VẠN VẬT LƯU VẾT
Tác giả: Hán Bảo Niên Cao
Quyển 2: Búp bê
Edit: Cá trê
__________
Động tác đội trưởng Điền nhanh chóng, sau khi Lộ Tranh xin lệnh thì lập tức phê duyệt lệnh khám xét nhà.
"Dấu găng tay máu này không giống với dấu găng tay máu bình thường." Lộ Tranh thừa lúc ngồi xe trên đường đến nhà Chiêm Giai Hưng tranh thủ phổ cập kiến thức cho Đường Thiệu Nguyên và Nguỵ Hùng Phong, "Phần đường vân khớp ngón tay cùng với phần ngang của lòng bàn tay đều hơi mờ, nhìn kỹ thì có một ít hình chữ S."
Đường Thiệu Nguyên ngồi ở ghế sau, trên tay cầm tấm ảnh chụp dấu găng tay máu ở hiện trường, tay phải đẩy nhẹ kính, có hơi hoang mang: "Sư huynh, nói thật là tôi nhìn không ra."
"Kỹ thuật nghề nghiệp đấy, nếu cậu liếc mắt đã nhận ra thì tôi dựa vào gì kiếm cơm đây?" Lộ Tranh cười sáp lại gần, xe hơi xóc nẩy, cả người anh dứt khoát dán đến bên cạnh Đường Thiệu Nguyên, một tay cầm ảnh chụp, một tay ôm trọn vai cậu, vươn ngón tay thon dài chỉ vào một điểm trên ảnh: "Nè, chính là chỗ này, cẩn thận quan sát khu vực tứ giác này rồi so sánh với dấu vết xung quanh xem ____ thấy được không?"
Thế này...... Xem được cái khỉ gì không biết.
Hơn nửa người dán vào nhau nóng hừng hực, máu trong người Đường Thiệu Nguyên như sôi sùng sục lên, nhịn không được muốn trốn sang bên cạnh, nhưng lại luyến tiếc đành ngồi yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
"Ấy yooo, ngại quá, nóng sao." Lộ Tranh bỗng như phát hiện sự mất tự nhiên của cậu, liền tránh sang bên trái chừa ra một khoảng trống ở giữa, "Tôi tránh sang bên cạnh rồi nè."
Không! Tôi có thể chịu nóng hơn nữa!
Trên mặt Đường Thiệu Nguyên không hiện gì nhưng nội tâm đã lệ rơi đầy mặt giơ bàn tay Nhĩ Khang.
Không còn nguồn nhiệt bên cạnh quấy nhiễu, nội tâm bi thương của Đường Thiệu Nguyên cẩn thận quan sát trong chốc lát, cuối cùng cũng nhìn ra chút dấu vết khác thường trong ảnh chụp, kinh ngạc đầy vui vẻ nhướng mày nhìn về phía Lộ Tranh.
"Thông minh. Thiệu Nguyên thật có khiếu làm kiểm nghiệm dấu vết." Lộ Tranh thực vừa lòng về năng lực của Đường Thiệu Nguyên, "Nếu cậu không phải là pháp y thì tôi nhất định sẽ theo đuổi để làm sư phụ của cậu."
Lúc hai người đang nhìn nhau cười thì chỗ ghế lái truyền đến giọng nói tan vỡ của Nguỵ Hùng Phong: "Tổ trưởng! Anh lại tiểu táo* mà không mang theo em rồi!"
Sĩ quan dù trẻ đến đâu thì Lộ Tranh cũng là lãnh đạo, mà tư lịch của Đường Thiệu Nguyên lại cao hơn cậu, người đứng dưới cùng của chuỗi thức ăn như Nguỵ Hùng Phong vừa mới xuống lầu đã bị đồng nghiệp không hề yêu thương mà đẩy thẳng vào ghế lái, lúc này tò mò đến khó chịu, nhưng bởi vì an toàn của người trong xe nên cậu chỉ có thể thành thật nghiêm túc cầm lái nhìn thẳng về phía trước.
"Quay về cho cậu xem." Lộ Tranh cười cười, "Cậu vừa lúc đang lái xe, tưởng tượng ra động tác cầm vô lăng thì sẽ biết vì sao tôi lại nói Chiêm Gia Hưng có hiềm nghi lớn nhất."
