Cuối cùng thì Tô Hồi Ý cũng biết vì sao mình đơn thân độc mã như vậy rồi.
Đẹp cho lắm rồi có ích gì, như nguyên thân đây này, đẹp mà bị ngáo!
Cậu mất hết hy vọng sống ngã người lên ghế, thậm chí còn có một chút nhớ nhung nhiệt độ lạnh lẽo trên người Tô Trì. Chủ quan chặn hết ánh mắt và tiếng trò chuyện xung quanh, Tô Hồi Ý cúi đầu mở Anipop (1) ra gϊếŧ thời gian.
Drama mà tất cả mọi người đang chờ được hít, chỉ còn là chốn thanh tịnh của làng xóm trong Anipop mà thôi.
Tách, tách, tách… khối vuông trên màn hình lần lượt biến mất, số lượt chơi trên màn hình chỉ còn lại một lần, mà còn tận ba cái khối chưa phá được.
Tô Hồi Ý cau mày, bày mưu tính kế, vây Nguỵ cứu Triệu, qua cầu rút ván…
Trước mặt đột nhiên phủ xuống một bóng râm, cậu tưởng Tô Trì quay lại, tiện miệng nói luôn, “Anh đợi chút, để em đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng…”
Ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt cậu là một thanh niên không biết là ai.
Ai vậy?
Cậu thanh niên đút hai tay vào túi quần, ánh mắt rơi xuống màn hình điện thoại của cậu, “Không qua được, chờ chết đi.”
Tô Hồi Ý cau mày, cố tình đến dạy người ta chơi game à?
Cậu thanh niên hất cằm lên, ném đá giấu tay, “Người sang tự có biết mình, có một vài chuyện vừa nhìn đã hiểu ngay, cho cậu có hao tâm tổn trí mưu tính thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi được kết quả đâu, sớm biết từ bỏ mới là…”
Ồ, thì ra là đến dạy đời mình, thế thì không cần nghe.
Cạch, cạch, cạch… Tô Hồi Ý cúi đầu mua liền tay ba cây búa đập bể ba khối vuông còn sót lại.
“Stage Clear!”
Người chơi hệ đốt tiền không có gì phải sợ hết.
Cậu thanh niên, “……”
Khi cậu thanh niên đó bắt đầu nói chuyện với Tô Hồi Ý, tầm mắt khắp tứ phía như có như không đảo qua.
Nhóm công tử danh viện (2) còn giữ giá, chỉ nghiêng nhỏ giọng blah blah, còn những người bạn mà bọn họ dẫn đến thì trắng trợn hơn nhiều.
“Đấy không phải là Tôn Nhị thiếu Tôn Hà Vũ sao, cậu ấy đang nói gì với tên nhà họ đó thế?”
“Trông có vẻ như là nằm kèo dưới rồi!”
“Ái chà chà! Chuyện gì thế này, hôm nay đoàn tàu nhỏ không nhận khách sao?”
Tô Hồi Ý nhìn về phía thanh niên, trong đầu hoàn toàn không nhảy được số nào, ăn vạ nhiều rồi, chẳng biết đây là ai trong số đó nữa.
“Chào ngài.” Để cho an toàn, dùng tôn xưng vậy.
Tôn Hà Vũ cau mày quan sát cậu, “Hình như cậu có gì đó thay đổi.”
Tô Hồi Ý rất đồng cảm, “Đúng thế, trước đây tôi chưa bao giờ cúng tiền vào game.”
“……” Tôn Hà Vũ cứng họng. Con mẹ nó, ai thèm nói chuyện đó!
Mắt thấy gây sự không thành, đám người hít drama từ từ thu tầm mắt lại, Tô Hồi Ý quyết định chơi chiến lược lui binh, “Trước hết tôi…”
“Uầy, đứng đây làm gì thế!”
