VẠN VẬT LƯU VẾT
Tác giả: Hán Bảo Niên Cao
Quyển 2: Búp bê
Edit: Cá trê
__________
Tuy rằng đã được Điền Tử Nghiêu cùng Cảnh Chí Trung nói qua trước, song hiện trường thảm thiết trước mắt vẫn vượt qua tưởng tượng của Lộ Tranh.
Ngôi nhà này đoán chừng vì để người già tiện sinh hoạt nên phòng ngủ của hai người lớn tuổi được đặt ở lầu một. Thi thể của hai ông bà lão song song nằm trên giường, yết hầu bị cắt mở, trên gối nệm nằm đều là máu, nhất là gối nằm, gần như đã ướt sũng, trên vách tường có vài vết máu bắn tung toé, tủ quần áo không bị lục lọi, mà chiếc vòng cẩm thạch và đôi bông tai bằng vàng của bà lão vẫn còn trên tủ đầu giường, xem ra hung thủ rat ay không phải vì tiền.
Lộ Tranh nhạy bén phát hiện trên đầu giường của hai ông bà có một dấu vết khả nghi, giống như là bị thứ gì đó ma sát qua, có màu nâu nhạt to bằng hai ba bàn tay. Anh trước tiên gọi Nguỵ Hùng Phong đến chụp dấu vết ma sát, tiếp đó dùng tăm bông quẹt qua dấu vết rồi cho vào túi vật chứng, chuẩn bị đưa đi làm xét nghiệm.
Lầu một ngoại trừ phòng ngủ, phòng khách cùng nhà ăn thì cơ bản không có gì đặc biệt. Điều khiến Lộ Tranh tiếc nuối chính là sàn nhà quá sạch sẽ bóng loáng, máy nhận diện dấu chân dấu vân tay không phát hiện được gì trên gạch men trắng tinh, hoàn toàn không xuất hiện dấu chân máu gì đó như đã mong đợi.
Rất nhanh, hai người kiểm tra đến phòng bếp, Lộ Tranh đầu tiên phát hiện trong bồn rửa chén có vài dấu vết màu đỏ nhạt, nhìn qua như là vết máu, sau đó ánh mắt anh bị hấp dẫn bởi cây lau nhà trong góc phòng.
Cây lau nhà này là loại thấm hút nước nhỏ, có hình chữ T, một đầu có miếng bọt biển hút nước, bên trên có tay cầm giúp vắt hết nước trong miếng hút, là loại thông dụng dùng để lau nước nhà vệ sinh trong gia đình.
Lộ Tranh nhìn chằm chằm vào cây lau nhà, nhìn thế nào cũng thấy không hợp lý, lập tức ngồi xổm xuống lật đầu lau lên nhìn.
Quả nhiên màu của đầu lau đã chuyển sang tông màu hồng đỏ, vị trí dưới cùng nhất có một dãy vết bẩn.
Lộ Tranh giật mình, sau khi chụp ảnh xong thì lấy kéo cắt một miếng bọt biển nhỏ, rồi lấy lọ luminol trong hòm dụng cụ ra phun một lần trong phòng bếp và hành lang.
Nguỵ Hùng Phong ở bên cạnh vô cùng lanh lợi kéo tấm rèm lại.
Cảnh tượng đáng sợ bỗng xuất hiện, trên mặt đất của phòng bếp, hành lang, nhà ăn, kéo dài vào tận phòng ngủ của hai ông bà lão đều là phát ra những khối lớn ánh sáng phản quang màu xanh thẳm.
"Trời ạ." Nguỵ Hùng Phong lắp bắp kinh hãi, "Nhiều máu vậy sao?"
Lộ Tranh lắc đầu: "Đây là dấu chân máu và vết máu có sẵn trên mặt đất, hung thủ đã rửa sạch hiện trường sau khi gây án. Luminol này rất nhạy, vết màu dù đã pha loãng nghìn lần vẫn cho ra phản ứng. Có lẽ hung thủ đã vẩy nước để pha loãng vết máu, sau đó thì dùng cây lau nhà này lau đi, cuối cùng thì vắt nước trong bồn rửa chén. Cứ nghư vậy nên ánh phản quang nhìn tựa như trên đất đều là máu."
Sau khi kiểm tra hoàn toàn lầu một, Lộ Tranh đi ra cửa lớn gọi Đường Thiệu Nguyên tiến vào, mình thì mang theo Nguỵ Hùng Phong tiếp tục đi lên lầu hai.
Cảnh tượng trên lầu hai nhìn càng không đành lòng hơn so với lầu một.