Đường Thiệu Nguyên nâng tay mô phỏng động tác đánh tay lái: "Vậy nên phía trước lòng bàn tay mới có dấu vết xoay xếp ngang, là do hung thủ thường xuyên đeo bao tay thực hiện động tác cầm vô lăng tạo thành!"
Nguỵ Hùng Phong ở phía trước cũng thử đưa tay cọ xát vô lăng, rốt cục cũng tỉnh ngộ: "Thời điểm Chiêm Gia Hưng bị gọi đến hỏi chuyện lần trước có từng nhắc qua anh ta là một tài xế lái taxi ca đêm ____"
"Đúng. Từ đầu vụ án này chúng ta đã loại trừ khả năng gây án vì tiền, hung thủ không lấy đi trang sức trong tủ đầu giường của bà lão, hơn nữa hắn ta còn chuẩn bị vô cùng chu đáo, quen thuộc, yên tĩnh tiến vào hiện trường ____ ngoại trừ thuê sát thủ ra thì hung thủ chỉ có thể là người quen của nhà này, hơn nữa còn có gút mắt tình cảm hoặc là quan hệ thù hận." Lộ Tranh bổ sung nói, "Găng tay lao động là loại bao tay mà tài xế taxi, tài xế xe tải,... thường sử dụng, giá thành rẻ lực ma sát lại lớn. Trong số những người quen của nhà Chiêm Giai Hoà, ngoại trừ Chiêm Gia Hưng thì không có ai tiếp xúc thời gian dài với vô lăng bởi vì nhu cầu công việc."
**
Bọn họ cùng nhóm điều tra viên lục soát khắp nhà Chiêm Gia Hưng. Bởi vì hai ngày trước bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ, Văn Giảo đứng một bên tâm trạng đè nén động thai, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, bộ dáng như sắp hôn mê bất cứ lúc nào, Lộ Tranh vì thế còn tìm riêng một cảnh sát nữ đến làm công tác tư tưởng cho cô.
Chứng cứ trực tiếp nhất chắc chắn chính là cặp găng tay bảo hộ dính máu, đáng tiếc trong xe Chiêm Gia Hưng Lộ Tranh chỉ tìm được một đôi bao tay vừa mới sử dụng không bao lâu, đôi giày Giải Phóng size 39 kia cũng không thấy đâu.
Không giống với gia cảnh giàu có của Chiêm Giai Hoà, nhà của Chiêm Gia Hưng vừa nhìn so ra đã thấy túng thiếu hơn, là kiểu nhà lâu năm có sân nhỏ phía trước, đoán chừng chỉ qua vài năm nữa sẽ phải phá bỏ di dời theo quy hoạch xây dựng của thành phố. Lộ Tranh tìm kiếm một vòng trong nhà cũng không phát hiện được gì, anh đứng ở cửa nhìn quét qua một vòng nữa.
Đột nhiên một cái bếp than nhỏ ở cạnh cửa khiến anh chú ý.
"Bếp than này của nhà cô sao?" Lộ Tranh tìm Văn Giảo hỏi, lúc này cảm xúc của cô đã ổn định lại không ít, chỉ là bộ dáng vẫn có chút không yên như cũ.
"Đúng vậy." Cô cắn môi nói: "Bếp than này thật ra là tôi và Giai Hưng dùng để nấu thức ăn, nhà này của chúng tôi cũ lắm rồi nên không có gas."
Vẻ mặt Lộ Tranh vẫn hiền lành như thường: "Vậy bếp than sao lại để trong sân vậy?"
"...... Tôi cũng không rõ, có thể là Giai Hưng đem ra đó, hai ngày gần đây cơ thể tôi không tốt nên không có nấu thức ăn." Văn Giảo lúng ta lúng túng trả lời.
Trong lòng Lộ Tranh có chủ ý, mang bao tay vào mò vào trong bếp, sau đó lấy ra được không ít vụn tro, giữa đống tro anh phát hiện được một vài mảnh nhỏ chưa cháy hết, thoạt nhìn có lẽ là chất vải bố thô, màu sắc đã bị đốt thành đen.
Cẩn thận gom những mảnh vải lại, Lộ Tranh vừa ngẩng đầu liền thấy Đường Thiệu Nguyên từ trong nhà đi ra, trên tay mang bao tay, cau mày, vẻ mặt ghét bỏ cầm theo một con dao thái bẩn thỉu.
