Xung quanh không tiếng động, trong phòng nhất thời yên tĩnh đến cực điểm.
Mỗi lần nhớ tới bóng dáng rất giống mình kia, Sơ Hiểu Hiểu lại không khỏi có chút khó xử, loại tư vị đó không thua kém gì khi bạn đang ở nhà sung sướиɠ nằm tr.ên giường thì có người gọi điện thoại bảo thấy bạn đang ở trung tâm thương mại...
Thật sự là có chút làm người ta sởn gai ốc.
Kỳ thật tâm tư của Giản Diệc Bạch, Sơ Hiểu Hiểu cũng mơ hồ đoán được một chút.
Mấy năm trước cô còn từng giả câm giả điếc, trêu chọc thúc giục Giản Diệc Bạch sớm mang về một cô con dâu môn đăng hộ đối cho chú Giản, kết quả người nọ lại dầu muối không vào, bỏ qua đề tài, coi như cô chưa từng nói gì cả.
Trong lúc trầm ngâm, Giản Diệc Bạch đột nhiên phá vỡ sự yên lặng: “Không định hỏi tình hình của Ngô Soái sao?”
Lúc này Sơ Hiểu Hiểu mới sực nhớ tới dự tính ban đầu của mình khi hẹn gặp Giản Diệc Bạch.
Cô ngẩng đầu: “Có tin tức rồi sao?”
Giản Diệc Bạch nói: “Mấy ngày tới anh ấy sẽ về nước một chuyến, nếu em muốn gặp anh ấy thì anh có thể giúp em hẹn gặp.”
“Thật sao?” Sơ Hiểu Hiểu vui vẻ nói.
Giản Diệc Bạch nhẹ nhàng đáp lại cô: “Không tin anh à?”
Sơ Hiểu Hiểu mỉm cười, không lập tức tiếp lời, lại nghe Giản Diệc Bạch nói: “Em thích điểm gì ở Giang Diễn?”
Lời này khiến Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, con ngươi như nước nhìn về phía Giản Diệc Bạch, ngây người vài giây, ánh mắt khẽ đảo quanh một vòng rồi cười khúc khích nói: “Điểm nào ở anh ấy em cũng thích.”
Giản Diệc Bạch nghe vậy thì im lặng giây lát, bỗng dưng mấp máy khóe miệng: “Cảm thấy anh đang gạt em sao?”
Sơ Hiểu Hiểu hồ nghi: “Gạt em cái gì?”
Giản Diệc Bạch: “Lúc trước anh cứ cảm thấy anh đang gạt em, chẳng có Ngô Soái gì ở đây cả, tất cả đều là anh bịa ra, đúng không?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Giản Diệc Bạch: “Trong lòng em nhận thức người họ Giang kia chính là người lúc trước cứu em, bất kể sự thật như thế nào, em vẫn định sai đến cùng sao?”
Sơ Hiểu Hiểu nghẹn họng.
Không thể phủ nhận, cảm giác Giang Diễn mang đến cho cô thật sự quá mức mãnh liệt, tuy rằng cô đã vô số lần thăm dò Giang Diễn, đối phương đều thờ ơ...
Nhưng cô lại không thể tránh khỏi muốn tới gần, tiếp cận.
Giản Diệc Bạch mỉm cười: “Giao tình nhiều năm của anh và em cũng không bằng một người ngoài mới xuất hiện vài ngày sao?”
Sơ Hiểu Hiểu hít sâu một hơi: “Cho tới bây giờ anh ấy chưa từng nói anh ấy là người kia.”
Giản Diệc Bạch: “Cho nên là? Em tự lừa mình có vui vẻ không?”
Sơ Hiểu Hiểu bướng bỉnh nói: “Em không có.”
Nói đến đây, Sơ Hiểu Hiểu cũng không biết lời nào của mình là giả dối, lời nào là thật lòng. Cô chỉ cảm thấy nội tâm đột nhiên dấy lên một cảm giác nôn nóng khó hiểu, muốn lập tức kết thúc đề tài này.
Giản Diệc Bạch cũng không chịu buông tha: “Vậy em thà tin anh ta còn hơn tin anh?”
Bất tri bất giác, đề tài lại vòng trở lại.
Sơ Hiểu Hiểu nhấn mạnh: “Em nói em không có.”
