Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Chương 11.2

Bên trong đình viên nhỏ bên ngoài phòng khách, hàng hiên bằng gỗ phản chiếu ánh đèn màu quả quýt nơi góc sân. Dưới hòn non bộ là một hồ sen nhân tạo, mặt nước tĩnh lặng chợt có con sóng lăn tăn.

Tô Hồi Ý đứng dưới hàng hiên, trước mặt Tô Giản Thần vẻ mặt bực dọc, sau lưng là Tô Trì dựa cửa đứng yên.

Cọng tóc ngố trên đỉnh đầu cậu nhẹ nhàng phất phơ, sóng điện không ngừng chớp nhá trong tiểu não.

Lát nữa nấm đấm đáp xuống, nên đón bằng sau gáy, hay là đỉnh đầu?

“Tô Hồi Ý.”

“Dạ?” Đây là lần đầu tiên Tô Giản Thần mở miệng gọi tên cậu, Tô Hồi Ý ngẩng đầu lên lập tức đυ.ng phải đôi tròng mắt mang đầy cảm xúc phức táp, “Anh, anh ba.”

“Rốt cuộc là cậu ý gì?”

Tô Giản Thần không động thủ, hắn phập phồng thấp thỏm thong thả tới lui hai lần, vừa nhìn cào hai mắt Tô Hồi Ý, “Cậu có biết nói như vậy sẽ có hậu quả gì không? Ấn tượng của cha đối cậu sẽ sụt đi rất nhiều, thậm chí có thể không tin tưởng, không chiều chuộng cậu nữa.”

Tô Hồi Ý ngẩn người, mới ngớ ra là Tô Giản Thần không định đấm mình.

“Cậu không phải là con ruột, cậu có biết mất niềm tin có nghĩa là…”

“Nhưng em không đáng được cha tin.” Tô Hồi Ý nhẹ giọng cắt lời, “Có lỗi thì phải nhận lỗi, em nói được làm được.”

Tô Giản Thần không còn gì để nói.

Người làm lỗi trước khi bị phạt sẽ khiến cho người ta cảm thấy đáng trách, thế nhưng nếu chịu chủ động trả giá cao để đổi lấy không đành lòng của người khác, thì lại thấy không lỗi này không đến mức đó.

Hắn thầm mắng mình khùng rồi, rõ ràng yêu cầu là của mình, mà đến bây giờ lại hối hận.

Hắn thà là Tô Hồi Ý không thèm nói gì, thì hắn mới yên tâm thoải mái tiếp tục nói lời ác ý, mà không phải tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.

Tô Hồi Ý nhìn nét mặt hắn, đã biết ngay là hắn đang bối rối chuyện gì, “Chuyện cây bonsai, còn có rất nhiều chuyện trước đây, tất cả do em không tốt, nhận lỗi là điều nên làm. Anh ba đừng tha thứ cho em nhanh như vậy, sau này em sẽ từ bù đắp lại.”

Dứt lời, trong đình chìm vào phút lặng im ngắn ngủi. Trong màn đêm nhá nhem chỉ còn nghe thấy tiếng thở hồng hộc của Tô Giản Thần, như đang ray rứt điều gì đó.

“…đệt.” Một lúc sau, hắn bỗng nhiên mắng một tiếng, rồi liếc Tô Hồi Ý một cái, siết tay xoay người rời đi, “Tùy cậu!”

Bóng lưng Tô Giản Thần lướt qua đẩy cửa biến mất ở ngã rẽ phòng khách.

Trong đình nhỏ lại khôi phục yên tĩnh, gió đêm lất phất, chỉ còn bóng hai người.

Bắt đầu từ lúc nãy đến giờ Tô Trì vẫn đứng ở đằng đó, không nói gì cả. Khoảng cách chừng bốn, năm mét, vóc dáng cao lớn mảnh khảnh của hắn cõng ánh đèn xuyên qua từ trong phòng khách, trông bả vai thẳng tắp tấm lưng rộng rãi.

Tầm mắt hai người kết nối vài giây trong không trung, Tô Trì chậm rãi đi xuống hàng hiên, đứng trước mặt Tô Hồi Ý, “Thật lòng nhận lỗi?”

Đầu Tô Hồi Ý gật như gà con mổ thóc.

Thấy Tô Trì không có tiếp tục nói hết, Tô Hồi Ý lại hỏi, “Anh hai, anh đi theo làm gì vậy?”

Dán trên khung cửa cứ như câu đối ấy.

Tô Trì nói, “Thấy cậu đi với chú ba, tôi sợ chú ba đập cậu một trận.”

Tô Hồi Ý sững sờ.

Chắc là do gió đêm mùa hè hơi dịu, giữa buổi chạng vạng mờ tối thế này, ánh đèn màu quýt rọi sang, cậu ngước lên nhìn khuôn mặt giễu cợt trước mặt, cảm thấy ông anh hai mình thật ra rất mềm lòng.

Tô Trì chậm rãi, “Cố tình mang theo điện thoại sang, chuẩn bị gọi 120 (cấp cứu) bất cứ lúc nào.”

Tô Hồi Ý, “……”

.