"Tìm được cái này trong phòng chứa rác phía sau nhà." Đường Thiệu Nguyên thấy Lộ Tranh tò mò giải thích nói, "Vận khí của chúng ta không tồi, con dao này vừa khéo rơi bên cạnh thùng rác, nhân viên vệ sinh có lẽ sơ ý nên không gom nó đi. Tôi đã so sánh chỗ hở bên trên, rất có thể đây chính là hung khí."
Phòng để rác của tiểu khu này mang phong cách của những năm 90, xây bằng xi măng, dán gạch men, trông như một căn nhà nhỏ chân chính, chính diện có hai "cửa sổ" hình vuông, dưới cửa sổ có hai thùng rác, cửa bình thường khóa chặt, khi người thu gom rác đi qua, họ chỉ việc mở cửa và kéo thùng rác ra ngoài là có thể dọn dẹp sạch sẽ. Phòng chứa rác kiểu này nhìn từ xa thì không tệ nhưng khi rác quá nhiều thì sẽ rơi khỏi thùng rác và rớt xuống sàn, dễ bị che khuất cũng như không dễ làm sạch, vừa hay được lợi cho nhóm Lộ Tranh.
Tìm được vật chứng mất chốt rồi đương nhiên sẽ vui vẻ, chỉ là phòng chứa rác này thật sự quá hôi, trước cửa còn có không ít nước thải màu vàng nâu, lần này ra ngoài gấp gáp, Đường Thiệu Nguyên ngay cả khẩu trang cũng không kịp mang, thật không biết người khiết phích này sao có thể nhẫn nhịn xuống được.
"Vất vả rồi, Thiệu Nguyên." Lộ Tranh vui mừng nhìn cậu, "Chờ kết án vụ này xong anh mời cậu ăn hải sản nhé."
Đường Thiệu Nguyên nín thở vứt con dao bẩn thỉu vào túi vật chứng, quay lại cho Lộ Tranh một nụ cười mỉm tái nhợt.
**
Không ngoài dự đoán của Lộ Tranh, trên con dao nhặt được trong phòng rác gần nhà Chiêm Gia Hưng kiểm tra ra được DNA của vợ chồng Chiêm Giai Hoà, phần vải bố còn sót lại trong bếp lò cũng được chứng thực là một phần của găng tay bảo hộ lao động, trên đó kiểm nghiệm ra được vết máu của hai ông bà lão Cung Tự Cường và Trần A Phân.
Chiêm Gia Hưng nhanh chóng bị giải về Cảnh cục.
Sau khi nghe nói Chiêm Gia Hưng đã quy án, phòng tuyến tâm lý của Chiêm Thắng Nam cuối cùng cũng bị đánh bại, cô ta lúc nãy vẫn luôn nghiêm mặt lạnh lùng không thừa nhận thì rốt cục đã chịu cuối đầu lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm.
"Vì sao?"
Vấn đề Cảnh Chí Trung hỏi chính là nghi vấn của tất cả mọi người trong phòng thẩm vấn.
Chiêm Thắng Nam vốn có một gia đình hạnh phúc, hai vợ chồng Chiêm Giai Thọ tuy không phải đại phú đại quý nhưng cũng coi như không phải lo lắng chuyện ăn uống, Chiêm Thắng Nam là con một, sau khi trải qua biến cố gia đình thì một người cũng không tiêu bao nhiêu tiền, không có áp lực kinh tế lớn. Cô ta và vợ chồng Chiêm Giai Hoà hẳn sẽ không có xung đột lợi ích gì. Hơn nữa căn cứ vào lời của mẹ Chiêm Giai Hoà thì sau khi hai vợ chồng Chiêm Giai Thọ qua đời, Chiêm Giai Hoà đã nhận Chiêm Thắng Nam về nhà chăm sóc, sau này Chiêm Thắng Nam không chịu nữa mới từ bỏ, song Chiêm Thắng Nam vẫn thỉnh thoảng đến nhà chú mình ăn cơm, quan hệ không tính là rất tốt, nhưng cũng không có gì thù hận.
Đối mặt với em trai, em gái họ của mình, hai đứa nhỏ chỉ mới học tiểu học, học cấp hai, cô ta sao có thể ra tay được chứ?
Tự bản thân Chiêm Thắng Nam cũng có một chút không rõ.
