Cảm Ơn Anh Đã Đến Bên Đời Em

Chương 1: Gặp gỡ

Trong một vũ trường dành cho người đồng tính, những ánh sáng xanh đỏ cứ thay phiên nhau mà chiếu khắp cả căn phòng, tiếng cười nói rộn rã, những bài nhạc nhộn nhịp cũng thế thay phiên nhau mà vang lên. Có người thì nhảy múa hăng say trông rất vui vẻ, có người thì chỉ ngồi yên một chỗ mà khóc bù lu bù loa, những lời tán tỉnh, những tiếng rên nhẹ và tiếng thở gấp cũng cùng lúc mà hòa nhịp với bầu không khí nơi đây.

Tôi cúi mặt xuống nhìn chiếc ly với màu rượu đỏ chói, rồi đưa lên uống một ngụm, tôi tới đây chỉ có một mình, nên lựa một chỗ trong góc mà ngồi để tìm sự bình yên nhất ở nơi cuồng loạn này, đây cũng là lần đầu tiên tôi đến vũ trường mà hơn thế lần đầu được tiếp xúc với vũ trường dành cho người đồng tính, cứ nghĩ nó sẽ thân quen vì những người xung quay đều giống tôi... ấy thế mà vẫn xa lạ quá, có lẽ vì bầu không khí choáng ngợp này làm tôi không có cảm giác thân thuộc, tôi ghét nơi ầm ĩ.

Ấy nhưng tôi chọn nó mong cảm xúc của mình cũng cuồng loạn một chút. Lâu lâu lại có vài người tới bắt chuyện với tôi, trung niên cũng có, những thằng nhóc cũng có, nhưng tôi chẳng có chút cảm giác gì với những lời tán tỉnh ấy... cứ ậm ừ, cười qua loa, rồi chôn mình lại trong thế giới của riêng mình, có lẽ họ cảm thấy chẳng chấm mυ'ŧ được gì nên cũng chán nản bỏ đi. Tôi lại nâng ly rượu lên nhấp một ngụm nữa, vị rượu hơi chát chát mà cũng ngọt ngọt cũng giống như cuộc sống này vậy, riêng ly rượu này mới làm tôi có cảm giác thân quen.

Tôi mặc thời gian cứ thế trôi qua, tâm tư trong tôi dần trống rỗng, cô đơn lạ thường, rồi bỗng một người nào đó lại tới bắt chuyện... ai da lại phiền phức nữa rồi.

"Chào cậu." Một giọng nam trầm, rất nhẹ nhàng, rất rõ ràng vang lên, âm thanh của giọng nói ấy như hoàn toàn tách biệt với tiếng nhạc mạnh mẽ, dữ dội kia.

Tôi ngước mặt lên nhìn, một chàng trai lịch thiệp, trông khá tử tế, anh mặc một chiếc áo thun trắng có cổ, một chiếc quần ngắn thoải mái. Tôi có chút ngạc nhiên, bởi từ nãy giờ tới bắt chuyện toàn những người ăn mặc hoa hòe, mùi nước hoa thì cứ nồng nặc xộc thẳng lên mũi tôi, nhưng anh chàng này lại để lại mùi vị vô cùng ngọt ngào.

"Chào ạ." Tôi tỏ vẻ lễ phép chào lại, cũng như những lần trước thôi.

"Cậu đến đây một mình à?"

"Vâng." Tôi gật đầu.

Anh ta cười một cái rồi hỏi:

"Có thể cho tôi ngồi chung không?"

"Vâng anh cứ ngồi đi."

Xong, tôi nhích người sang một bên để chừa chỗ cho anh ta ngồi. Anh chàng ngồi xuống nhưng vẫn giữ khoảng cách đối với tôi.

"Cậu có hay tới đây không?" Anh ta nhìn tôi cười.

"Không ạ... đây là lần đầu tiên em tới đây."

Nhịp tim tôi đập mạnh, vô cùng hồi hộp bởi tôi là một người sống nội tâm, rất ngại khi nói chuyện với người khác. Anh ta ngạc nhiên:

"Tôi cũng lần đầu tới đây."

"Vậy ạ..."

"Cậu có vẻ nhút nhát quá nhỉ, chọn một chỗ ngồi trong góc thế này hẳn là một người nhiều tâm sự ha."

