Cảm Ơn Anh Đã Đến Bên Đời Em

Chương 3: Cô gái

Sáng hôm sau, ánh nắng đã chiếu vào căn phòng, tôi lười nhác nghiêng người sang chỗ khác tránh ánh nắng rồi tiếp tục nằm ngủ, hôm nay là chủ nhật mà ngủ xíu cũng có sao đâu.

BỐP... một cái đánh đầy lực vỗ vào mông tôi, tôi bật dậy ngay theo quán tính, đau quá, tôi xoa xoa mông mình tức giận liếc nhìn cái tên đáng ghét kia... oan gia, hắn còn nhìn tôi vẻ đắc ý lắm.

"Chuyện gì vậy, hôm nay là chủ nhật mà..."

"Cậu hứa hôm nay đi mua đồ cùng tôi."

"A..." Hôm kia tôi có than vãn với hắn về việc chổi đã thưa, cây lau nhà cũng đã cũ rồi, hẹn hắn cuối tuần sẽ đi mua đồ, hắn cũng đã đồng ý, tôi quên mất.

"Cậu quên à?" Hắn lườm tôi.

"Đâu có... tớ nhớ chứ, tớ cũng đang đợi cậu kêu dậy đấy."

Dù nói vậy nhưng tay tôi vẫn xoa xoa cái mông đáng thương của mình, thật sự chẳng đợi chờ gì cái đánh vạn lực thế của hắn.

"Tôi còn chưa dùng hết lực mà cậu xoa xoa gì?"

Chưa hết lực? Mặt tôi tái mét, nếu hắn dùng hết lực sẽ như thế nào đây? Đáng sợ quá.

"Mau lên thay đồ đi, tôi không có thời gian đợi chờ cậu đâu."

Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn rất ung dung ngồi đợi, vừa chơi điện thoại vừa nhâm nhi bánh quy, tên ác ma này.

Tôi và hắn cùng nhau ghé chợ, mấy cô bán hàng ở đây cũng quen biết chúng tôi, nhìn thấy bọn tôi vô cùng nhiệt tình mời gọi.

"Hôm nay bé Bảo cũng đi chợ nữa à, mấy lần trước toàn thấy bé Khôi đi mua thôi ha ha." Một cô nhìn chúng tôi cười phá lên... gọi chúng tôi là bé nữa chứ.. tôi khẽ liếc nhìn sang Văn Khôi, hắn thì vẻ mặt vô cùng hài lòng, vui vẻ, hôm nay hắn có chuyện gì vui vẻ lắm sao?

Đi được một lúc, cũng mua được những thứ cần thiết rồi, tôi và hắn kiếm một quán cà phê nghỉ chân một chút, anh phục vụ bước ra hỏi chúng tôi uống gì. Tôi vừa định mở miệng thì một tên ngang ngược nào đó đã chen ngang.

"Một cam ép, một sting ạ."

Anh phục vụ gật đầu rồi bước vào.

Tôi bực mình tỏ vẻ giận dỗi như đứa trẻ bị giành kẹo:

"Nay tớ không muốn cam ép."

"Thế uống sting." Hắn vẫn ngang ngược.

"Tớ không muốn uống sting." tôi vẫn cố gắng cãi lại.

"Thế nhịn."

Ơ... thôi thua, đầu hàng, nếu cãi nữa không may hắn lại tức giận thì chắc hôm nay tôi nhịn đói mất.

Một lúc sau đó, khi tôi với Khôi đang uống nước bàn chuyện nấu món gì hôm nay thì một cô gái trẻ đẹp bước tới bàn chúng tôi.

"Anh..."

Cô gái tỏ vẻ gượng ngùng, đôi mắt thoáng long lanh chứa nước... là nước mắt? Cô ta muốn khóc hay gì?

"Em biết lỗi rồi mà... em xin lỗi..."

Chuyện gì vậy, ai biết cô là ai, tự nhiên xin lỗi là sao, tôi nhìn cô ta rồi nhìn ánh mắt cô ta hướng tới... là Văn Khôi.

Chuyện gì vậy?

"Cô gặp tôi làm gì nữa, tôi nói rõ tôi không muốn gặp cô nữa rồi mà?"

"Anh à... anh ta cố tình làm vậy, chứ không phải em muốn đâu."

"Cố tình, tôi thấy cô rất hưởng thụ đấy chứ."

"Không phải như những gì anh nghĩ đâu, em với anh ta chẳng có gì hết, em chỉ có mỗi anh thôi."

"Cô im đi, tôi không muốn nghe bất cứ điều gì từ cô cả, toàn giả dối."

