Nghĩ tới đây, Sơ Hiểu Hiểu nhất thời không nhịn được, khóe miệng khẽ cong lên.
Đối phương nhìn Giang Diễn, lại nhìn Sơ Hiểu Hiểu đang bị Giang Diễn che chặt hai mắt, đột nhiên cảm giác mình bị chế giễu hàng ngàn lần, nhưng dưới tình huống thế này lại không dám nổi giận.
Trâu Hạo cũng không nhìn nổi nữa, bèn thúc giục: “Còn đứng ngơ ra đó làm gì, mau mặc quần cọc của anh vào đi!”
Chờ đôi mắt Sơ Hiểu Hiểu thấy lại ánh sáng, còn chưa kịp hoàn hồn trước ánh đèn lờ mờ buồn ngủ này, Giang Diễn thiết nghĩ cảnh tượng này quả thực không quá đứng đắn, bất lợi cho sự phát triển thể xác và tinh thần của trẻ nhỏ, lập tức đè bả vai Sơ Hiểu Hiểu lại, bắt cô xoay nửa vòng, mặt hướng về cửa lớn phòng đối diện.
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Giang Diễn giơ tay chỉ: “Nào, theo dõi phía đối diện giùm tôi, có tình huống nhớ báo cáo cho tôi biết.”
Sơ Hiểu Hiểu: “???”
Sơ Hiểu Hiểu không hiểu đầu cua tai mèo gì: “Phòng đối diện có vấn đề gì sao?”
Giang Diễn vốn cũng chỉ là bịa chuyện, thuận miệng nói: “Có khả năng.”
Bên kia Trâu Hạo cũng đã bắt kịp tiến trình, lấy điện thoại di động ra mở ảnh của Trần Tuyết đặt trước mặt người đàn ông kia: “Người này anh đã gặp qua chưa?”
Người đối diện nhìn vài lần, còn chưa lên tiếng đã nghe Giang Diễn nói: “Anh phải nghĩ cho kỹ, nhớ ra được rồi, chuyện lần này coi như bỏ qua.”
Người đàn ông vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra nguyên nhân, đột nhiên cô gái bên cạnh có chút do dự mở miệng nói: “Người này, hình như tôi đã từng gặp qua...”
“Hình như?” Giang Diễn cười nhạo, “Hai người dùng chứng minh thư của cô ta thuê phòng, còn không biết xấu hổ nói với tôi hình như?”
Đối phương sợ tới mức rụt rụt cổ, sợ hãi nói: “Tôi vốn quên mang chứng minh thư, kết quả người này lại cho tôi dùng của cô ấy, tôi cũng, cũng không biết người này có vấn đề gì. Nếu biết có vấn đề, dù có thế nào tôi cũng sẽ không mượn...”
“Mượn chứng minh thư thuê phòng, giỏi đấy.” Giang Diễn khoanh tay trước ng.ực, chỉ cân nhắc vài giây, “Hạo Tử, cậu gọi điện thoại cho đại đội trị an khu vực trực thuộc, bảo bọn họ tới đây một chuyến để truy quét ổ mại da^ʍ.”
Đối phương sợ tới mức vô thức muốn túm lấy ống tay áo của Giang Diễn, lại bị Giang Diễn nhanh tay lẹ mắt né tránh. Đối phương vội vã nói: “Tôi còn nhìn thấy, thấy cô ta thuê phòng với một người đàn ông, người đàn ông kia cao cao gầy gầy, dáng dấp cũng không tệ lắm, tôi có nhìn thêm mấy lần.”
Cách đó không xa, Trâu Hạo đã “Alo” vài câu.
Giang Diễn nói: “Nói tiếp đi.”
Người phụ nữ cố gắng suy nghĩ, bỗng chốc mở to hai mắt: “Còn nữa... hình như bọn họ cũng ở tầng chín!”
Vừa dứt lời, liền nghe đối diện vang lên một tiếng “bốp”.
Sơ Hiểu Hiểu hô to: “Trần Tuyết!”
Mấy người đồng thời quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy khe cửa đối diện khép hờ, có một thanh niên mặc áo da miệng ngậm thuốc lá đang trợn mắt há mồm nhìn một đám người đứng trong phòng 902, còn đang phân vân giữa quyết định “Chạy” và “Kéo Trần Tuyết cùng chạy” thì đã bị người khác mạnh mẽ túm chặt cổ tay, trong lúc phản kháng còn bị đầu gối của ai đó húc vào bụng, không khỏi hít một ngụm khí lạnh!
