Cảm Ơn Anh Đã Đến Bên Đời Em

Chương 26: Gia đình

Ôm ấp một hồi, cuối cùng chúng tôi quyết định sẽ ra phụ giúp mẹ, tôi cũng có hỏi anh còn công việc ở nhà anh thì sao, anh bảo là không sao, ông chủ cho anh nghỉ ngơi và anh bảo rằng anh cũng muốn gặp tôi, tôi chìm đắng trong sự ngọt ngào của Văn Khôi.

Một lúc sau, mẹ bảo tôi và Văn Khôi đi chợ, đây có lẽ là cơ hội để tôi và anh có thể ở riêng với nhau, mặc dù mẹ vẫn chưa biết chuyện hai đứa, nhưng tôi cảm thấy bà cũng ít nhiều cảm nhận thấy.

Khu chợ thì không quá xa nhà, chỉ cần đi dọc con đường sẽ tới, chẳng mấy chốc chúng tôi cũng đến chợ, khu chợ khác xa so với suy nghĩ của tôi, nhiều hàng quán hơn, đông đúc hơn trước đây rất nhiều.

Thật ra cũng lâu lắm rồi tôi chưa đặt chân đến nơi này, nên cũng chẳng biết đã thay đổi từ khi nào.

"Em qua kia mua ít gia vị đi." Văn Khôi chỉ vào một tiệm tạp hóa bán gia vị gần đó. Còn anh sẽ đi lên phía trước để mua cá, tôi gật đầu đồng ý, nhanh chóng chạy sang tiệm tạp hóa, vội vàng chọn lựa, nhưng quả là khó phân biệt quá, thế là cô chủ phải giúp đỡ tôi.

Sau khi mua đồ đầy đủ, chắc chắn không thiếu thì tôi mới chạy về phía Văn Khôi, vừa chạy đến chỗ cách đó không xa thì tôi bị một chú đẩy xe hàng đi ngang qua, tôi dừng lại nhường đường cho chú đi, chú ấy thân thiện mỉm cười gật đầu cảm ơn, tôi cũng mỉm cười lại với chú.

Đến gần hơn về vị trí rạp cá thì tôi nghe thấy tiếng cô bán cá vang vẳng vui vẻ nói:

"Chà, cháu là con nhà nào nhìn lạ quá vậy, hay là lớn quá ta không nhận ra, mấy đứa nhóc ở đây ta nhớ hết đấy."

"Cháu về đây chơi, bác có biết Tiến Bảo không, cháu là bạn cậu ấy." Văn Khôi cũng niềm nở trả lời.

"Biết chứ, cái thằng nhóc đó lúc nhỏ bác cho nó mấy con cá nhỏ về chơi đấy, hồi nhỏ nó nghịch ngợm lắm, nhưng vẻ mặt đáng yêu nên không ai nở giận ha ha... nhà nó có hai mẹ con, giờ nó lên Sài Gòn học, mẹ nó cũng buồn lắm."

Nghe đến đây, khóe mắt tôi hơi cay cay, l*иg ngực phập phồng mãi không yên...

Tôi tiến đến kéo tay áo Văn Khôi, cô bán cá nhìn thấy tôi mắt liền sáng lên:

"A Tiến Bảo, lâu rồi không gặp cháu, lớn hẳn ra nhỉ."

Tôi cố gắng nở nụ cười đáp lại, bỗng trong lòng muốn trở về nhà thật nhanh để gặp mẹ.

"À đây, hai con cá này bác cho cháu đấy, lâu ngày không gặp coi như bác tặng cháu." Nụ cười của cô bán cá hiện lên sự hiền hậu.

Cả quãng đường đi, chỉ có Văn Khôi là luôn hỏi han, còn tôi chỉ trả lời qua loa, không hiểu sao tâm trạng tôi lúc này lại buồn rười rượi.

"Em có sao không?" Giọng Văn Khôi nhẹ nhàng vô cùng quan tâm.

"Em không sao." Tôi cố gượng cười nhìn anh, tỏ ra bản thân mình ổn, nhưng không hiểu sao tôi chỉ muốn gào thật to, khóc thật lớn.

Văn Khôi choàng một tay qua vai tôi, tôi khẽ giật mình, nhìn lại anh thì bắt gặp khuôn mặt ôn nhu, nụ cười ấm áp của anh.

Sau đó chúng tôi về đến nhà, Văn Khôi đảm nhiệm việc bếp, mẹ tôi cũng biết tay nghề của Văn Khôi nên có vẻ rất mong đợi món ăn của anh, còn tôi thì cũng không thể rảnh rang mà quanh quẩn bên anh, tôi phải phụ mẹ bưng cà phê cho khách ở phía nhà trên.

Một người ở dưới, một người ở trên, phân công như vậy giúp mẹ tôi có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn, lâu lâu có vài cô chú tạt ngang bắt chuyện với tôi, chủ yếu là khen tôi cao lớn.

Tôi thầm nghĩ thật sự là mình đã cao hơn sao, nhưng so với Văn Khôi vẫn còn thua anh hẳn một cái đầu.

