Cảm Ơn Anh Đã Đến Bên Đời Em

Chương 13: Hạnh phúc

"Con về rồi." Một nam nhân cao ráo, từ cửa bước vào, anh cong một chân cởi giày. Ánh mắt anh dừng lại trên đôi giày của nam nhân khác.

Mẹ cậu đang ngồi xem ti vi trên chiếc ghế dài bằng gỗ, nghe tiếng con về, bà quay người mỉm cười nói:

"Con về rồi đấy à? Hôm nay thế nào rồi, có mệt mỏi lắm không?" Bà lo lắng nhìn cậu hỏi thăm, rồi bắt gặp ánh mắt cậu đang nhìn chằm chằm vào đôi giày, bà nhoẻn cười nói:

"Bạn con từ Sài Gòn lên để gặp con đấy."

Bà cứ nghĩ thằng con sẽ vui mừng vì có bạn đến chơi, ấy vậy.. Văn Khôi quay người, mang lại giày chạy quanh sân, rồi hấp tấp chạy vào nhà, lao xuống bếp. Cậu vội vàng mở cửa phòng bố, bố cậu đang ngồi trên chiếc ghế lắc lư, nghe thấy tiếng mở cửa làm ông hoảng hốt, ông khó chịu mắng.

"Cái thằng này, làm bố giật cả mình."

Văn Khôi không nói lời nào, đóng cửa lại, anh bước vội tới phòng em trai.

"Tiến lên, tiến lên!" Giọng cậu nhóc sau cánh cửa vui vẻ hối thút.

Văn Khôi mở vội cửa phòng em trai, Lãm Huy cũng bị làm cho giật mình, anh ngó nhìn xung quanh chẳng thấy người đâu, mặt anh bắt đầu sa sầm xuống.

Trông dáng vẻ anh gấp rút nhưng khuôn mặt lại chẳng biểu cảm gì, vẫn lạnh như băng, anh tiến về phòng mình, chỉ còn căn phòng này thôi, phút chốc anh bình tĩnh lại, từ tốn đẩy cửa ra.

Từ từ, ôn nhu tiến đến bên cạnh nam nhân đang nằm ngủ kia, anh ngắm nhìn Tiến Bảo một lúc, dáng vẻ cậu cong lại như em bé mới sinh, mái tóc rũ nhẹ xuống mặt, hơi thở vô cùng nhẹ nhàng, trông có vẻ ngủ rất ngon lành.

Anh thở nhẹ như trút được gánh nặng, không thể đoán được trong đầu anh nghĩ gì, chỉ biết bây giờ ánh mắt anh nhìn nam nhân kia là cả một bầu trời yêu thương.

Anh cúi người lấy tấm mền đắp lên cho nam nhân kia, đôi bàn tay đã chai sạn của anh vô thức chạm nhẹ vào mái tóc cậu, rồi lần lượt chạm xuống bờ má cậu, cuối cùng là dừng trên đôi môi cậu.

* * *

Tôi chìm vào giấc mộng, trong giấc mơ ấy, tôi và Văn Khôi, chúng tôi quay ngược về căn phòng trọ, cảnh ngày Văn Khôi ra đi, anh quay lưng về phía tôi, tay trái kéo một chiếc va li, còn tôi đang đứng khóc nức nở đằng sau anh, giọng nam nhân đứng trước tôi lãnh cảm như trong địa ngục Hàn Băng (*) vọng lại.

(*) Hay Hàn Băng địa ngục: Điện thứ hai, có tiểu ngục là Hàn Băng địa ngục do Sở Giang Vương cai quản. Lúc còn sống, kiếm sống bằng những việc khỏa thân, nhảy nhót gợϊ ȶìиᏂ, hoặc tính thích khỏa thân mê hoặc người ta, sau khi chết sẽ vào "Hàn Băng địa ngục" để mà chịu cái lạnh không mảnh vải che thân. (Nguồn: Google)

"Thật ghê tởm."

Tôi giật mình mở mắt, mồ hôi tuôn ra như mưa, tôi cảm nhận được trên mắt mình có hàng lệ nóng đang chảy xuống.

Lúc này tôi trông thấy chàng trai đang ngồi cạnh mình, bóng lưng cao lớn đang ung dung cầm quyển sách đọc, tôi khẽ ngọ ngoạy người, có lẽ anh ấy cũng cảm nhận được mà quay người sang, ánh mắt chúng tôi không hẹn nhìn nhau, sâu trong mắt anh tôi không cảm thấy hơi lạnh giá đã từng biết, mà là sự ấm áp, ôn nhu.

Tôi mừng lắm, lòng tôi vui sướиɠ... tôi gặp được anh rồi, nhìn thấy gương mặt thân quen ấy mà cứ ngỡ cả đời sau này cũng không gặp lại.