Giang Diễn nhanh nhẹn xoay hai tay đối phương ra sau, trách mắng: “Thành thật một chút!”
Bên kia, Sơ Hiểu Hiểu đã đẩy cửa đi vào, mắt nhìn Trần Tuyết đang ngồi ở tr.ên giường đối diện, trong tay bưng hộp mì ăn liền chân tay luống cuống.
Chỉ mới mấy ngày mà đối phương như đã gầy đi hơn phân nửa, dưới mí mắt thấp thoáng quầng thâm xanh đen.
Sợi mì Trần Tuyết đang kẹp đứt ở trong miệng, nĩa nhựa rơi vào nước mì.
Sơ Hiểu Hiểu nhíu mày nhìn cô ta không nói gì.
Trần Tuyết giật giật khóe miệng, sau đó cười khổ nói: “Rất khó ăn, em ăn đến nỗi sắp buồn nôn luôn rồi.”
Sơ Hiểu Hiểu đi thẳng vào vấn đề: “Em bảo chị cẩn thận Giản Diệc Bạch là có ý gì?”
Có lẽ cũng không ngờ Sơ Hiểu Hiểu không hề vòng vo mà hỏi ra trực tiếp như vậy, Trần Tuyết giống như ngẩn người, sau đó có chút mất tự nhiên dời mắt đi: “Không có ý gì...”
Sơ Hiểu Hiểu vẫn không hề dời tầm mắt.
Trong lòng Trần Tuyết biết rõ, e là Sơ Hiểu Hiểu không đợi được câu trả lời sẽ không từ bỏ, bèn buông hộp mì ăn liền trong tay xuống, bất đắc dĩ cười cười: “Em thích Giản Diệc Bạch, chị tin không?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Cái gì?”
Trần Tuyết nói: “Em ghen tị chuyện trong lòng Giản Diệc Bạch chỉ có một mình chị, cho nên mới muốn chị cách xa anh ấy một chút, mỗi lần em ở bên anh ấy, anh ấy đều nói những chuyện liên quan đến chị.”
Sơ Hiểu Hiểu cũng không ngờ sẽ nghe được đáp án như vậy từ trong miệng Trần Tuyết: “Nhưng mà rõ ràng em...”
Trần Tuyết hít vào một hơi, “Em chỉ là không muốn nhìn thấy anh ấy quá vất vả, lúc trước em cùng đường anh ấy đã cho em một số tiền lớn, em cảm thấy anh ấy giống như anh hùng trong cuộc đời em vậy, cho nên sau đó anh ấy muốn em ở bên cạnh chị, em đã không chút nghĩ ngợi mà đáp ứng.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Trần Tuyết khẽ cười: “Chị có thể hiểu được tâm trạng đó không, giống như chị đối với cảnh sát Giang vậy.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Chị...”
Mà “cảnh sát Giang” trong miệng Trần Tuyết vừa tóm gọn xong một người khác, còng tay xong thẳng thừng ném người cho Trâu Hạo.
Dưới lầu vang lên tiếng còi báo động khiến nhóm khách thuê phòng không khỏi kinh hãi, ai nấy đều đẩy cửa sổ thò đầu ra nhìn ánh sáng đỏ xanh dưới lầu.
Vai Giang Diễn nhẹ nhàng dựa vào khung cửa, ánh mắt như cười như không rơi vào khuôn mặt Trần Tuyết đang có chút chật vật.
“Tôi không thấy vậy.” Giang Diễn mỉm cười nói.
Cổ họng Trần Tuyết nghẹn ngào, khẽ cắn môi không lên tiếng.
Sơ Hiểu Hiểu cũng sửng sốt, ném ánh mắt nghi hoặc về phía Giang Diễn.
Giang Diễn chỉ như có điều suy nghĩ nhẹ nhàng liếc Sơ Hiểu Hiểu, sau đó lại chuyển lực chú ý về chỗ Trần Tuyết: “Nếu cô đã thích Giản Diệc Bạch, tại sao phải cố tình thu hút chúng tôi, ở bên cạnh anh ta không tốt sao?”
Trần Tuyết trầm mặc vài giây mới nói: “Vì sao nói như vậy?”
“Cô nhiều lần gọi điện thoại internet, bao gồm cả việc tìm mọi cách liên lạc với Hiểu Hiểu, không phải là vì muốn thu hút sự chú ý của chúng tôi sao?” Giang Diễn nói, “Còn có việc lén đưa chứng minh thư cho người khác thuê phòng nữa, động tĩnh lớn như vậy, sợ chúng tôi không tìm thấy cô à?”