Phòng ngủ chính được lót sàn gỗ, đồng dạng cũng có dấu vết lau chùi, đường giữa các tấm gỗ đều bị nhuộm thành màu nâu.
Hai vợ chồng Chiêm Giai Hoà và Cung Vân Lộ dường như cũng bị tập kích khi đang say giấc, cũng bị cắt yết hầu, trên giường ướt sũng máu giống với hai ông bà lão ở lầu một. Trong đó Cung Vân Lộ thoạt nhìn từng có giãy dụa, bên nệm chỗ cô khá lộn xộn, đèn trên đầu giường rơi trên đất, chụp đèn vỡ nát, trên mặt đất có một cái điện thoại di động, Lộ Tranh nhặt lên thấy màn hình đã vỡ thành hình mạng nhện, bản thân cô thì vô cùng thể thảm, hai mắt mở to, quần áo rách rưới, vết thương ở cổ khá kinh khủng, trên cánh tay cùng cơ thể có rất nhiều vết thương.
Chiêm Giai Hoà ở bên cạnh lại là bộ dáng rất bình thản, ngay cả tóc cũng không dính một giọt máu, Lộ Tranh chuyển mắt sang tủ đầu giường bên cạnh, nhìn thấy lọ thuốc an thần trong ngăn kéo thì gật đầu hiểu rõ.
Phòng của hai đứa bé ở trong cùng lầu hai, Lộ Tranh đứng trước cánh cửa có dán hai chữ "Minh Phi" vô cùng đáng yêu, chuẩn bị tốt tâm lý rồi đẩy cửa ra.
Cảnh tượng bên trong khiến người khác đau lòng không thôi.
Căn phòng của cô gái nhỏ có diện tích rất lớn, thoạt nhìn quả thực có thể nói đây là căn phòng mơ ước của tất cả những bé gái tuổi này, giường ngủ công chúa trắng muốt, rèm che xinh xắn, tường sơn màu hồng nhạt, tủ quần áo tinh xảo cùng ảnh chụp cuộc sống hằng ngày của cô gái nhỏ Minh Phi, cô bé trong ảnh tóc ngắn, khuôn mặt xinh đẹp đang cười vô cùng ngọt ngào. Từ các chi tiết trong phòng có thể nhận ra cô gái nhỏ này rất được cưng chiều.
Thân thể nho nhỏ của chủ nhân căn phòng đã cứng đơ nằm trên giường, không giống như ba mẹ mình, yết hầu của cô bé không bị cắt mở, nhưng trên đầu lại toàn là máu, một bên đầu bị đập hõm vào, trạng thái tử vong hết sức đáng sợ.
Lộ Tranh nổi giận trong lòng, hít sâu vài cái ép buộc bản thân bình tĩnh lại.
Trong căn phòng này nếu nói thứ không quá bình thường thì ngoại trừ giường ngủ chính là cái tủ thuỷ tinh trong góc phòng, cửa tủ mở ra, bên trong rỗng tuếch, dưới đất trước tủ rơi đầy búp bê Barbie, số lượng khá nhiều.
Không có dấu vết của xô xát, ngược lại nhìn qua như có người đã thô bạo mở cửa tủ, ném hết búp bê xuống đất để hả cơn giận.
"Hung thủ có ý kiến gì với búp bê sao?" Nguỵ Hùng Phong bên cạnh vừa chụp ảnh làm bằng chứng vừa lẩm bẩm.
Lộ Tranh lắc đầu, khó hiểu: "Tạm gác lại đã, lát nữa quay lại tiếp tục. Vẫn chưa nhìn qua phòng của con trai lớn."
So với em gái mình thì phòng của Chiêm Minh Viễn không quá tinh xảo, cả mặt tường là màu xanh lam, bên trên còn có vài giá sách, xem ra cậu bé này là người thích đọc sách.
Lộ Tranh nhìn thoáng qua người chết trên giường, phương thức tử vong của Chiêm Minh Viễn giống với em gái cậu bé, đầu bị thương nghiêm trọng, xương sọ hõm sâu, thoạt nhìn vô cùng tàn nhẫn. Trên ga giường màu lam toàn là máu, thế nhưng khác với Chiêm Minh Phi, giường của cậu bé có phần lộn xộn, như có một ít dấu vết giãy dụa, hai mắt trợn to nhìn không trung, đồng tử đã dãn ra.
Rất nhanh, đường vào hiện trường đã được mở, Lộ Tranh cẩn thận ghi lại những điểm đáng ngờ cần có thời gian kiểm nghiệm lại vào sổ, hô một tiếng đã xong xuống dưới lầu, gọi Đường Thiệu Nguyên đi vào khám nghiệm thi thể bước đầu.