Giản Diệc Bạch lại chất vấn: “Vậy em dám nói không còn chuyện gì giấu anh nữa không?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Sơ Hiểu Hiểu: “Mỗi người đều có không gian riêng tư của mình mà, không phải sao?”
Lời này khiến Giản Diệc Bạch không khỏi nheo mắt.
Sơ Hiểu Hiểu: “Chẳng lẽ anh không có chuyện gì gạt em?”
Trầm mặc khoảng một phút, Giản Diệc Bạch nói: “Anh không có.”
Sơ Hiểu Hiểu như cười như không liếc nhìn anh ta, rõ ràng là không tin.
Tầm mắt hai người giao nhau, thật lâu không dời mắt, như một hồi giằng co không tiếng động.
Chỉ là cho dù Giản Diệc Bạch có cùng người khác như thế nào, người nọ giống cô ra sao, thì đó cũng là việc riêng của Giản Diệc Bạch, không liên quan gì đến cô.
Ngay khi Sơ Hiểu Hiểu cảm thấy không cần thiết, bại trận chuẩn bị dời tầm mắt, Giản Diệc Bạch đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, có điều chỉ trong nháy mắt, Sơ Hiểu Hiểu giật mình hoảng sợ, theo phản xạ có điều kiện rụt về phía sau, lại bị đối phương nắm chặt hơn.
Sức mạnh kia dường như muốn bóp nát xương cốt của cô.
Sơ Hiểu Hiểu trừng mắt: “Anh làm em đau đấy!”
Giản Diệc Bạch nhìn chằm chằm đôi mắt giận dữ của Sơ Hiểu Hiểu, bất ngờ hạ thấp giọng: “Anh giấu em chuyện gì?”
Sơ Hiểu Hiểu chưa từng nghĩ tới Giản Diệc Bạch sẽ phản ứng như vậy: “...Gì cơ?”
Giản Diệc Bạch: “Em đã nghe nói những gì?”
Sơ Hiểu Hiểu bị dọa đến choáng váng, cũng may một giây sau ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần.
Giang Diễn chưa tới mà giọng nói mát lạnh đã vang lên trước, xem ra là tạm biệt khách sáo với người ở đầu dây bên kia.
Mà gương mặt của Giản Diệc Bạch căng thẳng, lời muốn nói vẫn chưa nói ra khỏi miệng, cửa đã bị người ở bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra.
Sơ Hiểu Hiểu cảm giác sự đau đớn tr.ên cổ tay nháy mắt tiêu tan, mơ hồ để lại dấu vết hơi phiếm hồng.
Giang Diễn không nhanh không chậm đi vào, ánh mắt lẳng lặng đảo qua biểu cảm có vẻ kỳ lạ của Sơ Hiểu Hiểu, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh cô.
Trong lúc nhất thời không ai mở miệng nói chuyện.
“Sao vậy?” Giang Diễn hơi nhướng mày, khóe môi lộ ra ý cười như có như không.
“Không có gì.” Sơ Hiểu Hiểu trả lời trước, giấu mu bàn tay ra sau lưng, “Có chút không thoải mái.”
Giang Diễn nhàn nhạt liếc nhìn, khóe môi mím chặt, trong nháy mắt lại trở nên ôn hòa.
Anh nhẹ giọng hỏi: “Bị cảm à?”
Sơ Hiểu Hiểu hàm hồ lắc đầu, sắc mặt âm trầm của Giản Diệc Bạch vất vả lắm mới hòa hoãn một chút, giờ phút này lại nặng nề nhíu chặt ấn đường, anh ta tiện tay đưa thực đơn trong tay cho Giang Diễn, lại bị anh nhẹ nhàng giơ tay ngăn lại, ý bảo “Không cần”.
Cùng lúc đó, người đàn ông đeo kính mặc âu phục giày da theo sau bước chân Giang Diễn vào cửa, người tới đeo huy hiệu quản lý cao cấp, đứng bên cạnh Giang Diễn kêu nhân viên phục vụ pha trà, vừa nói: “Đây là Ngân Châm mà cửa hàng chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho những vị khách quý, được làm từ những chồi non mập mạp chưa nở lá trước sau tiết Thanh Minh, lúc vào miệng mang vị ngọt thuần, các vị có thể nếm thử.”