Tôi cười trừ.

"A... Em hơi hướng nội nên không thích làm điểm chú ý."

Anh ta gật gù tỏ vẻ hiểu. Tôi cảm giác tự nhiên hơn một chút. Chúng tôi ngồi im lặng một hồi, tôi đoán chừng chắc anh ta cũng bắt đầu chán rồi đấy. Sau đó anh ta đưa ly rượu của mình vương tới tỏ ý muốn cụng ly, tôi cũng ngượng ngùng cụng ly với anh ta, rồi cả hai cùng uống, tôi nhấp một ngụm, dòng rượu chạy xuống cổ làm tôi giãn cơ thể ra, thoải mái hơn.

"Có mục tiêu chưa?"

"Dạ? Mục tiêu gì ạ?" Đầu tôi vẫn hoang mang không hiểu ý anh ta muốn hỏi gì, mục tiêu tương lai? Hay mục tiêu tìm bạn tình ở đây? Anh ta cười ra tiếng rồi nói:

"Tất nhiên mục tiêu bạn trai trong đây rồi, sao? Có anh nào lọt vào mắt cậu không?"

À hóa ra vậy, tôi hiểu rồi, tôi nhìn anh ta rồi nhìn thẳng, đưa mắt về sân khấu nơi DJ đang chơi nhạc vô cùng sung mãn, rồi nhìn về những người khác đang nhảy múa, la hét.

"Chưa ạ." Tôi lắc đầu.

"Thế... tôi thì sao?"

Trái tim tôi như bị bóp chặt, khó thở lạ lùng, tôi quay nhìn anh ta, một tia sáng xanh đỏ chiếu lên khuôn mặt của anh, lúc này tôi mới nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt của anh, một gương mặt thanh tú, mái tóc được vuốt lên vô cùng gọn gàng, sống mũi cao, đúng là kiểu soái ca, vô cùng đẹp trai. Tôi có cảm giác như đang bị chọc giỡn:

"Dạ?"

Anh ta cười phá lên:

"Cậu thấy tôi được không, chạm vào mẫu hình lý tưởng của cậu chưa?"

Tôi ngại ngùng gật đầu rồi cười ngượng:

"Anh trông rất được."

"Thế... tôi với cậu quen nhau không?"

"Chắc anh đang giỡn." Tôi chẳng thấy tôi có nét đặc biệt gì, cuốn hút chỗ nào, vậy mà có một chàng trai khôi ngô thế này tỏ tình, đúng là chuyện buồn cười vô cùng.

"Không, tôi hỏi thật."

Tôi đứng hình... mười chín năm qua tôi toàn đi tỏ tình người khác, ấy vậy mà đây là lần đầu được tỏ tình thế này, có chút hơi bất ngờ.

"Sao lại là em? Em cảm thấy..."

"Vì tôi thấy cậu hợp tính với tôi." Anh ta ngắt lời tôi rồi đưa mắt nhìn qua phía đông người, tôi thấy ánh mắt anh mang rất nhiều muộn phiền.

Trò chuyện một hồi, tôi cũng nghĩ chẳng sao cả, quen nhau có lẽ là duyên số thì sao? Cứ thử thôi, tôi cũng khá cởi mở trong việc tình cảm, nhưng với tôi, một người chả quen biết gì như anh ta, mà lại tỏ tình thế này thì tôi có chút khó nói. Cũng một chút vui, một chút hoang mang lo lắng. Trước đây tôi có một suy nghĩ về chuyện tình cảm khá là sâu sắc, không muốn bừa tiện mà ai cũng vớt, nhưng đó là về phía tôi, còn về phía đối phương thì tôi không chắc...

Anh ta giới thiệu với tôi là anh ta tên Khang, Trần Vỹ Khang, hai mươi hai tuổi, hiện đang là một nhân viên trong một công ty không tiện nói rõ.

"Em tên gì?"

"Bảo... Nguyễn Tiến Bảo, em mười chín tuổi, đang là sinh viên đại học."

"Em học ngành gì vậy?"

"Thiết kế đồ họa ạ."

"Giỏi nhỉ." Anh ta nhẹ nhàng cười, rồi trên đầu tôi có cảm giác ấm áp được xoa xoa, tôi ngửa mặt lên nhìn anh.

"Dễ thương phết đấy chứ."

