Cảm Ơn Anh Đã Đến Bên Đời Em

Chương 24: Trở về nhà

Tôi ngồi ngẩn ngơ, thờ thẫn trên giường, Vỹ Khang có hỏi han, hỏi tôi có cần gì không, có muốn gì không, nhưng đáp lại anh là sự im lặng vô cảm của tôi.

Sau đó Vỹ Khang đứng dậy, đi rót một cốc nước, anh chậm rãi đưa vào lòng bàn tay tôi.

"Sao vậy, Tiến Bảo?"

Mưa dường như đã tạnh rồi, không gian trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng nói của Vỹ Khang.

Tôi vô thức, mơ màng nói:

"Là cậu ấy." Bóng lưng rộng lớn ấy cứ luẩn quẩn mãi trong tâm trí tôi, tôi trầm mặc rơi vào thế giới chỉ có riêng mình, thật cô đơn, thật lạc lõng.

Chính là anh ấy, Văn Khôi đã đến đây tìm tôi, không thể sai được, giờ anh đang ở đâu Văn Khôi, mưa thế kia anh trú ở đâu. Lòng tôi lo lắng, muốn đi tìm anh, nhưng lại chẳng biết tìm anh ở đâu.

Bỗng tiếng chuông tin nhắn reo lên, tôi vội vàng cầm chiếc điện thoại kế bên, hy vọng là anh ấy, nhưng đến khi tôi mở lên thì không thấy thông báo tin nhắn nào cả. Lúc này tôi mới ý thức được là điện thoại của Vỹ Khang.

Thoáng thấy Vỹ Khang trầm mặc một hồi, tôi cũng không có ý định hỏi, chỉ như một kẻ mất hồn, gửi linh hồn mình chu du đâu đó.

Một lúc sau Vỹ Khang mới bảo tôi rằng anh phải về nhà gấp, có chuyện. Tôi thoáng chút tò mò, nhưng không đào sâu, chỉ nhìn anh gắng gượng cười gật đầu. Mưa cũng hết rồi, nhớ lại lúc nãy vừa về Vỹ Khang đã bắt tôi thay ngay quần áo, nhưng tôi không còn sức đâu mà bận tâm.

Vỹ Khang buồn bã, tôi cũng không muốn làm anh khó xử, anh chỉ quan tâm tôi thôi, còn tôi thì đang vô tâm với bản thân mình, nên đành bất lực đi vào phòng thay...

Nếu không phải Vỹ Khang liên tục gọi, có lẽ tôi đã ở mãi luôn trong nhà vệ sinh. Không hiểu cảm xúc lúc này là sao nữa... như bị vứt bỏ vậy.

Tôi mong Văn Khôi sẽ ổn.

***

Chiều hôm ấy tôi cùng Hoàng Văn đến trường, suốt cả quãng đường hình như Hoàng Văn muốn nói với tôi điều gì đó, rồi lại thôi không nói nữa, nếu cậu ấy không muốn nói thì ép cậu cũng không hay.

Tôi chợt nhớ đến hôm qua Hoàng Văn có hỏi tôi rằng, nếu hiện tại chỉ có mình tôi thuê phòng thì có thể cho cậu ta ở chung không, lúc đó tôi thấy hơi áy náy, vốn dĩ tôi giữ lại để đợi Văn Khôi.

Vì ấy, tôi cứ ấp úng đáp qua loa, tôi nghĩ chắc cậu ấy hiểu lầm gì đó ở tôi về cậu ấy, tôi vội nói:

"À Hoàng Văn này, thật ra thì căn phòng ấy không phải tớ không muốn ở cùng cậu, chỉ là-" Lời chưa dứt thì Hoàng Văn đã rối rít chen vào.

"Không sao, không sao tớ hiểu mà." Hoàng Văn cười ái ngại với tôi.

Tôi cũng không biết nên an ủi cậu thế nào, chỉ sợ rằng cậu nghĩ tôi sẽ nghĩ xấu về cậu.

"Cậu là người bạn tốt, chỉ là tớ có lý do riêng của mình." Tôi cúi mặt xuống đất, thật không dám đối mặt nhìn Hoàng Văn, nhìn cậu rồi tôi lại thấy mình thật ích kỷ. Hoàng Văn cũng không bàn gì về chuyện ấy nữa.