Hôm sau, trước bữa điểm tâm, Tô Kỷ Đông kêu Tô Hồi Ý qua một bên.

Tô Hồi Ý vừa hổ thẹn vừa cảm thương, cái đùi vàng duy nhất của mình, e là từ nay về sau không được ôm nữa rồi. Cậu cúi đầu xin lỗi, “Cha, xin lỗi, hôm qua con đã làm cha không vui.”

“Ai nói với con là cha không vui?” Tô Kỷ Đông không hiểu.

Tô Hồi Ý xoẹt cái ngước mắt lên: Chẳng lẽ không phải?

“Chuyện được giải quyết kịp thời, còn làm cha vui hơn là hòa thuận ngoài mặt,” Tô Kỷ Đông nhìn cọng tóc ngố lúc ẩn lúc hiện, thở dài vuốt phẳng xuống cho cậu, bây giờ ông đã vuốt khá là quen tay rồi, “Dũng cảm nhận lỗi mới là đứa trẻ ngoan, nhưng đừng vì quá muốn chuộc lỗi mà tự nói xấu mình.”

Tô Hồi Ý: …hả???

“Anh ba con đã nói với cha rồi.” Cuối cùng Tô Kỷ Đông vỗ vỗ quả đầu dưa của cậu, trong lời nói mang ý vị sâu xa, “Sau này phải sống thật hòa thuận với các anh con đó.

Nói xong, ông sâu hiểm khó lường chắp tay rời đi.

Một hơi của Tô Hồi Ý bỗng dưng nghẹn lại vào l*иg ngực: Cha quay lại nói thêm hai câu nữa đi mà!

Cậu hoàn toàn không hiểu mấy lời đó là có ý gì. Gì mà “tự nói xấu mình”, cậu vốn xấu sẵn rồi, xấu đến không thể xấu hơn!

Xong bữa sáng rồi, Tô Hồi Ý lén lút khều Tô Trì đang chuẩn bị đi ra ngoài.

“Anh có biết anh ba nói gì với cha không?”

Tô Trì liếc cậu một cái, “Kiến nghị cậu hỏi thẳng người trong cuộc.”

Tô Hồi Ý ngượng ngùng, “Em mắc cỡ.”

“Vậy cậu hỏi tôi sao không mắc, tưởng tôi vạn năng?”

Tô Hồi Ý đơ một chút. Cậu cũng không thể trả lời là, em đọc sách rồi, anh là vip pro nhất (2)!

Cậu ghé sát vào một chút, a dua nịnh hót, “Trên đời này không có chuyện gì mà anh hai không biết.”

Ánh mắt Tô Trì ngắt quãng vài giây trên mặt cậu.

Tô Hồi Ý nhìn hàng mi của Tô Trì rũ xuống, tạo thành bóng râm bán nguyệt trên mí mắt, “Nhưng lúc này tôi đang có một chuyện không rõ lắm.”

Tác giả có lời muốn nói:

Kịch nhỏ không liên quan đến truyện:

Tô Trì: Anh không hiểu sao chùm tóc ngố của em lúc nào cũng dựng đứng lên.

Tô Hồi Ý: …vì đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.

__

(1) tình anh em hào môn chắc có bền lâu: 豪门塑料兄弟情

Xuất phát từ 塑料姐妹花, “tình chị em hoa plastic” là từ mạng, hình dung tình nghĩa giữa người bạn thân với nhau như đóa hoa nhựa không bao giờ tàn, nhưng trong lòng thì lục đυ.c.

塑料兄弟情, “tình anh em plastic” có 2 cách dùng:

Nghĩa 1: Giữa con trai với nhau thì không bất cứ tình nghĩa anh em gì hết, chỉ có xã giao thôi.

Nghĩa 2: Tình anh em không phải là giả tuy ngoài mặt thì chọc ghẹo, chửi, kỳ thị nhau nhưng là anh em đích thực không rời bỏ nhau.

Lược từ: zhidao.baidu.com

Edit vậy chắc được nhỉ…

(2) vip pro: 坠吊der, 坠吊 đại loại là rất đỉnh, rất giỏi, còn chữ der thì có khá nhiều cách giải thích, nhưng cách tui thấy hợp lý nhất là:

Der ở Trường Xuân, Cát Lâm, Đại Khánh, Hắc Long Giang và các vùng khác cũng có thể hiểu là giỏi, đỉnh, lợi hại, ví dụ như có một người chơi bóng rất giỏi, thì có thể nói là người đó chơi bóng thật der. Người ta dùng der để hình dung một người rất tốt bụng, sắc thái khen ngợi. Như 喆 là thông minh, der喆ý là “thông minh muốn bay lên”, der爽 “rất là sướиɠ”, der飞 “không biết nhục muốn bay luôn”.

Lược từ: ld.sogou.com

Phân vân giữa “đỉnh của chóp” với “vip pro” mà đặt vào câu thì thấy vip pro có vẻ thuận, từ 坠吊der được dùng cả sau này nữa nên cứ thấy “đỉnh của chóp”, “vip pro”, v.v là mọi người tự nhớ từ gốc nha, tui khỏi chú thích lại.