"Sao cậu lại khóc?"

Tôi nấc nghẹn ngập ngùng nói:

"Tớ mơ thấy ác mộng."

Văn Khôi như bị làm bất ngờ, cậu liền ôm chầm lấy tôi, cậu an ủi.

Tôi như đang rơi vào tột cùng của niềm hạnh phúc, cậu không lạnh lùng đuổi tôi, cũng không lạnh lùng đưa ánh mắt lạnh giá nhìn tôi, có lẽ lúc này tôi đã hiểu cảm giác của cậu ấy rồi... Cậu ấy cũng như tôi chăng? Yêu sâu đậm một người?

Sau đó tôi cảm nhận được hơi ấm bàn tay của cậu ấy, từ từ tiến lên cổ tôi, cậu ấy đẩy nhẹ tôi ra, khuôn mặt có chút trách móc nói:

"Cậu không đeo?"

Tôi cũng bị cậu làm ngạc nhiên, sau khi nghe cậu hỏi, tôi mới nở nụ cười ngây ngốc.

"Cười cái gì, vốn dĩ cậu không nhận tấm lòng của tớ." Văn Khôi giận dỗi rồi buông tay, liền quay sang hướng khác.

Tôi nắm lấy bàn tay Văn Khôi, dùng những ngón tay của mình rồi nhẹ nhàng mở những ngón tay đang nắm chặt lại của cậu ra, đặt lên lòng bàn tay cậu ấy một chiếc hộp gỗ, Văn Khôi bất ngờ, quay sang nhìn tôi.

"Cậu tính trả lại sao, tôi không cần." Văn Khôi gầm gừ.

Tôi nắm tay dùng lực bóp nhẹ bàn tay cậu ấy lại.

"Đeo cho tớ, tớ muốn chính cậu là người đeo cho tớ." Tôi vẫn mỉm cười, vì lúc này hơn tất cả cảm xúc dư thừa nào, hạnh phúc đã chiếm toàn bộ tâm trí tôi.

Văn Khôi dường như hiểu ý, hàng lông mày cậu giãn ra, cậu chậm rãi lấy sợi dây chuyền khỏi hộp:

"Quay người lại đi, tớ đeo cho cậu." Giọng cậu như đang dỗ ngọt người yêu.

"Ùm." tôi nở nụ cười mãn nguyện, cứ như một thiếu nữ vui sướиɠ được người yêu trao tín vật.

Văn Khôi dịu dàng, đeo chiếc dây chuyền lên cổ cho tôi, tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt cậu ấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được từ cậu ấy sự nâng niu, chiều chuộng của người yêu đối với người yêu.

"Tớ tặng cậu sợi dây chuyền này cậu biết vì sao không?"

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi dùng giọng ngây thơ đáp:

"Không biết, mau nói tớ nghe đi."

"Cậu có chịu động não một lần không vậy." Văn Khôi nở nụ cười bất lực.

Rồi cậu nhìn cọng dây chuyền, như một chàng trai si tình mà nói:

"Đây là bằng chứng, chứng minh tớ đã chọn được người tớ yêu"

Một cảm xúc mạnh đột ngột ập đến khiến tôi không thể đỡ nổi, ngỡ ngàng rồi lại hạnh phúc sau đó lại bật khóc trong lòng cậu.

Văn Khôi nhẹ nhàng vỗ lên vai tôi bảo đừng khóc nữa, lớn rồi mà cứ khóc như con nít vậy, tôi mặc kệ, tôi muốn làm con nít, con nít để được mãi Văn Khôi chăm sóc, con nít để được mãi Văn Khôi la mắng, yêu thương. Tôi thấy làm con nít chẳng gì sai hết, chỉ cần bên cạnh người mình yêu, họ cũng yêu mình thì mãi là hạnh phúc không cần trưởng thành.

Cảm ơn cậu đã đến bên đời tớ, Văn Khôi.

Chúng tôi cứ thế âu yếm nhau trong phòng, cười đùa nói chuyện giống như xưa, chỉ khác là cậu dịu dàng hơn với tôi, không còn gắt gỏng hay dọa nạt tôi nữa, tôi như được nhìn thấy một Văn Khôi hoàn toàn khác. Tôi hỏi:

"Từ khi nào cậu chọn tớ vậy."

Cậu im lặng một hồi, rồi vòng tay ôm tôi.

"Tớ cũng không biết, có lẽ do ở chung với một kẻ vô dụng khiến tớ thấy được giá trị bản thân."

"Này ai vô dụng, tớ cũng là một người chăm chỉ lau dọn tổ ấm đấy."

Văn Khôi cười phá lên, ôm tôi chặt hơn, cảm giác được yêu thương là đây sao?