Văn Khôi vô cùng bình tĩnh, nhưng cái bình tĩnh của hắn lại vô cùng băng giá, từng câu nói như những mũi kiếm sắc bén đâm thẳng vào đối phương, cô gái kia tất nhiên không né được mà ôm mặt nức nở... tôi thấy cãi nhau chỗ này không hề ổn chút nào cũng khuyên nhủ hai người nên bình tĩnh một chút, ra chỗ nào đó vắng vẻ nói chuyện đi. Văn Khôi nhất quyết không muốn, cô gái kia cũng đứng đực một chỗ mà khóc lóc, tôi hết nói nổi hai người này rồi.

"Có phải anh không tha thứ cho em... vì anh có người khác đúng không?" Cô ta vừa nấc vừa nói, khiến ai nghe cũng cảm thấy xót xa, tôi muốn xoa dịu cô ta một chút liền nói:

"Không đâu không đâu, tuy cái tên này có lạnh lùng hờ hững đến mấy cũng không phải tên vừa dứt áo liền quen người mới được, hắn là kẻ chung tình lắm-"

Tôi còn chưa nói hết câu thì Văn Khôi đã chen vào.

"Phải, tôi đã có người khác rồi, nên cô cũng đừng mong đợi chuyện của cô và tôi có thể tiếp tục hơn nữa, tôi không như cô, tôi không muốn người tôi yêu phải đau khổ vì tôi, nên mong cô sau này hãy biết điều mà né tôi ra, chúng ta coi nhau như người xa lạ thì ít ra cũng giữ được vài điểm tốt đẹp về nhau."

Cái tên này có cần quá đáng vậy không trời, đằng nào người ta cũng là con gái con đứa mà, nói vậy thật đau lòng, không riêng cô ta, tôi nghe xong cũng đau lòng lắm thay... đúng là một tên... cứng đầu.

"Không, anh đợi đó, em nhất quyết không buông tay anh đâu, nếu em biết người anh thích là ai, em sẽ nghênh chiến với cô ta."

Ôi! Cô gái này cũng không phải dạng vừa gì, có cần phải lụy tình tới cỡ vậy không... mà tên kia cũng không hề chịu thua.

"Cô thử đυ.ng tới người ấy xem? Tôi sẽ không bao - giờ - tha - thứ."

Những từ cuối hắn cố gắng nhấn mạnh nhất khiến người nghe phải rùng mình... đây là lời đe dọa nhưng không phải chỉ đơn giản là đe dọa mà hắn sẽ làm thật. Tôi thoáng nghĩ chắc cái người hắn đang thích mà nghe được câu này chắc cũng nguyện vì hắn mà hy sinh tất cả mất.

"Hu hu anh đáng ghét lắm..."

Nói rồi cô ta quay người chạy đi, tôi ở đây chỉ cười trừ, mọi ánh mắt hướng về phía chúng tôi như đang tận hưởng một vở kịch hấp dẫn. Tôi kéo tay Văn Khôi rồi để tiền xuống cái ly, ra ý muốn kéo hắn về, đột nhiên hắn hất văng tay tôi ra, tôi còn tưởng hắn bắt đầu giận sôi tiếc lên, quát lại tôi để bỏ giận thì... hắn nắm chặt lấy bàn tay tôi, chặt tới mức tôi đau điếng lên được, rồi kéo tôi đi thay gì tôi kéo hắn.

"Tôi sẽ không để cô ta làm hại người tôi yêu."

Hắn buông câu và đó cũng là câu nói cuối cùng mà tôi nghe trên quãng đường về nhà, hắn kéo tôi đi một cách mạnh bạo... kiểu như chồng đi đánh ghen, kéo vợ về nhà dạy dỗ vậy, vừa buồn cười mà còn đau ở chỗ bàn tay nữa, tôi nhiều lần muốn lên tiếng bảo buông tôi ra nhưng định nói thì nhìn sắc mặt của hắn đang đen sầm xuống... thôi thôi vì mạng sống tôi đành ngậm ngùi im lặng chứ biết làm gì.

Về tới nhà, hắn mới buông tay tôi ra, rồi buông lời:

"Ghê tởm!"

Tôi có chút chạnh lòng, tôi xoa xoa cái bàn tay đau nhức của mình, tôi nghĩ có lẽ lúc này hắn đã tỉnh táo, chắc oán trách tại sao tôi lại để hắn ung dung mà nắm tay một thằng đàn ông như vậy, hắn vốn dĩ không phải đồng tính, chỉ vì cô gái vừa rồi nên mới mất kiểm soát.

"Tại sao tôi có thể quen một người như cô ta được chứ, ghê tởm!"