"Điều hoà của nhà này luôn mở từ tối đến giờ, nhiệt độ trong phòng luôn mát mẻ, thân nhiệt của nạn nhân giảm 11oC, vậy thì thời gian tử vong của hai người già dưới lầu là mười hai tiếng trước, cũng chính là 3 giờ sáng." Đường Thiệu Nguyên đơn giản nói với Lộ Tranh, "Thi thể mất máu nghiêm trọng, thi ban mờ nhạt, hung khí cắt yết hầu là một con dao lưỡi nhọn, rất có thể là dao thái gia dụng."
"Dao ở phòng bếp còn nguyên vẹn, không bị mất cái nào." Lộ Tranh thở dài, "Có lẽ là lên kế hoạch gϊếŧ người, Thiệu Nguyên, cậu lên lầu xem thử đi."
***
Bọn họ kiểm tra toàn bộ hiện trường xong, đang chuẩn bị kết thúc công việc để quay về làm bước kiểm nghiệm tiếp theo thì nghe thấy dưới lầu truyền đến một trận xôn xao, qua một lúc mới yên lặng trở lại.
"Sao vậy, đội trưởng Điền?" Lộ Tranh vừa xuống lầu vừa cởi bao tay, giao túi vật chứng cỡ lớn trong tay cho Nguỵ Hùng Phong bảo cậu ta để vào xe.
"Ôi, người vừa tới chính là lão thái thái của nhà này." Điền Tử Nghiêu xoa xoa ấn đường, vẻ mặt buồn bực: "Cũng chính là mẹ của Chiêm Giai Hoà, bà ấy khóc đến hôn mê, lên cơn đau tim, xe cấp cứu vừa chở người đi rồi. Lão thái thái này thật sự bất hạnh, nhiều năm trước con trai lớn Chiêm Giai Thọ cùng vợ và con trai đã qua đời vì tai nạn giao thông, hiện tại cả gia đình đứa thứ hai cũng không còn, bà ấy chỉ còn lại mỗi một đứa cháu."
Lộ Tranh nghĩ đến hai đứa nhỏ nhỏ đã được cho vào túi đựng thi thể trên lầu, trong lòng như bị một chậu nước đá dội thẳng vào.
Anh xoay người nhìn cầu thang đi lên lầu, lúc này mặt trời đang dần lặng về phía tây, ngọn đèn trong phòng mờ đi, chỗ cầu thang lên lầu đen ngòm như một cái miệng khổng lồ đang há ra cắt nuốt sinh mệnh.
Đột nhiên anh như nghĩ đến gì đó, cầm đèn pin khám nghiệm dấu vết lên hướng về trong góc cầu thang.
***
"Có tổng cộng sáu người chết, căn cứ vào thức ăn còn sót lại trong dạ dày và nhiệt độ tử thi có thể phán đoán thời gian tử vong trong khoảng từ hai giờ đến ba giờ sáng." Đường Thiệu Nguyên chiếu những tấm ảnh đầy máu me lên máy chiếu, đối mặt với nhóm Lộ Tranh đơn giản tóm tắt: "Dựa theo trình tự tuổi tác, nạn nhân thứ nhất tên Cung Tự Cường, nam, 73 tuổi, nguyên nhân tử vong là động mạch cảnh bị cắt đứt dẫn đến sốc do mất máu, nạn nhân thứ hai tên Trần A Phân, nữ, 68 tuổi, nguyên nhân tử vong giống như trên. Hai người được phát hiện trong phòng ngủ ở lầu một, cùng một hung khí, rất có thể là dao gia dụng. Tố chất tâm lý của hung thủ rất tốt, xuống tay không chút do dự nào, một dao mất mạng, hiện trường không có nhiều dấu vết phản kháng."
"Lầu hai có bốn người chết, nạn nhân thứ ba ở phòng ngủ chính tên Chiêm Giai Hoà, nam, 45 tuổi, nguyên nhân tử vong cũng là đứt động mạch cảnh dẫn đến sốc do mất máu, trên người không có vết thương khác, trong cơ thể kiểm tra ra thành phần thuốc ngủ. Nạn nhân thứ tư tên Cung Vân Lộ, nữ, 39 tuổi, tử vong do mất máu quá nhiều dẫn đến sốc, trên người có nhiều vết thương do vật nhọn gây ra cùng các mô mềm bị bầm tím, vết thương chí mạng cũng là ở động mạch cảnh, trước khi chết hẳn đã xô xát rất kịch liệt với hung thủ. Quần áo trên người nạn nhân không còn nguyên vẹn, trong âm đ*o không có DNA nam giới, có thể loại trừ khả năng nạn nhân quan hệ tìиɧ ɖu͙© trước khi chết. Theo miệng vết thương có thể phán đoán, viết thương của hai nạn nhân này được tạo ra bởi cùng một hung khí với hai ông bà lão dưới lầu."
