"Được thôi." Đầu Nam Hâm ong lên, không chút nghĩ ngợi liền thốt ra.
Kiều Mộ Bắc cố kìm nén cơn giận: "Em có dây thần kinh xấu hổ không vậy?"
"Có, nhưng mà chú là chú nha." Nam Hâm nheo mắt, cười ngọt ngào.
Nói xong liền nấc một cái, tất cả đều là mùi rượu.
Đám người trong phòng tạo thành từng đôi, nằm đè lên nhau hành động, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của bọn họ.
Kiều Mộ Bắc đưa Nam Hâm tới toilet, vẩy nước lên mặt Nam Hâm.
Nước lạnh buốt kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh, Nam Hâm lạnh run lên, trong nháy mắt đã tỉnh táo lại. Kiều Mộ Bắc vẫn đang vẩy nước lên mặt cô, cô phản kháng lại, nước nhanh chóng làm ướt tóc cô, còn làm ướt vùng áo trước ngực, trong lúc giãy dụa, ngực phập phồng làm màu hồng nhạt bên trong ngực như ẩn như hiện.
A Cửu muốn qua giúp Nam Hâm nhưng lại bị Tô Nghị ngăn lại. Đứng ở một bên nhìn xem Kiều Mộ Bắc ra tay độc ác với Nam Hâm, từ trong tâm tư, anh ta cũng không muốn Nam Hâm ôm lấy vọng tưởng đối với một ông chú già như thế.
"Đã tỉnh chưa, em đã thấy rõ ràng tôi rồi, vậy thì sau này đừng quấn lấy tôi nữa." Kiều Mộ Bắc lạnh lùng nói.
Trương Nam Hâm tránh bàn tay của anh, đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt của Kiều Mộ Bắc vô cùng bình thản, mãi cho tới khi cô biến mất khỏi tầm mắt, đôi lông mày đẹp đẽ của anh mới nhíu lại, đáy mắt sâu hun hút.
Ban đêm bên ngoài gió lớn, trên người Nam Hâm còn đang bị ướt.
Tô Nghị lái xe đuổi kịp Nam Hâm: "Mau lên xe đi, đừng để bị cảm lạnh."
Nam Hâm ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Tô Nghị xuống xe, lôi kéo Nam Hâm, Nam Hâm lập tức nâng cao chân lên, đạp trúng em trai của anh ta, anh ta đau đến gập người xuống, thái dương nổi lên gân xanh, tức giận quát: "Cái đứa trẻ không có lương tâm nhà em, là Kiều Mộ Bắc dội cho em một gáo nước lạnh, không phải là anh. Tại sao em lại không đối xử với anh ta như này chứ?"
"Đương nhiên là em không thể làm như vậy với chú Kiều rồi, lỡ như mà có chuyện gì, thì em sẽ không có đời sau mất." Nam Hâm liếc nhìn anh ta.
Đừng tưởng rằng như vậy là có thể hù dọa đuổi cô đi được, cô ầm ĩ chơi trò mất tích cũng không sợ anh không cảm thấy hổ thẹn, cô cũng muốn anh sốt ruột đến tức giận!
Nghe cô nói, Tô Nghị liền kêu than: "Em thật sự đúng là đã bị treo cổ lên cây rồi!"
Nam Hâm liếc xéo anh ta, nói sự thật: "Em biết là anh ghen tỵ việc chú Kiều đẹp trai hơn anh mà."
"Lời này bổn thiếu gia cũng không thích nghe. Tại sao Kiều Mộ Bắc vừa xuất hiện, anh ở trong lòng emblập tức không đáng giá một đồng chứ? Em còn ra tay độc ác với anh nữa." Tô Nghị dùng vẻ mặt của một oán phụ trách móc.
Nam Hâm quay người ôm lấy Tô Nghị, tựa đầu vào vai anh ta: "Anh là anh trai của em."
Con mắt Tô Nghị trở nên thâm trầm, nhưng anh ta lại không muốn làm anh trai của cô.
"Anh, anh ném A Cửu ở trong quán bar rồi. Anh đi đón cậu ấy đi, em ở đây đợi anh, thuận tiện hóng gió, tỉnh táo lại một chút." Ven đường có một chiếc ghế dài, Nam Hâm qua đó ngồi.
Tô Nghị thấy cô giống như không hề có vấn đề gì, không biết là nên yên tâm hay là lo lắng.
Kiều Mộ Bắc sau khi nhìn thấy Nam Hâm đi ra ngoài thì lập tức hối hận, nghĩ đến cô còn nhỏ, anh có thể nói chuyện rõ ràng với cô, không nên hù dọa cô như thế.
Anh nhanh chóng lấy điện thoại di động, trên màn hình đang hiển thị ba tin nhắn mà Nam Hâm gửi tới, anh gọi điện cho Nam Hâm, đã tắt máy.
Kiều Mộ Bắc về tới nhà trọ vẫn nhìn xem tin nhắn trong điện thoại di động, mấy ngày nay Nam Hâm đã gửi cho anh hơn hai trăm tin nhắn. Cả hai trăm tin nhắn đó đều là: Chú, tôi nhớ chú.