Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Chương 10.2

Tô Hồi Ý nhanh chóng lui xuống ghế salon, đội cọng tóc ngố tằng tằng chạy theo.

Tô Trì đứng dựa vào cái bàn dài trong phòng khách, đang ôm cánh tay nhìn điện thoại, mí mắt hắn hơi nâng lên, rồi lại rũ xuống.

Phòng ngủ của Tô Giản Thần là phòng đầu tiên bên trái cầu thang, cách phòng Tô Hồi Ý xa nhất.

Tô Giản Thần mới vừa vào phòng thay quần áo xong, đã nghe thấy tiếng gõ cửa, “Ai?”

Cửa mở, quả đầu mềm mại như nhung của Tô Hồi Ý, cậu nhìn Tô Giản Thần một cái, không đợi bị đuổi ra ngoài đã ép mình vào khe cửa lách mình che vào như con cá mòi, còn không quên trở tay đóng cửa lại.

“Anh ba.”

“Ai cho cậu vào, đi ra ngoài!” Tô Giản Thần nhíu mày nhanh chân đi lại, giơ tay định lôi cậu ra ngoài.

Tô Hồi Ý thấy khí thế của Tô Giản Thần như chỉ hận không thể đấm cậu hai cái lập tức nhũn người, lưng cậu dựa vào cửa ý đồ muốn hấp thu thêm chút sức mạnh, “Anh ba, em chuyển chậu tùng qua cho anh.”

Bàn tay giữ tay câu của Tô Giản Thần hơi ngưng lại, biểu cảm trên mặt càng thêm kinh khủng, “Cút ra ngoài!”

Ngón tay nhỏ bé của Tô Hồi Ý run rẩy chỉ ra hướng ban công, “Trước đó là em không đúng, giờ em biết sai rồi. Em lấy chậu của em đền lại cho anh, anh ba, anh có thể không tha lỗi cho em, nhưng anh đừng giận nữa được không.”

Cái câu “có thể không tha lỗi” thật sự rất vào vai hèn mọn khổ tình.

Tô Hồi Ý nói xong cũng quéo càng.

Tô Giản Thần nhìn khóe mắt rũ xuống như là muốn khóc của cậu, trong đầu đột nhiên nhảy ra hình ảnh ngoài cửa phòng bếp tối hôm qua——vệt nước uốn lượn theo khóe mắt trĩu xuống của cậu chảy xuống, đọng lại thành một giọt nước lửng lơ dưới chiếc cằm duyên dáng.

Bình tĩnh mà xem, thật sự làm cho người ta có ý muốn chở che.

Nếu như tính của người trước mặt này không xấu đến thế, Tô Giản Thần gần như đã định khoát khoát tay nói “quên đi”.

Nhưng đây là Tô Hồi Ý, là thằng em nuôi xấu xa đổi trắng thay đen, không biết ơn nghĩa, vô số lần giẫm vào điểm mấu chốt của người khác.

Tô Giản Thần xoay người đi ea ban công, bê chậu cây đến đặt trước mặt Tô Hồi Ý, ghét bỏ nói, “Mang đi đi.”

Tô Hồi Ý tiếp tục quăng lời thoại khổ tình, “Nếu em đã cho anh ba rồi, thì sẽ không mang về nữa đâu!”

“Được thôi.” Tô Giản Thần đột nhiên giơ chậu tùng la hán lên cao hơn đỉnh đầu, như định quăng xuống. Gân xanh từ mu bàn tay của hắn uốn lượn xuống cánh tay, dễ thấy hắn đã dùng sức nhiều đến thế nào.

Tô Hồi Ý sợ hú hồn, nhắm mắt nhào tới, hai tay nắm cổ tay Tô Giản Thần, “Anh ba, đừng ném mà!”

Nếu thật sự ném rồi, quan hệ của hai người sẽ tan tành theo luôn.

Ngón tay Tô Hồi Ý nhỏ dài nhẵn nhụi, nắm trên cổ tay Tô Giản Thần, sức mạnh cách nhau rất xa, cảnh tượng thoạt trông căng thẳng kỳ lạ.

Tô Giản Thần đang định gạt cậu ra, bỗng dưng thoáng nhìn thấy mấy dấu hằn đỏ trên đầu ngón tay cậu, tay chợt buông lỏng mấy phần, suýt chút nữa đã không giữ chắc được chậu tùng la hán.

Tô Hồi Ý hãi hùng đến biến sắc, “Anh ba… đừng đừng để rớt, nở hoa đó!”

“Cậu bịa cớ thì cũng phải sát với thực tế chút đi, tùng la hán đâu ra hoa mà nở?”

Tô Hồi Ý hu hu, “Ý em là đầu em ấy.”

“…”

Cuối cùng thì Tô Giản Thần vẫn để chậu tùng la hán xuống, thái độ thì không thấy dịu bớt, “Nếu như tôi nhận, thì cậu lại biến thành người tốt đúng không? Tôi tị nạnh cây của cậu đẹp hơn của tôi, giận cá chém thớt tự đẩy vỡ chậu của mình, cậu ngoan ngoãn biết điều nên đưa chậu của cậu cho tôi, để tôi không tức giận nữa.”