"Trọng điểm là ở đây ____" Đường Thiệu Nguyên lại lần nữa mở ảnh lên máy chiếu: "Có hai nạn nhân là vị thành niên. Nạn nhân thứ năm tên Chiêm Minh Viễn, nam, 12 tuổi, nguyên nhân tử vong là chấn thương sọ não."
"Hung khí bằng sắt, có bộ phận hình trụ, phỏng đoán ban đầu là búa gia dụng. Nạn nhân thứ sáu Chiêm Minh Phi cũng bị gϊếŧ với cùng hung khí này, nguyên nhân dẫn đến tử vong đồng dạng là chấn thương sọ não. Hiện trường xuất hiện hai loại hung khí, rất có khả năng có hai nghi phạm hoặc nhiều hơn."
Mấy cảnh sát thành phố Ninh Hải trong phòng họp nhất thời đều nhíu mày, có người dụi dụi mắt, không nhẫn tâm nhìn vào hiện trường đầy tàn nhẫn.
Lộ Tranh ngồi một bên nhíu chặt mày. Chấn thương sọ não không giống với mất máu quá nhiều dẫn đến sốc, đầu Chiêm Minh Viễn bị vật nặng đập mạnh vào, sức lực này theo lý mà nói chính là tử vong tại chỗ, chỉ là anh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
"Sư huynh."
Bỗng một thanh âm nhẹ nhàng cắt ngang suy nghĩ của anh, Lộ Tranh ngẩng đầu lên liền thấy Đường Thiệu Nguyên hơi rũ mắt nhìn mình, ánh mắt vô cùng chuyên chú: "Anh có ý tưởng gì không?"
Tầm mắt mọi người nháy mắt đều tập trung vào Lộ Tranh.
"Khụ khụ." Lộ Tranh ho khan một tiếng, sắp xếp lại suy nghĩ: "Lúc thăm dò hiện trường tôi phát hiện trên giường của Chiêm Minh Viễn đều là vết máu khi giãy dụa rất lộn xộn, khác biệt rất lớn so với giường của Chiêm Minh Phi. Nếu nói chấn thương sọ não dẫn đến tử vong ngay lập tức thì dấu vết giãy dụa này là chuyện thế nào đây?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hôm qua tôi có đọc bình luận của mọi người, có vài bạn trêu mái tóc xoăn thần kì của bạn học Tiểu Đường, thật ra nếu mọi người đi hỏi thử những người bạn tóc xoăn xung quanh mình thì sẽ phát hiện đa số tóc của bọn họ đều sẽ tự thay đổi theo trời mưa hay trời nắng, độ xoăn của tóc sẽ tỉ lệ với độ ẩm không khí đấy......
Nguyên nhân là do các bó Keratin trong tóc người có liên kết Hidro, trong không khí ẩm ướt có nhiều hơi nước hơn nên sẽ dễ hình thành các liên kết Hidro giữa các bó Keratin trong thời tiết này, khi liên kết Hidro đủ nhiều thì tóc càng xoăn hơn...... Đương nhiên, liên kết này khá yêu nên sau khi tóc khô thì sẽ trở lại như bình thường. Cười ra tiếng vịt kêu.
Nhưng mà những bạn tóc xoăn không cần cảm thấy phiền não đâu, tóc của các bạn đã có một đóng góp trọng đại cho nền khoa học đấy. Vào thế kỉ 18, Saussure - một nhà khoa học người Thuỵ Sĩ đã phát minh ra dụng cụ đo độ ẩm bằng tóc nhờ vào chính nguyên lý này......
== Hết chương 11 ==
Chú thích:
Ẩm kế (tiếng Anh: hygrometer) hay máy đo độ ẩm, là một dụng cụ dùng để đo lượng hơi nước trong không khí, trong đất hoặc trong vùng không gian hạn chế. Máy đo độ ẩm đơn giản đầu tiên được phát minh bởi nhà toán học người Đức, Hồng Y Nicholas xứ Cusa, vào khoảng năm 1450, và một phiên bản hiện đại hơn đã được tạo ra bởi nhà khoa học người Thụy Sĩ Johann Heinrich Lambert vào năm 1755. Sau đó, vào năm 1783, nhà vật lý và địa chất người Thụy Sĩ Horace Bénédict de Saussure đã phát minh ra ẩm kế đầu tiên sử dụng tóc người để đo độ ẩm.