Trước đây tôi là một đứa nhỏ con nhất xóm so với độ tuổi nên khá là tự ti, nhưng càng lớn lại thấy việc đó có lợi, vì trong lớp có thể né tránh ánh mắt của thầy cô khi bị khảo bài.

Tới giờ ăn trưa, cả nhà ăn uống trong bầu không khí vô cùng vui vẻ, bà tấm tắc khen món Văn Khôi ngon, còn tôi thì đã quen với mùi vị của món anh nấu nhưng vẫn phải cảm thán, công nhận Văn Khôi rất khéo.

Tôi ngậm đũa nhìn mẹ và Văn Khôi cười nói với nhau, cảm thấy bản thân như bị vứt sang một bên vậy, nhưng lại không hề khó chịu, không hề bực bội chút nào, tôi lại thấy vô cùng hạnh phúc.

Đôi lúc bà lại kể mấy chuyện hồi bé tẻo tèo teo của tôi ra mà đùa, tôi nhiều lần muốn ngăn bà nhưng lực bất đồng tâm, không thể cản kịp lời nói của bà.

Văn Khôi thì vui vẻ lắng nghe, tôi chỉ muốn ngay lúc đó tìm một cái hố nào chui đại vào, chốn mãi trong đó cho khỏi ai tìm thấy.

Sau khi dùng bữa trưa xong thì nghỉ ngơi một chút, rồi tôi và Văn Khôi lại ra phụ tiệm nước của bà.

Ôi giời ơi, từ lúc Văn Khôi ra phụ các cô dì bu đông như kiến, tấm tắc khen lấy khen để Văn Khôi, nào là cao ráo, đẹp trai, ngoan ngoãn lễ phép, xứng đáng làm con rể... cái gì? đúng vậy đấy, các cô dì nào có con gái đều chào mời anh, tôi vừa làm việc của mình, nhưng mắt vẫn không rời Văn Khôi nửa nhịp, loáng thoáng nghe anh trả lời:

"Cháu có người yêu rồi."

Sau câu nói ấy, anh hướng ánh mắt về phía tôi, tôi chắc chắn anh nghĩ rằng tôi sẽ nghe được, nhưng tôi giả vờ lơ đi, lúc đó cũng là một vài giây tôi không dám nhìn anh vì biết khuôn mặt mình đã đỏ đến nhường nào.

Chúng tôi cùng nhau làm việc đến sáu giờ, trời cũng dần dần trở cam, khách khứa cũng dần ít đi, lúc này mẹ tôi đang chuẩn bị bữa tối dưới nhà.

Tôi đang đứng một chỗ thở dài vì nãy giờ chạy đi chạy lại hơi mệt. Thì bất ngờ một ly nước áp vào mặt tôi.

"Em uống đi."

Tôi đón lấy ly nước từ tay anh rồi uống dứt khoát một hơi, sau đó tôi cảm nhận thấy một cái khăn ướt thấm nhẹ trên trán tôi, tôi sửng người.

Văn Khôi dịu dàng, dậm dậm chiếc khăn mềm trên trán, tôi ngại ngùng bảo muốn tự làm, nhưng anh lại không cho phép, trái tim tôi đồng thời đập rộn ràng vội vã.

Chúng tôi ngồi trên bàn ăn ba người, bầu không khí cho tôi sự thoải mái, bình yên mà trước giờ tôi luôn mong ước, nơi mà có hai người tôi yêu thương nhất.

"Hôm nay hai con vất vả rồi, nhất là Văn Khôi đấy, con ăn nhiều một chút, đừng chê tay ghề bác nhé." Mẹ tôi vừa nói vừa gắp đầy chén cho anh.

"Con cũng vất vả..." Tôi nhỏ giọng trách.

"Thì mẹ biết mà nên ăn nhiều vào." Nói xong bà gắp đồ ăn vào chén bà rồi vui vẻ ăn...

Tôi cũng tự thân vận động thôi, thở dài bất mãn vì mẹ tôi đã yêu thương Văn Khôi hơn con trai bà mất rồi.

"Đây, cậu ăn đi, cá để hơi xa, muốn ăn thêm cứ nhờ tớ gắp cho." Văn Khôi cười nhìn tôi.

Một miếng cá được đặt vào chén tôi, tôi hạnh phúc mà ăn lấy, đúng là rất rất ngon, mùi vị của mẹ, tình yêu của anh.

Dùng bữa tối xong thì tôi cùng Văn Khôi ra sân sau, ngồi trên chiếc xích đu đã cũ, chúng tôi thư giãn nhìn ngắm mây trời, nơi này bầu trời không bị những tòa nhà hiện đại, cao lớn chắn tầm mắt.

Cả bầu trời đêm đen thu gọn vào tầm mắt của tôi, tôi có thể nhìn ngắm rõ ánh trăng cùng các vì sao đang lấp lánh trên bầu trời.

"Đẹp quá." Lời nói đáng lẽ chỉ trong đầu bất giác bị tôi bật ra.

