rọi nơi chân trời, khách du lịch bên bờ biển vẫn nhiều như cũ. Lâm Nhiên chuẩn bị đi đến chỗ đỗ xe thì bỗng nhiên thấy Tưởng Hâm rời khỏi nhóm người Lão Ngô đi ngược trở về.
Lâm Nhiên bước nhanh hơn, đối phương trực tiếp chạy, rất nhanh đã đuổi đến, Lâm Nhiên dứt khoát đứng yên bất động.
"Tiểu Nhiên, lời vừa nãy tôi nói trên du thuyền, cậu suy nghĩ thế nào rồi?"
"Không suy nghĩ, tôi không có hứng thú với anh."
Lâm Nhiên rất phiền, lạnh mặt, trực tiếp từ chối.
Hai người đứng đối diện, Tưởng Hâm bước về phía trước một bước thì Lâm Nhiên lùi lại một bước, mới lùi được ba bước đã đυ.ng phải tường nghiêng đê biển ở phía sau, không thể lùi được nữa.
Trời sắp sụp tối, cách đó không xa còn có du khách, vì không muốn để người khác chú ý nên Lâm Nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tưởng Hâm, gằn giọng quát: "Tránh ra, đừng có phiền tôi."
Tưởng Hâm còn áp sát lại, cố ý phả hơi thở vào mặt Lâm Nhiên: "Nếu anh không tránh thì sao?"
Tưởng Hâm được nước lấn tới, ỷ vào việc Lâm Nhiên không dám làm ầm lên ở chỗ đông người, môi gã thiếu điều dán lên mặt Lâm Nhiên, cái miệng kia phả ra hơi rượu, gần trong gang tấc, cả người Lâm Nhiên nổi da gà, đánh vào mặt đối phương một cái, nghiến răng nghiến lợi: "Con người anh sao lại ghê tởm như thế!"
Mặt bị đánh đau, Tưởng Hâm sờ sờ mặt, đôi mắt lẳng lặng nhìn Lâm Nhiên bỗng nhiên gã nở nụ cười hạ lưu, uy hϊếp: "Nếu mấy anh em tốt kia của cậu biết cậu thích đàn ông, cậu đoán xem họ sẽ có phản ứng gì? Phản ứng của họ chắc chắn sẽ rất thú vị."
Hô hấp của Lâm Nhiên cứng lại, cậu nghĩ đến không phải đám người Lão Ngô A Hào mà là Ngụy Kiêu.
"Đừng sợ, yên tâm đi, anh không nói đây, anh sẽ giúp cậu giữ bí mật."
Ngón tay Tưởng Hâm trượt dọc theo tóc, lòng bàn tay vuốt ve gương mặt Lâm Nhiên, cảm giác khi tiếp xúc kia giống y như là bụng rắn bò trên da.
"Vào những lúc đêm khuya thanh vắng, chẳng lẽ cậu không hy vọng có người ôm chặt lấy cậu, hôn cậu, chạm vào cậu."
Môi dán vào tai Lâm Nhiên nhỏ giọng, đột nhiên Lâm Nhiên bị ôm chặt, sau đó bị cọ.
Vốn dĩ Lâm Nhiên đã trợn mắt không thể tin nổi, vì quá mức khϊếp sợ mà mất đi phản ứng, trước đây cậu gần như chưa từng gặp người ti tiện như Tưởng Hâm. Giây tiếp theo, Lâm Nhiên giơ chân lên đá mạnh vào bộ vị vừa mới cọ vào cậu của Tưởng Hâm, lớn tiếng tức giận mắng: "Đừng có mơ mà uy hϊếp tao! Tao nói cho mày biết, sau này mày còn dám lại gần tao nữa, tao bảo anh tao xử đẹp mày!"
Tưởng Hâm bụm chỗ hiểm lại, vì đau mà hít ngược khí lạnh, gã quỳ xuống tay vùi vào cát, đau đến mức không kêu thành tiếng được.
Lâm Nhiên thở hồng hộc lái xe khỏi bờ biển, nhớ đến Tưởng Hâm vừa sờ vừa cọ mình, cậu tởm đến mức muốn nôn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là nhanh chạy về tắm một cái, thay đồ, cả người cậu đều không sạch sẽ nữa rồi.
Có khi nào Tưởng Hâm sẽ đi lan truyền chuyện mình là gay thật không?
Chắc chỉ là dọa cậu thôi, Tưởng Hâm không có cái gan này.
Tưởng Hâm vốn dĩ không ở trong vòng xã giao của họ, vì gã quen biết Đại Khâu nên mới chen chân vào vòng xã giao của Lão Ngô được, người này không có căn cơ, chỉ biết phô trương thanh thế.
Cả đường đi trong lòng cậu toàn là chuyện phiền muộn, chờ đến khi Lâm Nhiên lái xe về đến nhà mới ý thức được nơi cậu về không phải là tiểu khu Hoa Vân của mình mà là tiểu khu Lý Triết sống.
Thật sự là thể xác và tinh thần cậu đều rất mệt mỏi, Lâm Nhiên lái xe vào bãi đỗ xe tiểu khu Lý Triết, tiểu khu cũ quản không nghiêm chuyện xe ra vào nên không ai cản cậu. Lâm Nhiên biết Lý Triết ở lầu mấy nên trực tiếp lên trên.
Nhập mật mã nhà xong mở cửa, cởi giày ra rồi đi chân trần về phía sofa trong phòng khách.
Cậu đã đến nhà Lý Triết rất nhiều lần, bây giờ cậu quá mệt mỏi, thôi cứ nghỉ tạm ở đây trước vậy.
- -------------------.
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn: Với sức của Lý Triết chắc là có thể đấm một đấm là Tưởng Hâm bò ra đất luôn.
Lâm Thao: Lý Triết là ai? Có tôi ở đây, không cần đến cậu ta.