Luật Sư Xấu Xa, Ly Hôn Vô Hiệu

Chương 6: Đêm Không Về Ngủ

Đứng dưới biển báo giao thông, Nam Hâm có chút chán nản đá vào cột biển báo, đây chính là chứng tăng động điển hình mà mẹ Trương hay nói, một giây cũng không chịu nhàn rỗi.

Trước mặt có một chiếc xe đứng lại, Nam Hâm liền mừng rỡ chạy tới, mở cửa xe.

"Cẩn thận một chút, đừng để cụng đầu."" Anh cười nhạt nhìn cô, tỏ vẻ lo lắng.

Nam Hâm mặt mày hớn hở hỏi lại: "Chú, tiền lương của luật sư rất cao đúng không?""

""Không phải em học quản lý tài chính sao? Tại sao lại có hứng thú với việc làm luật sư chứ?" Anh đưa tay, giúp cô thắt dây an toàn.

Nam Hâm như có như không ưỡn ngực lên một chút, thân thể có chút ma sát vào dây an toàn. Thấy anh không hề có một chút phản ứng nào, một cảm giác thất bại lập tức lan tràn trong cô.

Đáy mắt đậm mùi mất mát, cô hậm hực nói: "Không có hứng thú, chỉ là tôi thấy hai chiếc xe chú lái vào buổi sáng và buổi tối đều là tám chữ số nên tương đối tò mò về thu nhập của chú mà thôi."

Đối với giá trị của xe cộ cô cũng có hiểu biết sơ qua một chút, bởi vì cô sẽ phải thi bằng lái, cha Trương đã cố gắng giới thiệu các loại tính năng của xe cho Nam Hâm biết, để Nam Hâm chọn lấy một chiếc.

Kiều Mộ Bắc cũng chỉ là một luật sư mà thôi, vậy mà có thể kiếm nhiều tiền hơn cả cha cô mở tiệm cơm, trách không được khiến cho cô có một chút hiếu kỳ.

Kiều Mộ Bắc cười nhạt, khởi động xe: "Xe không phải là tôi mua, tôi không có nghiên cứu về xe cộ.""

Xe mới lái được không tới ba phút, Nam Hâm đã cảm thấy không được bình thường, có vẻ anh đang đưa cô đi con đường trở về trường học, như vậy thì làm sao có thể chứ!

Cô lập tức ứng biến, ôm bụng, hốc mắt bắt đầu ướŧ áŧ.

"Em sao vậy?"" Anh lo lắng nhìn cô một chút, cô đang cắn chặt môi lại.

""Chú, tôi bị đau bụng.""

""Để tôi đưa em đi bệnh viện."" Nói xong liền lập tức quay đầu đổi hướng xe.

Nam Hâm lập tức tỏ ra đáng thương mà nhìn Kiều Mộ Bắc: ""Chú, có thể là tôi sắp đến tháng rồi, không cần phải đi bệnh viện đâu, về nhà nấu trà đường đỏ uống một chút là được rồi.""

Màn biểu diễn đã được như ý nguyện, Kiều Mộ Bắc đưa cô về nhà trọ nhỏ của anh, đầu tiên là anh vội vàng đi mua băng vệ sinh, sau đó lại nấu trà đường đỏ cho cô uống, uống xong lại mua một túi chườm nước ấm cho cô chườm bụng.

Điều cô vô cùng tò mò chính là, hiện giờ đã là mùa hè, lại còn là đêm hôm khuya khoắt rồi, chú mua túi chườm nước ấm cho cô ở chỗ nào chứ.

""Đã đỡ hơn một chút chưa?"" Kiều Mộ Bắc xoa xoa đỉnh đầu cô.

Vốn là không có chuyện gì, cô vừa định mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên một trận co rút đau đớn truyền tới, cô hít một ngụm khí lạnh, gân xanh ở thái dương hiện ra, còn rịn ra mồ hôi lạnh, cô cố nén đau, khóe miệng gượng cười: ""Tốt hơn nhiều rồi.""

Cái bộ dạng này thì làm gì tốt hơn nhiều chứ, anh liền mau chóng ôm lấy cô đưa vào bệnh viện.

Được chẩn bệnh viêm ruột thừa cấp tính, làm xong tiểu phẫu cũng là hơn hai giờ sáng hôm sau.

Đến buổi sáng, sau khi hết thuốc tê Nam Hâm mới cảm nhận được, thật sự là đau chết đi được!

Cô nhìn quanh bốn phía tìm kiếm thân ảnh của Kiều Mộ Bắc, lại nhìn thấy anh đứng ở ngoài cửa gọi điện thoại, cô còn nghe được anh nhắc tới cái tên Huyên Huyên.

Trong lòng lập tức cảm thấy ủy khuất, cô tỏ ra đáng thương, kéo dài âm cuối kêu gọi: ""Chú ơi, đau!""

Huyên Huyên ở đầu điện thoại bên kia giật mình: ""Mộ Bắc, anh đang ở đâu vậy? Tại sao lại có giọng của con gái?""

Âm thanh Nam Hâm kêu ""Chú ơi"" mềm mại ôn nhu mà âm lượng cũng không lớn, nhưng khi nói đau thì lại lớn tiếng, khiến cho Lam Huyên Huyên nghe được lại mang một nghĩa khác, sáu giờ hơn buổi sáng hẳn là còn ở trên giường, lại có giọng của con gái...

""Anh đang ở bệnh viện, có một người bạn nhờ anh chú ý chăm sóc con gái của ông ấy, đêm qua con bé bị viêm ruột thừa cấp tính, nên anh đã đưa tới bệnh viện."" Giọng nói của anh vô cùng nhẹ nhàng, kiên nhẫn giải thích với Huyên Huyên.

Nam Hâm cảm thấy giọng nói của Kiều Mộ Bắc vô cùng dễ nghe, lúc này lại nghe anh kiên nhẫn giải thích với Huyên Huyên, trong lòng cô càng thêm không thoải mái.