"Em có đang nhìn ngắm anh không?"

Tôi bị câu hỏi của Văn Khôi làm giật mình, nhìn anh ấy, nửa khuôn mặt điển trai của anh sáng bật lên trong không gian đêm tối, ý anh là có phải ánh trăng kia không, vô tình ánh bạc của sợi dây chuyền hình mặt trăng trước ngực anh thoáng qua.

Anh vẫn luôn đeo nó.

Tôi hiểu ra mỉm cười nói:

"Có chứ, đêm nào em cũng nhìn anh."

Tiếng gió khẽ thổi qua, một luồng gió vô cùng mát mẻ, tiếng ếch đâu đó cũng bắt đầu ngân vang lên.

Tôi tò mò hỏi Văn Khôi.

"Thế còn anh, anh có nhìn em không?"

Văn Khôi trả lời rất dứt khoát:

"Tất nhiên."

Tôi bĩu môi:

"Trên trời nhiều sao như thế, làm sao anh biết em là ngôi sao nào."

Phút chốc một bàn tay to lớn, ấm áp đặt lên bàn tay tôi, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

"Tất cả đều là em."

Tôi khẽ cười, Văn Khôi không giống với tôi, tình cảm của anh bao la, khiến tôi say đắm mà không thể tìm đường thoát.

Chỉ mới nửa năm bên nhau trong tư cách là bạn cùng phòng, nhưng tình cảm của anh lại sâu đậm đến vậy.

Anh đã nói vậy, thì chắc chắn là như vậy, nếu giả như tình cảm của anh chỉ là đùa giỡn thì tôi nguyện làm trò mua vui của anh cả đời.

Nhiều lúc tôi tự hỏi bản thân có tin vào tình yêu nơi Văn Khôi không? Nhưng đáp án vẫn là câu trả lời bỏ ngỏ, không có gì chính xác.

Tại sao cứ nghĩ rằng bản thân sẽ không được ai yêu thương chứ? Bản thân chỉ tốt đẹp nhất khi chúng ta là chính chúng ta mà thôi.

***

Ngày hôm sau, tôi và Văn Khôi cùng nhau quay trở lại thành phố, đây là lần đâu tiên tôi cùng Văn Khôi ngồi trên một chuyến xe, tôi nằm dựa vào vai anh, cảm thấy vô cùng an toàn.

Bờ vai anh rộng lớn, rất đáng để tôi dựa dẫm cả đời mình, trên quãng đường xe chạy, anh luôn nắm chặt lấy tay tôi.

"Tiến Bảo... anh có chuyện muốn nói với em."

Tôi lim dim gật đầu.

"Khi đến phòng trọ... anh phải trở về nhà."

Giọng tôi gáy ngủ hỏi tại sao vậy.

"Vừa rồi anh vừa nhận được cuộc gọi của mẹ."

Trong ký ức mơ hồ của tôi, tôi nghe thấy anh bảo, ba anh vừa nhập viện, tình trạng vô cùng khẩn cấp ngỡ như ba anh sẽ đi bất cứ khi nào, nhưng nhờ sự giúp đỡ của ông chủ nơi anh làm, tất cả trang thiết bị tốt nhất, bác sĩ giỏi nhất, cùng việc chữa trị nên có thể kéo dài cho ba anh một chút sự sống, vẫn không thể nói trước được vì sức khỏe của ông đã ngày càng trở nặng.

Ba anh có một di nguyện cuối cùng, nếu ông có mất... ông muốn anh gả cho nhà của ông chủ. Đây là cách mà cha anh muốn đền đáp lại cho người bạn ấy.

Tôi nghe câu chuyện đau lòng đó, trong mơ lại một lần nữa tái hiện lại toàn bộ tình tiết câu chuyện một cách sống động.

Đến lúc tôi tỉnh dậy cũng là lúc đã đến nhà, tôi không biết câu chuyện ấy có phải là do chính anh kể không, hay tôi lại mơ thấy ác mộng.

Nhưng điều tôi chắc chắn không phải mơ chính là anh phải quay trở về nhà. Anh bảo tôi có gì gọi cho anh.

Chẳng lẽ câu chuyện đó là thật? tôi thật sự sợ hãi, tôi cũng không dám hỏi lại anh, chỉ tự nghi vấn bản thân.

Nhưng trước khi đi anh đã hỏi tôi rằng.

"Nếu có việc gì anh có thể làm cho em, thì em cứ nói." Rồi anh mỉm cười rời đi.

Tôi đã suy nghĩ rất lâu về câu nói ấy của anh, việc tôi muốn gì chứ? thứ tôi cần chỉ là anh thôi.

Chúng tôi sau đó vẫn giữ liên lạc với nhau, anh kể anh vừa đi làm, vừa đến bệnh viện chăm sóc ba, nghe qua tôi thấy rất thương anh.

Còn...

Câu chuyện ám ảnh kia tôi vẫn luôn muốn hỏi nhưng chẳng bao giờ dám mở lời... vì đâu đó trong tôi vẫn mong nó là ác mộng, một ác mộng mà thôi