Trần Tuyết rũ mắt: “Tôi chỉ là cảm thấy, dù có làm gì đi nữa thì Giản Diệc Bạch cũng không đặt tâm tư vào người tôi, vậy thì hà cớ gì tôi phải miễn cưỡng thêm nữa. Hơn nữa gần đây tôi cũng suy nghĩ rất nhiều, chuyện Liêu Tĩnh chắc các anh cũng đã biết, tôi chuẩn bị thuốc ngủ cho Hiểu Hiểu, dấu vân tay tr.ên hung khí cũng là tôi thừa dịp cô ấy ngủ rồi động tay động chân, tôi chỉ là nhất thời mê muội, bây giờ hối hận còn có tác dụng sao?”
Nói xong Trần Tuyết chậm rãi nở nụ cười, nhìn Sơ Hiểu Hiểu.
Nghe phân tích đơn giản của Giang Diễn lúc trước và những lời do chính miệng Trần Tuyết nói ra lúc này, tác động của cả hai là hoàn toàn khác nhau, Sơ Hiểu Hiểu vừa buồn cười lại bất lực, muốn nói gì đó nhưng lại mắc kẹt trong cổ họng, không thể nói ra bất cứ điều gì.
Lại nghe Giang Diễn tiếp tục chầm chậm nói: “Lúc trước Liêu Tĩnh tìm tới cô, định là sau khi diệt khẩu Lưu Đông sẽ đổ toàn bộ hiềm nghi lên người Sơ Hiểu Hiểu, chỉ là không ngờ lại bị cô chơi xỏ, tạo dấu vết tr.ên hung khí vẫn chưa đủ, còn truyền tin tức cho Lưu Đông, kêu anh ta chuẩn bị sẵn sàng giải quyết Liêu Tĩnh trước.”
Trần Tuyết: “...”
Giang Diễn khẽ cười: “Tôi nói này, rốt cuộc cô là người bên nào?”
Trần Tuyết: “Tôi chỉ là...”
Cô ta lặng lẽ nhìn Sơ Hiểu Hiểu đang đứng ở cửa nhìn thẳng về phía mình, phẫn nộ nói: “Bao nhiêu năm nay, người có thể thật lòng thật dạ với tôi không có mấy người, cô ấy tin tưởng tôi như vậy, tôi lại...”
“Vậy được.” Giang Diễn nói, “Mấy chuyện này cứ bỏ qua một bên đã, chúng ta nói chuyện về em trai cô.”
Giang Diễn nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng lại giống như hồng thủy mãnh thú làm cho cả người Trần Tuyết chấn động, giật mình giương mắt.
Giang Diễn bước tới gần cô ta: “Cô và em trai cô là gia đình kết hôn lần hai, bố ruột cậu em trai Trần Lịch của cô bảy năm trước vì tội buôn bán m4 túy đã bị kết án tù chung thân, còn mẹ thì ly hôn rồi tái giá, à, cũng chính là mẹ kế của cô, ba năm trước vì hút m4 túy quá liều mà ch.ết. Bình thường gia đình như vậy, dưới ảnh hưởng của hoàn cảnh, khả năng con cái là người nghiện cũng khá lớn.”
Trần Tuyết thoáng chốc kích động nói: “Chuyện này không liên quan đến Trần Lịch!”
Giang Diễn bỗng cong môi: “Người cô thích không phải Giản Diệc Bạch, mà là Trần Lịch?”
Trần Tuyết: “... Anh nói bậy!”
Ánh mắt sắc bén của Giang Diễn cắt đứt lời cô ta, nhàn nhạt nói: “Có lẽ lúc trước cô thật sự mang ơn Giản Diệc Bạch, nhưng chuyện xảy ra sau đó lại khiến cô cảm thấy người này không đơn giản như cô vẫn nghĩ, cho nên cô đã khuyên Trần Lịch không nên quá thân thiết với Giản Diệc Bạch, thậm chí còn muốn mượn chuyện Liêu Tĩnh để cảnh sát nghi ngờ Hiểu Hiểu, hy vọng Giản Diệc Bạch vì lo lắng mà lộ ra dấu vết. Nhưng cô không ngờ Trần Lịch đã lún sâu vào, căn bản không thể thoát thân.”
Trần Tuyết: “...”
Giang Diễn: “Giản Diệc Bạch nhân cơ hội hướng ngọn lửa đang cháy tới cậu con trai trưởng nhà họ Giản, mà Vương Nghĩa Khánh lại là cừu non thế tội tốt nhất cho toàn bộ sự việc, đúng không?”
—hết chương 40—
- -----oOo------