Sơ Hiểu Hiểu không hiểu lắm về phẩm trà, nhưng nhìn thủ pháp trà nghệ phức tạp, trong lúc nhất thời cũng bị dọa sợ.
Không nghĩ tới chỉ ăn một bữa cơm mà lại khá chú trọng như vậy, còn có màn biểu diễn trà nghệ nữa.
Ánh mắt Giản Diệc Bạch nghi hoặc nhìn sang, quản lý mỉm cười giải thích: “Anh Giang vừa vặn là hội viên VIP thứ một trăm từ khi chúng tôi khai trương tới nay, ấm trà này là tặng miễn phí.”
Sơ Hiểu Hiểu mê mang nhìn Giang Diễn.
Giang Diễn nói: “Lúc tính tiền cứ tính luôn đi, làm thẻ sẽ được lợi hơn.”
Một chốc sau, đủ loại đồ ăn được bưng lên, bày đầy một bàn lớn. Theo lời giải thích không biết mệt mỏi của quản lý bên cạnh, Sơ Hiểu Hiểu thật sự không hiểu Giang Diễn đang diễn tuồng gì, cứ cố ý hồn nhiên không để ý đến nỗi oán thầm trong lòng cô, nghiêng đầu ấm áp hỏi cô có cần thêm đồ ăn gì không.
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Cô cố nén xúc động muốn trợn trắng mắt.
Cô cũng không phải hoàng thân quốc thích, chẳng lẽ mỗi món ăn chỉ ăn hai ba miếng rồi ném đi sao?!
Quá xa hoa lãng phí!
Một bữa cơm làm cho tâm tình Sơ Hiểu Hiểu vô vàn phức tạp, gần đến lúc đi mà cuộc đối thoại giữa Giang Diễn và Giản Diệc Bạch còn chưa đến mười câu. Hai người này rõ ràng đều không phải cao thủ lạnh lùng, nhưng lại là lần đầu tiên khiến Sơ Hiểu Hiểu hiểu rõ được tích chữ như vàng là như thế nào.
“Đi thôi.” Giản Diệc Bạch nói, “Anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện đàng hoàng.”
Lời này là nói với Sơ Hiểu Hiểu.
Sơ Hiểu Hiểu lập tức nhìn về phía Giang Diễn.
Tầm mắt hai người giao nhau, Giang Diễn nhẹ nhàng tựa vào tường, đầu hơi nghiêng, dáng vẻ thờ ơ, lại thật lâu sau không dời mắt đi.
“Giang Diễn...” Sơ Hiểu Hiểu do dự không biết nên mở miệng thế nào.
Đôi mắt đen nhánh của Giang Diễn cụp xuống, suy nghĩ chốc lát rồi đột nhiên nói: “Ra ngoài đi dạo một chút nhé?”
Quyền lựa chọn nhất thời rơi vào trong tay cô.
Khóe mắt Sơ Hiểu Hiểu đảo qua Giản Diệc Bạch đang lẳng lặng đứng một bên, nhỏ giọng nói: “Tôi...”
Ánh mắt cô không muốn rời khỏi Giang Diễn, nhưng theo bản năng cảm thấy mình nên nói chuyện với Giản Diệc Bạch.
“Biết rồi.” Giang Diễn lập tức hiểu ý cô.
Rõ ràng cũng đã quen biết Giản Diệc Bạch lâu như vậy, thế nhưng giây phút từ chối Giang Diễn, Sơ Hiểu Hiểu lại không khỏi có chút áy náy, ý nghĩ hối hận dần dần lan rộng trong lòng cô.
Giang Diễn khẽ nhếch môi, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt: “Không phải không thoải mái sao, về nhà nghỉ ngơi sớm một chút cũng tốt.”
Vạn lời muốn nói trong bụng Sơ Hiểu Hiểu cứ như vậy bị chặn lại.
Giản Diệc Bạch đột nhiên lên tiếng: “Hiểu Hiểu, em xuống dưới lầu chờ anh.”
Sơ Hiểu Hiểu nhíu mày, không hiểu vì sao Giản Diệc Bạch lại như thế: “Nhưng...”
Giang Diễn ngắt lời cô, giọng nói mang theo vài phần trấn an: “Đi đi, tôi cũng có chuyện muốn tâm sự với anh Giản đây.”