Thì ra không phải... tôi cố trấn tĩnh lại bản thân, rồi vỗ vai Văn Khôi.

"Bình tĩnh nào, thôi thôi mọi chuyện qua rồi."

"Cậu không muốn biết chuyện gì sao?"

Tôi thoáng ngạc nhiên, thường dù tôi hỏi hắn cũng bảo chuyện của hắn, đừng xen vào, nên tôi cũng chẳng muốn hỏi nhưng nhiều lúc không hỏi tôi lại cảm thấy nếu làm vậy chẳng phải sẽ rất vô tâm sao? Giờ nếu hắn đã hỏi vậy thì ngại gì nữa.

"Sao chuyện gì nói tớ nghe xem?"

"Cậu vô tâm."

"Tớ không..." vừa muốn cãi mà lại chẳng thể cãi, cái gì hắn cũng đúng, tôi không đủ văn chương hay thông minh mà cãi lại.

"Tớ và cô ta trước đây là người yêu."

Nếu là trước đây tôi sẽ vô cùng ngạc nhiên, nhưng nãy cũng nghe hiểu được đôi phần nên cũng không mấy kinh ngạc lắm, chỉ giận chút là sao có bạn gái cũng chẳng bảo tôi một câu.. đằng nào cũng là bạn cùng phòng với nhau mà.

"Tớ vốn không muốn kể cậu nghe vì tớ biết tớ và cô ấy chỉ quen sơ thôi, chẳng chút đậm sâu."

"Thế... cậu quen với cô ấy được bao lâu rồi."

"Ba ngày."

Tôi trố mắt, cũng mới đây nhỉ.

"Cô ấy học cùng lớp với tớ một môn, tớ vốn chẳng để ý cô ta nhưng cô ta cứ ve vãn, nhưng phải công nhận cô ta rất biết chăm sóc người khác, chẳng như cậu." Hắn lườm tôi.

Mặt tôi méo đi, cô ta với tôi vốn chả liên quan gì với nhau, sao hắn ta có thể so sánh khập khiễng vậy chứ, cái tên này, muốn đập hắn một phát nhưng biết chẳng thể đập hắn được, vung ta lên là đã bị hắn bắt lấy mất rồi.

"Rồi rồi, bạn gái của cậu là tuyệt là tuyệt lắm."

Hắn khẽ cười hài lòng rồi mặt tăm tối lại:

"Tớ vốn cũng nghĩ vậy, sau đó chúng tớ quen nhau nhưng cũng trong bình yên thôi, đi học cùng nhau rồi trong lớp học bài cùng nhau, rồi về nhà. Rồi ngày ngày lặp đi lặp lại như thế, thế rồi một ngày cô ta nói không về cùng tớ, tớ cũng không ý kiến, ấy vậy mà lúc tớ bước ra khỏi trường thì thấy cô ta và một tên nào đó đang lén lút hôn nhau sau cái cây, cô ta còn vương tay lên vòng qua cổ tên đó trông rất toại nguyện."

"Quá đáng thật nhỉ, cậu có tới đánh tên đó một trận không?" Tôi hỏi chỉ có ý trêu chọc một chút thôi.

"Tất nhiên tớ tới rồi, nhưng không đánh, chỉ cho họ biết là tớ đã thấy, rồi nhìn cô ta một cách coi thường rồi bước đi, cô ta có chạy theo nhưng có vẻ tên đằng sau đã giữ lại."

Tôi thầm thán phục, nước đi này còn đau hơn cả đánh ghen ấy chứ, đúng là cao thủ đây mà.

"Cậu buồn lắm phải không?" tôi trĩu đôi mắt mình xuống, cũng buồn thay hắn.

"Buồn gì? Tớ thấy mình được giải thoát ấy chứ."

"Hở?"

"Tớ vốn không thích cô ta."

Tôi đứng hình... tình cảm đối với cái tên này có tồn tại không vậy, sao câu nói ấy làm tôi cảm thấy đây là một nam nhân vô cảm.

"Nhưng nãy trông cậu tức giận lắm." Tôi cố gắng tìm kiếm một chút cảm xúc từ khuôn mặt hắn.

"Vì cô ta dám đe dọa tôi, dám đe dọa tới người của tôi."

Đàn ông quá! Trong đầu tôi thoáng nghĩ đến điều này, trước đây tôi vốn thấy Văn Khôi đã rất đàn ông rồi, nhưng giờ tôi mới cảm nhận rõ ràng đến như vậy, hẳn là nếu hắn đã yêu ai thì nhất định sẽ yêu đến hết đời này mất.