Luật Sư Xấu Xa, Ly Hôn Vô Hiệu

Chương 29: Để Em Có Thể Thi Thật Tốt

Nam Hâm đứng ngây ngốc ở trước cửa ra vào, lại gặm nhấm câu "Lần này công bằng rồi" mà chú Kiều vừa mới nói. Chú Kiều cũng nhìn thấy hết cô rồi? Lúc nào vậy?

Nam Hâm lắc lắc đầu bảo trì sự tỉnh táo, bây giờ không phải là thời điểm để băn khoăn về loại vấn đề này.

Cô gọi điện thoại cho Tô Nghị, kết quả lại vang lên giọng nhắc nhở: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."

Nam Hâm nhíu mày tưởng tượng, có phải là Tô Nghị đã bị mợ cô bắt về rồi hay không.

Liên quan đến chuyện hiện giờ Tô Nghị đang ở đâu, Kiều Mộ Bắc biết, giống như trong miệng Mục Quân nói, anh đã muốn đuổi Tô Nghị đi, thì làm sao có thể để cho Tô Nghị ở trong địa bàn của anh thêm lần nữa chứ.

Kiều Mộ Bắc đi ra, nhìn thấy Nam Hâm đang ngẩn người.

Anh ho nhẹ một tiếng, khiến cô lập tức hoàn hồn.

Nam Hâm nhìn Kiều Mộ Bắc, trên người mặc áo len, phía dưới mặc quần bình thường, chỉ là quần áo đơn giản ở nhà, mặc như vậy khiến chú Kiều nhìn càng thêm trẻ tuổi, giống như đàn anh vừa mới ra khỏi trường vậy. Nam Hâm chưa bao giờ nhìn thấy anh mặc kiểu quần áo nào khác âu phục.

"Em còn muốn nhìn bao lâu nữa?" Kiều Mộ Bắc nói một câu không ăn nhập.

Lời này khi đến tai Nam Hâm lại có có ý nghĩa khác, cô cố gắng quên hết cảnh tượng nhìn thấy hết chú Kiều vừa rồi, cố gắng hiểu hiện ra không có cảm giác gì, còn cố ý nói sang nhận lỗi khác!

Tại sao chú Kiều lại nhắc đến rồi!?

Gương mặt phấn nộn lại ửng đỏ, ánh mắt có chút né tránh, không dám đối diện vào ánh mắt của anh. Cô ngửa mặt nhìn thoáng qua thấy tóc anh còn ướt: "Chú, để tôi đi lấy máy sấy cho chú." Nói xong liền đi vào phòng của cô.

Kiều Mộ Bắc đi tới trước ghế sô pha nhưng lại không ngồi xuống, Nam Hâm cầm máy sấy chạy đến, vẻ mặt xấu hổ, đặt máy sấy lên bàn trà, sau đó đem quần áo cùng chăn trên ghế salon quấn lại cùng một chỗ, rồi ném vào trong máy giặt, xong xuôi thì trở lại đứng trước mặt anh.

Động tác làm một mạch mà thành, không đến một phút đã làm xong những việc trên.

Nam Hâm cúi đầu: "Tô Nghị cũng ở đây." Dừng một chút, lại gấp rút giải thích: "Thẻ của anh họ bị khóa, không có chỗ ở. Có điều chú yên tâm, tôi không để anh ta chạm vào đồ của chú đâu. Tôi để anh ta ngủ ở ghế sô pha."

"Nơi này có đồ gì không phải là của tôi?" Kiều Mộ Bắc ngồi xuống ghế salon, mí mắt cũng không nhấc lên dù chỉ một chút.

Lời này chính là đang muốn tính toán với cô sao? Nam Hâm oán niệm nhìn Kiều Mộ Bắc, đặt chìa khóa lên trên bàn trà, cầm lấy đồ ăn mà cô đã đóng gói, cuối cùng quay người rời đi.

"Đã trễ như vậy rồi mà em còn đi đâu?" Thanh âm của Kiều Mộ Bắc lộ ra vẻ không vui, con mắt tĩnh mịch khóa chặt lấy cô.

"Về trường học, buổi sáng ngày mai có tiết học."

Kiều Mộ Bắc đưa máy sấy cho Nam Hâm, ra hiệu cho cô sấy tóc giúp anh, nhìn ánh mắt hoang mang của cô mà nói: "Buổi sáng ngày mai để tôi đưa em đi."

Chú Kiều đã từng giúp cô sấy tóc, cô coi như đây là có qua có lại.

Cắm điện vào, Nam Hâm vẫn là nói ra khỏi miệng: "Chú, tại sao hôm nay chú lại trở về?"

"Để cho em có thể thi thật tốt." Kiều Mộ Bắc hững hờ trả lời một câu.

Anh nhớ kỹ Nam Hâm đã từng phàn nàn, đầu của cô phải dùng để nghĩ tới anh, nếu như còn muốn học tập, mà còn cam đoan không rớt môn thì thật sự là quá khó rồi. Cho nên anh liền trở về chăm sóc Nam Hâm, miễn cho cô suy nghĩ lung tung, cuối kỳ thi lại không tốt.

Thứ Nam Hâm muốn hỏi là nguyên nhân, có phải là chú chán ghét cô hay không, hay là cảm thấy cô phiền phức nên mới rời đi. Trở về hay là rời đi, thì Nam Hâm càng muốn biết nguyên nhân rời đi hơn.

Kiều Mộ Bắc nói với cô nguyên nhân trở về, cô lại lý giải thành, chú Kiều trở về để phụ đạo bài tập cho cô.