"Tôi biết chuyện này rất kỳ lạ." Thời điểm cô ta nói những lời này vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, còn xen lẫn chút ngờ vực, tựa như người làm ra sự việc tàn nhẫn kia không phải là mình, "Đến tận lúc này tôi vẫn chưa nghĩ thông suốt, chuyện này rất lạ lùng huyền diệu."
"Cô lạ lùng huyền diệu cái rắm......" Nguỵ Hùng Phong không có tính kiềm chế tốt, tức giận đến mức mở miệng mắng liền bị Cảnh Chí Trung nâng tay lên chặn lại, chạm trúng ánh mắt lạnh lẽo của lãnh đạo, Nguỵ Hùng Phong lập tức cúi đầu nhận sai, tiếp đó thì phẫn nộ ra khỏi phòng thẩm vấn.
Chiêm Thắng Nam lạnh lùng liếc nhìn bóng lưng cậu một cái, nghiêng đầu tiếp tục dùng vẻ mặt thờ ơ nói: "Về nguyên nhân thì cũng đơn giản thôi, tôi và chú ba đều nhìn không vừa mắt người nhà này, chú ấy nói với tôi tim của bà nội tôi không tốt, lần trước còn kiểm tra ra ung thư phổi, không còn sống bao lâu nữa, chúng tôi giải quyết nhà của chú hai xong thì tài sản của chú ta sẽ do bà nội kế thừa, không bao lâu nữa thì sẽ được chia cho tôi và chú ba, đến lúc đó chú ấy sẽ cho tôi thêm năm mươi vạn nữa."
Lộ Tranh nhạy cảm chú ý đến cách dùng từ khi Chiêm Thắng Nam nhắc đến nhà chú hai mình, dùng từ "giải quyết" giống như không phải đang nói đến sáu mạng người mà chỉ như đang nói đến vài gói hàng chuyển phát nhanh thôi.
Sự lạnh lùng của cô ta khiến cho tất cả mọi người ở đây lạnh lẽo trong lòng.
"Vừa lúc gần đây tôi đang thiếu tiền."
Chiêm Thắng Nam đơn giản dùng một câu tổng kết lại, sau đó dựa vào lưng ghế, chân ghế bị dịch chuyển tạo ra tiếng vang chói tai.
Trong phòng thẩm vấn một mảng yên tĩnh.
Qua vài giây, Cảnh Chí Trung thở ra một hơi thật dài, lần thứ hai ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kiên nghị nghiêm túc: "Đem toàn bộ quá trình phạm tội của cô nói lại một lần từ đầu đến cuối, theo trình tự thời gian không được bỏ qua chi tiết nào."
Tác giả có lời muốn nói:
Tèn tén ten tèn ten, hai hung thủ cuối cùng cũng đã quy án!
Chiêm Thắng Nam vì sao lại thiếu tiền, Chiêm Gia Hưng vì sao lại ra tay gϊếŧ người thân, muốn biết diễn biến thế nào xin hãy đón đọc chương tiếp theo~
Phó bản Ninh Hải đã xong rồi ư? Để tác giả nắm tay nhỏ thành khẩn nói cho các bạn biết đương nhiên là chưa rồi, xin hãy tiếp tục đón dọc.
P.s. Các bạn trong khu bình luận thật sự động não rất nhiều nha! Thật thú vị, thật muốn chuyển bút cho các bạn, ha ha ha ha ha.
______
Những nghề nghiệp như tài xế ô tô, khuân vác, thợ hồ, thợ xây, v.v. thường yêu cầu lao động đeo găng tay bảo hộ, độ mài mòn của sợi vân vải của họ cũng sẽ có đặc thù khác nhau, trong ngành kiểm nghiệm dấu vết sẽ có những nghiên cứu và hướng dẫn cụ thể về dấu vết sợi vải, vô cùng lợi hại.
Hãy tiếp tục chiến đấu vì khoa học, đánh call!
== Hết chương 17 ==
(*) Tiểu táo: phát âm là xiǎo zào, có nghĩa là bếp di động, chủ yếu được sử dụng cho việc đi lại, thường dùng để nấu ăn bằng bếp nhỏ; ẩn dụ về sự đối xử đặc biệt.
(**) Đánh call: chỉ sự cổ vũ nhiệt tình