Quãng đường chúng tôi đi tiếp tục là chuỗi dài im lặng, chúng tôi đi cạnh nhau, nhưng tôi như cảm nhận chỉ có một mình ở thế giới này, Hoàng Văn ở một thế giới khác, tươi vui xinh đẹp, còn thế giới tôi đang bước chỉ là một màu xám xịt của sự bất lực.

Đến lớp học, khi đang định bước vào thì Hoàng Văn đã dặn dò tôi nếu ra về thì nhớ đứng ở cửa lớp, cậu ấy sẽ đến đón, tôi thấy có chút gây phiền phức cho cậu, nhưng vì hoàn cảnh hiện tại, tôi cũng không nên chủ quan.

Thấy vẻ mặt tôi không ổn, Ái Lệ quan tâm hỏi thăm, tôi tỏ vẻ cong môi như cười mà bảo không sao:

"Tiến Bảo, cuối tuần này rảnh không? Nếu rảnh thì chúng ta-"

Cuối tuần này tôi đã có ý định sẵn trong đầu rồi, liền đáp ngang vào:

"Cuối tuần này tớ bận rồi, tớ sẽ về nhà."

"À vậy à?" Ái Lệ thoáng chút có thất vọng, tôi chỉ cười an ủi cô bạn, hứa sang tuần sẽ cùng đi chơi với bọn họ.

Chiều hôm ấy, tôi đứng đợi Hoàng Văn, chỉ năm phút sau là thấy bóng dáng gấp gáp của Hoàng Văn chạy thở hồng hộc, tôi bật cười ghẹo cậu:

"Làm gì mà cậu chạy như ma vậy."

"Tớ lo quá." Vừa thở vừa nói khiến câu từ cậu ấy ngắt quãng, dù chỉ có ba chữ nhưng mất thời gian hơn bình thường để nói ra.

"Sao thế?" Tôi đưa ánh mắt thắc mắc nhìn cậu ta.

"Sợ... Gia Tuệ lại gây sự." Hoàng Văn thở hắc ra một cái, rồi lấy sức nói hết câu.

Tôi bỗng chút xúc động, vốn dĩ Hoàng Văn và tôi chỉ mới gặp nhau vài lần, nhưng tâm tư cậu ấy lại như rất thân với tôi từ kiếp trước. Tôi thoáng nghĩ có phải kiếp trước mình quá đào hoa nên giờ gặp phải nhiều mối nhân duyên.

Tôi khoát vai Hoàng Văn, tạo vẻ thân thiết với Hoàng Văn, bảo cậu quá lo lắng rồi. Suốt cả đoạn đường về ấy trái ngược hoàn toàn với cảnh đi học buổi trưa hôm nay, chúng tôi cười nói, tự nhiên hơn, thoải mái buông những câu cười đùa.

Về vừa tới nhà đã thấy Vỹ Khang đứng trước cửa, tôi bước đến hỏi sao anh ở đây, anh bảo mang đồ ăn tới cho tôi, tôi ngại ngùng đón lấy. Dù trong lòng áy náy lắm nhưng nhờ anh mà tôi mới không bỏ bữa tối.

Thực đơn tôi hơi lạ, sáng tôi sẽ ăn ít hoặc có ngày không ăn, ngày đó bắt đầu kể từ lúc Văn Khôi rời đi, nhiều khi bị đám Ái Lệ và Gia Khiêm trách sao cứ phải tự hành hạ bản thân thế, nhưng không phải, chỉ là không có hứng tiếp nạp năng lượng thôi.

Nhưng chiều tối dồn hai buổi vào một ngày nhất định phải ăn, anh mang đến hôm nay cho tôi là món cơm trắng với cá chiên, mùi thơm phức, còn nông hổi dường như vừa nấu xong.

Tôi hớn ở vội vàng mở cửa, mời hai anh em họ vào. Hoàng Văn ban đầu từ chối vì phải về nhà ăn cơm cùng gia đình, nhưng lại sau lại nói rằng còn sớm vào chơi một chút cũng được.

"Anh hai cũng lâu rồi chưa về ăn với ba mẹ đấy." Hoàng Văn nhìn sang Vỹ Khang nói.

"Hôm kia anh vừa về còn gì." Vỹ Khang nhướng mắt lên.