Tôi đọc rất nhiều tiểu thuyết, vẫn hay mường tượng cảnh của hai nhân vật chính trao nhau những yêu thương, tôi rất ngưỡng mộ, giờ đến lượt tôi rồi đấy. Ngồi trong lòng cậu, trái tim cậu gần tôi hơn bao giờ hết, nhưng chẳng biết từ đâu một cảm giác tiêu cực lóe lên trong suy nghĩ của mình.

"Vậy nếu một ngày nào đó, có người yêu cậu, muốn hy sinh cả thế giới chỉ cần có cậu, thì sao... giả sử như đó không phải tớ."

Không phải tôi nói không lý lẽ, nhưng quả thật vậy, tôi rất sợ.. sẽ có người như vậy đến bên đời cậu, tôi không phải một dũng sĩ mà có thể cầm khiên, giáo để ra nghênh chiến.

Văn Khôi từ tốn nói:

"Vậy cậu có chiến đấu vì tớ không?"

Tôi trầm tư suy nghĩ, ngã người ra sau tựa vào cậu sát hơn:

"Nếu cậu vẫn hướng về tớ, dù là tay không, không một vũ khí, tớ cũng vì cậu mà sức tàn lực kiệt."

Văn Khôi tò mò hỏi:

"Vậy nếu tớ không hướng về cậu?"

"Tớ chỉ chúc cậu hạnh phúc và cảm ơn cậu đã cho tớ một lần được thấy tình yêu đẹp thế nào."

Phải, tình yêu của cậu sẽ quyết định tôi trở thành một người thế nào, tôi sống vì mình nhưng yêu là vì cậu.

Văn Khôi mỉm cười, thổi một làn gió nhỏ làm tôi giật mình:

"Trái tim tớ có bốn ngăn, một ngăn cho mẹ, một ngăn cho bố, một ngăn cho em trai, một ngăn cho người tớ yêu, cậu biết người tớ yêu là ai rồi đấy, chứa cậu đã đủ mệt rồi thì còn chứa ai được nữa."

"Đừng nói những lời ngôn tình lãng mạn, tớ không phải nữ chính."

"Vì đây đâu phải ngôn tình." Văn Khôi nắm lấy tay tôi.

"Đây là câu chuyện giữa anh và em, Đào Văn Khôi và Nguyễn Tiến Bảo, mãi mãi một lòng." Rồi anh đặt tay tôi lên ngực anh, bảo tôi không tin thì cứ móc tim anh ra mà hỏi.

Tôi xúc động, dù biết cuộc đời sau này ai biết được chữ ngờ, nhưng giờ tôi không muốn mang tâm tư tiêu cực phá đi bầu không khí hạnh phúc bây giờ, cậu ấy nói vậy thì chính là nói vậy, không được nghi ngờ.

Trước đây cảm nhận được lòng người dễ thay đổi, cảm nhận được sự đau lòng của tình yêu hơn thế lại là tình yêu không được công nhận.

Nhưng giờ đây tôi bất lực, thầm nghĩ trong lòng, dù sau này chúng ta không thể đầu bạc răng long thì chỉ cần tình yêu của cậu lúc này thôi thì dù tớ có nhắm mắt vẫn mãn nguyện, Văn Khôi cậu biết không? Hình ảnh cậu đã hoàn toàn bên trong lòng tớ rồi.

Tôi không thể kiềm chế được cảm xúc mà tiến lên hôn lấy bờ môi của nam nhân trước mặt.

Văn Khôi thoáng giật mình, rồi cùng tôi chìm đắm trong nụ hôn, hai nụ hôn vụng về, không chuyên nghiệp nhưng là sự đơn thuần vô tư của tuổi trẻ, chúng tôi cứ môi kề môi quên ngày quên giờ, chỉ mong sao thời gian có thể ngừng lại mãi mãi.

Mọi chuyện chỉ dừng lại khi tiếng gõ cửa vang lên, chúng tôi tách nhau ra, là tiếng cậu em trai Lãm Huy.

"Anh hai với anh bạn của anh hai ra ăn cơm, mẹ kêu."

Văn Khôi chau mày:

"Thằng nhóc này... ngay lúc này, mốt phải bắt nó gọi cậu là vợ tớ mới được."

Tôi cười phá lên, giọng trêu chọc.

"Cậu dám?"

"Cậu thách đi."

"Tớ thách... à không, khoan, từ từ"

"Nhận lời." Rồi anh nhìn tôi cười ác ma.

Bầu không khí bữa ăn lúc này thoải mái vô cùng, ngồi cùng gia đình cậu ấy, còn có cậu ấy nữa, tôi có cảm giác như mình đã trở thành một thành viên của gia đình.

"Tối nay anh qua phòng em ngủ đi, em sẽ chỉ anh chơi điện tử." Lãm Huy vui vẻ nhìn tôi, ánh mắt vô cùng mong đợi.