Tôi đỏ mặt, nhưng có lẽ ánh đèn màu lập lòe chiếu với lại xung quanh toàn một màu đêm nên nghĩ chắc anh ta không thấy đâu.

"Ngại ngùng hả?"

Tôi thoáng giật mình... hóa ra anh ta biết.

* * *

Ngồi chung với anh một lúc lâu thì tôi nhìn đồng hồ, đã hai mươi mốt giờ bốn mươi ba rồi, trễ rồi, hai mươi hai giờ phòng trọ sẽ khóa cửa mất, tôi nhanh chóng đứng lên chào tạm biệt anh ta rồi tính rời đi. Anh ta cũng đứng lên theo tôi, kéo tay tôi.

"Để anh đưa em về."

Trái tim tôi thoáng khẽ rung động, dư vị hạnh phúc này là sao chứ... ngọt ngào quá, dù tôi biết đó cũng chỉ là câu nói bình thường của những người bạn trai nhưng đây là lần đầu tiên tôi được nghe câu nói ấy dành cho tôi, ấm áp quá...

Tôi đi cùng anh lấy xe, rồi cùng anh về, xe anh có hai nón bảo hiểm... tôi thoáng thấy kỳ lạ.

Từ chỗ vũ trường này tới nhà trọ tôi cũng không quá xa, trên đường đi, chúng tôi trao đổi số điện thoại với nhau, hai người cùng cười nói vô cùng vẻ, tôi cũng thoải mái với anh ấy hơn, hơn nữa anh ấy đúng là một mẫu bạn trai lý tưởng rất nhẹ nhàng tình cảm.

"Bảo này, khi nào rảnh đi chơi với anh không?"

Tôi chợt khựng lại... khẽ bối rối, tôi có cảm giác người tử tế lúc nãy tôi nghĩ bỗng chốc qua câu nói kia biến thành... một kẻ ham muốn tìиɧ ɖu͙©.

"Anh nghĩ chúng ta nên làm gì đó để chào mừng mối quan hệ này nhỉ? Em nghĩ sao?"

Anh nói giọng vô cùng nhẹ nhàng, bình tĩnh, còn đầu tôi thì suy nghĩ tứ phía không biết lựa lời nói sao... vừa mới quen mà đã muốn làm chuyện đó rồi sao? Nhưng cũng phải thôi mối quan hệ mà không có tìиɧ ɖu͙© thì chắc chắn không phải là tình cảm thời nay, mà đặc biết đối với mối quan hệ đồng tính nữa... nhưng tôi vẫn không muốn, không muốn chút nào.

"Nhưng chúng ta vừa mới quen nhau..." Tôi cố nói giọng nhỏ nhất, nhưng cũng chắc rằng đủ cho anh ta nghe.

"Ùm, thì mới quen nhau nên anh mới muốn rủ em đi chơi đấy."

"Nhưng em... lần đầu tiên làm chuyện... đó, em không có kinh nghiệm đâu." Tôi ngại ngùng đáp lại.

"Sao? Em chưa từng hẹn hò với ai trước đây à?"

Tôi khẽ cười nhạt.

"Chưa ạ." Tôi chắc sau câu nói này anh ta sẽ chán ghét tôi thôi, vì tôi khá là vô vị.

"Chà... thế anh là người đầu tiên à, vinh hạnh với anh quá ha ha."

Vừa cảm giác bị chế nhiễu, nhưng qua giọng nhẹ nhàng của anh ấy tôi lại dấy lên một chút hạnh phúc, phải anh là người đầu tiên đấy.

"Vậy anh sẽ chỉ em cách hẹn hò, đầu tiên cho anh một ngày em rãnh đi, rồi nói địa điểm anh sẽ chở em đi. Vậy... đi công viên thì sao? Em thích chơi trò chơi không?"

Tôi ngớ ra... vì trong đầu cứ tưởng tượng anh ta sẽ hỏi xem khách sạn nào thì được... hóa ra chỉ là một buổi hẹn hò đi chơi à... ôi! Lại nghĩ toàn thứ gì đâu rồi. Xin lỗi anh nhiều nha, chắc có mỗi đầu óc tôi mới là kẻ ham muốn tìиɧ ɖu͙©.

"Có chứ, em rất thích." Rồi cười lên một cái, đây có lẽ là nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc nhất của tôi.