"À... nhớ rồi, nhưng quen ngày nào cũng ăn cùng anh nên giờ vẫn thấy anh không quay về cảm thấy rất lâu đấy." Hoàng Văn bĩu môi.

Vỹ Khang chỉ bật cười rồi xoa đầu cậu ấy.

Tôi đứng một bên nhìn bọn họ, bỗng thấy họ đáng yêu hết sức, anh em thật hòa thuận, nâng đỡ lẫn nhau, không chỉ vì Vỹ Khang có tính cách dịu dàng, quan tâm, mà cậu em trai Hoàng Văn cũng là một người em trai ngoan ngoãn, tốt bụng. Hiếm khi thấy một gia đình hai anh em hòa thuận đến vậy.

Nhiều lần tôi cảm thấy thật may mắn vì không có anh trai, có lẽ phiền phức lắm, nhưng giờ nhìn thấy anh em nhà họ, tôi cũng mong có một người anh chị nào đó để có thể săn sóc, rồi tâm sự mỗi đêm.

Miệng bất giác nở lên nụ cười hạnh phúc, nhìn thấy hạnh phúc của người khác cũng chính là hạnh phúc của tôi. Nếu hỏi tôi sợ điều gì nhất thì có lẽ là tôi sợ nhất là người tốt bụng lại không có hạnh phúc.

Tôi mở khay cơm thơm lừng ra, mắt như phát sáng lên. Tôi vừa vặn múc một miếng cá để lên cơm, rồi xúc một muỗng ăn thật ngon lành.

"Là anh nấu hả?" Hoàng Văn nhìn Vỹ Khang ánh mắt dò hỏi.

"Hừ... ý em là gì, anh hai em không biết nấu chắc." Giọng Vỹ Khang tỏ ra giận hờn.

"Không ý là-" Hoàng Văn chưa kịp nói hết thì Vỹ Khang đã chen ngang vào dịu dàng tôi:

"Ngon thì ăn nhiều vào."

Tôi vừa nếm miếng đầu tiên, mùi vị vô cùng quen thuộc, tim tôi thoáng chốc thoắt lại... là do mùi vị của nó.

Tôi như người mất hồn, vài giây sau mới trấn tĩnh lại được. Tôi đưa ánh mắt nhìn Vỹ Khang, Vỹ Khang chỉ mỉm cười, thấy ánh mắt tôi anh tỏ vẻ muốn hỏi sao thế, thì tôi liền gục mặt ăn tiếp mấy miếng nữa.

***

Đây là lần thứ ba trong nửa năm học tôi ngồi trên xe buýt, tôi bắt đầu trở về nhà. Nhà mẹ tôi ở Đức Hòa, tỉnh Long An, nơi đây vốn chưa được đô thị hóa, nên đất hoang còn rất nhiều, người cũng ít.

Chỉ cần đi ba tiếng là đã đến nơi, trời cũng đã sụp tối. Nhà tôi vốn ở trong sâu, vì thế càng đi vào sẽ càng tối vì không có đèn đường, lâu lâu sẽ có vài ánh sáng yếu ớt từ đèn nhà người dân tỏa ra, nhưng bởi đã thân quen với nơi đây nên cũng thuận lợi mà đi.

Nơi đây vẫn chưa gì thay đổi quá nhiều so với nửa năm nay trước khi tôi lên Sài Gòn để học đại học.

Tôi đã lớn lên ở đây, lớn lên cùng tiếng ve kêu, ếch nhái ngân khúc nhạc đồng quê, ru tôi vào những giấc ngủ. Không khí thật thoải mái, thoáng mát, khác xa với bầu không khí ngộp ngạt, chật chội, tấp nập của Sài Gòn.

Lòng tôi vô cùng hồi hộp khi được trở về nhà, lâu lâu tôi lại thoáng nhớ về những kỷ niệm thơ bé ngày xưa, cứ vô tư hát ca cùng lũ bạn mà quên ngày quên tháng.

Những năm tháng không lo âu, không muộn phiền, chuyến về này của tôi là đột ngột, trước lúc đi lên Sài Gòn học, tôi đã bảo với mẹ rằng mỗi hè sẽ lại về... nhưng lâu quá, sao chịu nổi chứ.