Sơ Hiểu Hiểu: “???”
Giang Diễn cười: “Nghe lời.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Sơ Hiểu Hiểu nhìn Giang Diễn, một lúc lâu sau mới nhếch miệng, buông tay: “Được rồi.”
Cô thật sự không nghĩ ra Giang Diễn và Giản Diệc Bạch có thể có chuyện gì để nói.
Nhưng Sơ Hiểu Hiểu nghĩ, Giang Diễn làm như vậy luôn có cái lý của anh.
Cô cẩn thận lui ra ngoài, còn vô cùng có lòng thay hai người đóng cửa lại.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu khắp phòng, Giang Diễn thật lâu vẫn không nhúc nhích chân, ung dung nhìn Giản Diệc Bạch rõ ràng không được vui vẻ lắm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cuối cùng vẫn là Giản Diệc Bạch thiếu kiên nhẫn mở miệng trước: “Cảnh sát Giang muốn nói chuyện gì với tôi mà nhất định phải tránh người khác thế?”
“Người khác?” Giang Diễn nhắc lại, khóe miệng tươi cười, “Người khác là ai?”
Giản Diệc Bạch mỉm cười nói: “Anh Giang đừng lấy tôi ra trêu ghẹo nữa.”
Hai tay Giang Diễn lười biếng đút vào túi quần, lập tức đi thẳng vào chủ đề, chậm rãi nói: “Anh muốn nói gì với tôi?”
Giản Diệc Bạch dứt khoát hỏi: “Anh và Hiểu Hiểu đang hẹn hò?”
Giang Diễn im lặng vài giây, vẻ mặt vi diệu khẽ nhướng mày.
Giản Diệc Bạch không xác định liếc nhìn anh.
Giang Diễn lại nhún vai: “Ngoại trừ những lời vô nghĩa này, anh không còn gì muốn nói với tôi sao?”
Giản Diệc Bạch hơi dừng lại, cảnh giác nhíu mày: “Cảnh sát Giang muốn ám chỉ chuyện gì?”
“Cũng không có gì.” Ánh mắt Giang Diễn từ từ dời lên mặt Giản Diệc Bạch, nói rất rõ ràng, “Không biết anh Giản có từng nghe qua người tên Tưởng Lỵ hay chưa?”
Không khí chung quanh dường như ngưng trệ trong nháy mắt, Giản Diệc Bạch thoáng khựng lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ai cơ?”
Giang Diễn nói: “Sinh viên Học viện Mỹ thuật, một tháng trước bị người ta sát hại ở ngoại ô phía tây. Sao, anh Giản không biết à?”
“Thật đáng tiếc, nhưng mà...” Giản Diệc Bạch lại cười nói: “Tại sao tôi lại biết người này?”
Giang Diễn: “Tôi tình cờ thấy được ảnh của anh Giản và Tưởng Lỵ, còn tưởng anh Giản quen cô ấy.”
“Làm sao có thể?” Giản Diệc Bạch kinh ngạc nói, “Tôi thấy cảnh sát Giang chắc là nhận lầm người rồi, hoặc có lẽ chỉ là bạn của bạn bè thôi.
Trí nhớ của tôi không tốt, người chỉ gặp qua một lần đa số là không nhớ rõ.”
“Vậy sao?” Giang Diễn cười khẽ, “Chỉ là tùy tiện hỏi thôi, anh Giản đừng căng thẳng quá.”
Khi Giản Diệc Bạch nghe thấy hai chữ “căng thẳng” thì hơi mỉa mai giật giật môi, thấy Giang Diễn nhấc chân muốn đi, rốt cục anh ta cũng gấp gáp mở miệng lần nữa: “Anh và Hiểu Hiểu ở bên nhau lúc nào?”
Giang Diễn thoáng dừng bước, quay đầu lại.
“Sao vậy?” Anh mỉm cười, “Có ý kiến à?”
Giản Diệc Bạch nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo này của Giang Diễn thì gần như tức giận đến nghiến răng, thiếu chút nữa mất đi phong độ khó khăn lắm mới giữ được: “Anh...”
Giang Diễn hờ hững nhếch khóe môi, giọng điệu trêu tức: “Cho dù có ý kiến, anh định làm gì?”
—hết chương 15—
- -----oOo------