"Này nhóc, tối nay cậu ấy ngủ với anh." Văn Khôi lạnh lùng không thèm nhìn cậu bé, ung dung nói.

"Không anh ấy phải ngủ với em." Lãm Huy gắt lên.

"Tin anh đây cho chú mày một trận không?" Văn Khôi không nhịn mà lườm cậu bé một phát.

Tôi ngồi giữ hai luồng sát khí mà rợn cả người, tôi cố mở lời giảng hòa nhưng chẳng ai thèm để ý đến lời tôi.

Mẹ Văn Khôi ngồi cười vui:

"Thằng bé chắc thích cháu lắm."

Tôi cười ngượng với bà, thằng bé là ý nói Lãm Huy?

Đang ngồi ăn uống vui vẻ thì một tiếng gõ cửa vang lên, rõ là nhà đang mở cửa mà, tôi đưa mắt nhìn về phía tiếng động, phát hiện một cô gái với mái tóc xoăn dài màu vàng, mặc một chiếc váy hồng, cùng một đôi giày cao gót trắng, cô đứng gõ vào cạnh cửa rồi mỉm cười ngọt ngào.

"Chào hai bác, ồ nhà đang có khách ạ." Cô ấy nhìn thấy tôi, gật đầu chào, tôi cũng lịch sự gật đầu đáp lại cô ấy.

Mẹ Văn Khôi nhìn thấy cô gái liền vui vẻ kêu:

"Hương Lan, cháu mới tới à, vào đây ăn cơm cùng hai bác, nay nhà có bạn Văn Khôi từ Sài Gòn lên chơi."

Cô gái tên Hương Lan ấy thoáng ngạc nhiên, rồi cũng từ tốn cười đi vào.

Tôi nhìn sang Văn Khôi, cậu ấy vẫn đang ăn, cứ như chẳng thấy có gì mới xuất hiện.

"Cháu có mua chút trái cây biếu cô chú đây." Rồi cô ta vỗ tay hai lần, từ đâu bước vào một tên mặc áo màu đen, đeo mắt kính màu đen luôn, tay hắn cầm một giỏ trái cây, rồi đứng cạnh cô gái Hương Lan kia.

"Ôi lúc nào cũng quà cáp, cháu không cần làm vậy đâu." Mẹ Văn Khôi tỏ ra ngại ngùng, từ chối nhận.

"Đây là tấm lòng gia đình cháu, bác không nhận cha sẽ la cháu mất." Hương Lan nhìn bà bằng ánh mắt vô cùng long lanh, tay cô cầm lấy tay bà.

Mẹ Văn Khôi áy náy, thở dài rồi đón lấy giỏ hoa quả kia. Sau khi thành công khuyên bà nhận thì cô hướng ánh mắt về hướng chàng trai ngồi kế bên tôi. Mỉm cười, vòng hai tay sau lưng làm kiểu nũng nịu bảo:

"Văn Khôi, em có quà tặng anh nè." Nói rồi cô chìa tay về tên áo đen, anh ta lấy trong túi ra một hộp điện thoại mới toanh, là loại đang nổi nhất bây giờ, Lãm Huy trầm trồ nhìn thích thú.

Hương Lan cầm lấy điện thoại, hai tay đưa đến cho Văn Khôi, mỉm cười nghiêng đầu, hành động cô vô cùng nhẹ nhàng và đoan trang cứ như một cô tiểu thư vậy.

Văn Khôi vẫn không thèm nhìn cô một cái, lạnh lùng nói:

"Không cần."

Hương Lan không tỏ vẻ bất ngờ, dường như cô đoán trước được Văn Khôi sẽ từ chối mà dùng giọng dễ thương của mình nói:

"Đây là ba em đưa anh, ông ấy lo lắng không biết làm sao để liên lạc với anh nên bảo em mang đến chiếc điện thoại này cho anh."

"Đã bảo không-" Văn Khôi mất bình tĩnh.

"Nhận đi!" Từ nãy đến giờ ba Văn Khôi im lặng suốt buổi, cuối cùng ông cũng lên tiếng, ông dùng giọng ra lệnh với vẻ mặt chau mày.

Văn Khôi tức giận nhưng phải nén vào trong, lạnh lùng nhận lấy, anh đặt lên bàn vẻ như xem thường.

"Tiểu Thư, ông chủ gọi bảo mời tiểu thư quay về." Tên áo đen kia một tay vịn vào chiếc tai nghe trên tai, rồi nhắc nhở.

Hương Lan thở dài, tỏ vẻ chán nản, buồn bã gật đầu. Cô chào tạm biệt mọi người, rồi hướng về Văn Khôi, cười đáng yêu bảo:

"Em về nhé, mai gặp anh."