Cứ mỗi tuần mẹ sẽ lại lên thăm tôi, nhưng tôi hiểu mẹ còn công việc phải làm nên có tuần bà không lên tôi không trách, chỉ hơi buồn, buồn vì sao không lớn mau mau, kiếm được tiền mà nuôi mẹ, để mẹ được gần tôi hơn chứ.

Nhớ lúc còn bé, bà hay kể truyện tôi nghe, chơi đùa cùng với tôi, nhưng giờ bà đã già... sức lực đã yếu dần, nghĩ đến đây trái tim tôi như bị ai đó nắm lấy mà bóp chặt.

Càng lớn lên thì tôi có những khoảng không gian riêng tư nhiều hơn, tôi cũng ít nói chuyện với mẹ hơn. Nhưng mẹ vẫn rất tôn trọng tôi, luôn cho tôi một không gian riêng khiến cuộc đời trôi qua cùng mẹ là những ngày tháng bình yên nhất.

Tôi ngước đầu lên trời cao, đêm nay lại thật đẹp, tôi có thể ngắm rõ trăng và những ngôi sao mà không bị tòa nhà nào che lấp.

Tự hứa với lòng, phải lớn thật nhanh, để đi làm, phụ giúp mẹ bớt gánh nặng mới được. Nguyễn Tiến Bảo hãy cố lên!

Tôi tự nhận tôi không phải đứa có thể dễ dàng bộc lộ tâm tư của mình cho bà biết, nhưng sâu thẩm bên trong tôi biết rằng bà luôn hiểu tôi, điều đó càng khiến tôi mở lòng hơn với thế giới xung quanh, mà lại vô hình đóng cánh cửa, nơi mà bà luôn đứng nhìn tôi.

Những lời yêu thương sao quá đỗi khó nói, tình cảm muốn cho họ thấy nhưng cũng lại muốn che giấu... tại sao nhỉ? Ngại ngùng sao?

Vừa đi vừa ngẫm nghĩ thời gian vừa qua, mà bước chân đã đến nhà từ lúc nào không hay. Tôi không nhanh, không chậm, thám thính xung quanh nhà, tôi muốn gìn giữ cảm xúc này.

Cốc...cốc... tôi đưa tay gõ cửa, tiếng kêu thật mang nhiều hoài niệm.

Ngay sau đó tiếng kêu bên trong căn nhà vang lên, giọng nói vừa thân quen, nhưng lại chất chứa kỷ niệm đã ngủ quên trong lòng tôi.

Chỉ mới nửa năm chưa về nhà, mà cứ ngỡ đã mấy chục năm rồi ấy nhỉ.

Căn nhà vẫn không thay đổi, vẫn như ngày xưa, bờ tường màu xanh đã đôi lúc chốc sơn, những bụi cỏ đã mộc cao hơn, chiếc ghế xích đu vẫn còn lưu chút hơi ấm.

"Con đây... con về rồi." Tôi nhẹ giọng.

Tôi có thể cảm nhận được người trong căn nhà rất vội vàng mở cửa.

Cách! tiếng khóa cửa vang lên, đánh thức trái tim tôi, mỗi lúc đập nhanh và nhanh hơn...

Cánh cửa mở ra, gương mặt mẹ tôi xuất hiện, bà trông hốc hác đi nhiều, chiều cao của bà chỉ thấp hơn tôi một chút, phút chốc lại thấy rõ mái tóc bà lấm tấm bạc màu, như những thành tựu của cuộc đời bà. Lòng tôi vô cùng đau đớn mà thương xót, kheo mắt bỗng cay lên.

Tiếp đó âm thanh nhẹ nhàng, ấm áp, gần gũi đánh thức tôi.

"Tiến Bảo, con về rồi." Nụ cười của bà hiện lên trên gương mặt đã nhiều vết nhăn, khóe mắt ôn hòa đã xuất hiện chân chim.

Tôi ôm chầm lấy mẹ, mẹ tôi thoáng giật mình, sau đó vỗ về.

"Nhớ mẹ tới cỡ này rồi sao?"

"Vâng."

"Học hành sao rồi."

"Mẹ đừng hỏi vậy mà, con tuột mất cảm xúc bây giờ."

Và thế là tôi để đầu lên vai bà, cảm nhận tình yêu thương từ bà