Đầu nhỏ của Tô Hồi Ý lắc như trống bỏi, “Không đúng không đúng, là em đẩy, em xấu xa, em đền cho anh.”

Tô Giản Thần im chừng mười giây, sau đó nói, “Được rồi.”

Tô Hồi Ý sửng sốt: Hả?

“Cậu đi nói thật với cha, tôi tha lỗi cho cậu.”

Tô Hồi Ý đối diện với ánh mắt trào phúng của hắn, mím mím môi.

“À, tôi biết ngay là cậu…”

“Được, bữa cơm tối nay em sẽ nói cho cha.”

Tô Giản Thần sửng sốt, Tô Hồi Ý lại xoay người đi ra cửa.

Cửa ầm một tiếng đóng lại, trong phòng về lại với yên tĩnh. Tô Giản Thần nhìn chậu bonsai trong tay, giật mình ngẩn ngơ một hồi rồi hừm một tiếng trào phúng.

. . .

Sau Tô Hồi Ý đi ra cửa, lập tức mềm nhũn người dính chặt vào vách tường như cục thạch đông lạnh.

Má ơi má ơi má ơi, sợ muốn chết luôn á! Tô Giản Thần thật đáng sợ, hắn đứng trước mặt mình giơ chậu tùng đó lên cứ như là đỉnh Thái Sơn đè đầu vậy.

Có một vài khoảnh khắc, cậu tưởng là mình đã phải bỏ mạng nơi đây!

Tô Hồi Ý đỡ tay vịn cầu thang chậm rãi đi xuống lầu, cảm giác chân mình vẫn còn run lên bần bật. Cậu đi qua phòng khách về phía nhà bếp, lúc đi ngang qua Tô Trì thì đầu gối mềm nhũn suýt chút nữa khụy xuống dập đầu với hắn rồi.

Tô Trì hạ mình kéo cậu, “Cậu…”

“Cứ như vừa mới xuống giường, đi đứng phải vịn tường.” Tô Hồi Ý vẻ mặt hốt hoảng.

“…” Tô Trì nhảy qua chủ đề này, “Cậu đến nhà bếp làm gì?”

Tô Hồi Ý thê lương một cười, “Đi xem xem bữa tối cuối cùng của em có phong phú không.” Ăn xong an tâm lên đường.

Tô Trì im.

Trước bữa tối, Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên đồng thời về đến nhà. Hôm nay hai người đi gặp bạn cũ, bây giờ Tô Kỷ Đông sự nghiệp thành công, bà xã xinh đẹp hiền thục, mấy cậu con trai cũng giỏi giang xuất chúng, nói về chuyện nhà có thể dùng một câu đường quan rộng mở.

Tô Kỷ Đông còn chưa kịp thay chính trang, mặt mày đỏ rực lên, đi thẳng vào bếp dặn má Ngô, “Tối nay làm thêm mấy món, ăn mừng!”

Vẻ mặt má Ngô vui vẻ, “Tâm trạng tiên sinh hôm nay thật tốt, muốn ăn mừng chuyện gì?”

“Chúc mừng sự nghiệp thành công, gia đình hoà thuận, ông trời thương mình!”

Vu Hâm Nghiên cáu lên lườm ông một cái, “Đã bao nhiêu tuổi rồi, mà còn loi nhoi như thế, lên lầu thay quần áo trước đi.”

Hai vợ chồng cùng nhau về phòng, lúc đi tới đầu cầu thang tầng hai thì Tô Giản Thần đúng lúc đẩy cửa đi ra, “Cha mẹ về rồi.”

“Mới về.” Tô Kỷ Đông đáp một tiếng, cười hớn hở đi lên lầu.



Tô Hồi Ý ngồi trên hành lang ở ngoài phòng khách, chuyển mắt về phía sân nhỏ. Khi nãy vừa thấy Tô Kỷ Đông về nhà cậu đã trốn ra đây, cậu cần ấp ủ chút cảm xúc trước đã.

Ầm —— cánh cửa kéo sau lưng bỗng nhiên bị đẩy ra, Tô Hồi Ý quay đầu lại, Tô Giản Thần đang nhìn cậu từ trên cao xuống.

Mặt trời chiều đã ngã về tây, vùng trời ngoài sân nhỏ đã tối lại. Ánh sáng trong phòng đáp xuống hàng hiên nhà, bóng người cao lớn chắn mắt ngọn đèn, đổ bóng lêи đỉиɦ đầu cậu.

“Cha mẹ đã về rồi.”

Tô Giản Thần nói, “Nhớ kỹ lời cậu nói, cậu thẳng thắn, tôi tha thứ cho cậu.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Trì: Chú ba khí phách quá, nên ghi âm vào đĩa, phát đi phát lại nhiều lần.

Tô Giản Thần: …em xin anh hãy sống đẹp như những con thiên nga của Tchaikovsky.

__

(1) cà ri gà viên: 咖喱鸡块.(2) bắp cuộn thịt xông khói nướng: 烤培根和玉米(3) dogeza: 土下座.

Là một kiểu xin lỗi của người Nhật, được dùng khi mắc một sai lầm kinh khủng.