Bên cạnh đột nhiên có một giọng nói xen vào, đầy hứng thú, vô số các ánh mắt vừa mới biến mất lại một lần nữa tụ về đây!
“…”
Tô Hồi Ý sâu xa nhìn sang, trông thấy một thanh niên có cài hoa trước ngực, cặp chân dài bước đến. Ấn tượng đầu tiên, xốc nổi, quần áo lụa là.
Tôn Hà Vũ gọi thẳng tên người đó, “Chu Thanh Thành?”
Chu Thanh Thành đầy phấn khởi, “Tôn Hà Vũ, cậu lại bị ăn vạ à?”
Cái chữ “lại” này rất có linh tính.
Tô Hồi Ý đoán được phân nửa: Thì ra là Tôn Nhị thiếu và một người không biết là Chu Đại hay Nhị/ Tam/ Tứ nữa.
Chu Thanh Thành dừng trước mặt Tô Hồi Ý, duỗi cánh tay dài ra khoác lên bả vai cậu. Vóc người cậu ta cao ráo, lúc này cả người bấu víu trên vai Tô Hồi Ý, cúi người khom xuống cẩn thận quan sát cậu từ trái qua phải, như đang diễn trò làm chuyện ác.
“Hôm nay không đâm đầu vào lòng tôi nữa sao?”
Cậu ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức truyền đến tiếng cười khúc khích, ý tứ hàm xúc không rõ, nhưng rõ ràng là đều đang hóng chuyện.
“Không.”
“Ồ~” Chu Thanh Thành ghé khuôn mặt tươi cười đến gần, như là nhìn thấy cái gì thú vị lắm, “Tại sao vậy?”
Tô Hồi Ý tiếc nuối, “Chán rồi.”
Chu Thanh Thành, “…”
Tôn Hà Vũ, “Phụt.”
Mọi người chung quanh: …cái đìn ȶᏂασ! Có còn là đoàn tàu nhỏ ban đầu không vậy??
Nụ cười cà lơ phất phơ trên Chu Thanh Thành sắp không giữ được nữa, cậu ta đẩy Tô Hồi Ý một cái, có chút gì đó như là thẹn quá thành giận. Nhưng sức không lớn, đẩy xong lại quay sang Tôn Hà Vũ, “Ê tên này, cậu cười cái gì?”
Tôn Hà Vũ khép môi thu khóe miệng lại, “Tôi chỉ tiện miệng cười tí thôi.”
“Đệt!” Chu Thanh Thành chuyển hướng sang Tô Hồi Ý, định gỡ cho mình một ván hòa, “Cái tin nhắn cứ nhây nhây hỏi tôi có muốn đi xem triển lãm Minh Huệ không, có phải là của cậu không?”
Mọi người chung quanh lại vểnh tai lên: Ò ó o, drama tới nữa!
Tô Hồi Ý híp híp mắt, quả nhiên là đã đọc mà không trả lời…
Cậu vẫn nhàn nhã, “Cái đó là tôi gửi cho cả list friend để quảng cáo, làm trung gian ăn giá chênh lệch.”
“…”
Chu Thanh Thành tức giận bỏ đi, giống như một con cá nóc phình bụng. Tôn Hà Vũ cũng rời đi theo, cậu ta muốn cười nhưng lại thấy không ổn lắm, khiến cho nét mặt cậu ta cứ vặn vặn vẹo vẹo.
Tô Hồi Ý nhìn thấy nụ cười dần dần hiện lên trên mặt Tôn Hà Vũ, như có điều giác ngộ. Đại khái chắc là “tuy là tui ăn quả đắng, nhưng tui thấy bạn cũng ăn quả đắng giống tui, tui lại không kiềm được sung sướиɠ trong lòng.”
Cậu thầm vỗ tay ca thán trong bụng: Tình hữu nghị cùng hội cùng thuyền.
Ba phút trước khi mở tiệc thì Tô Trì mới trở lại.
Trong khoảnh khắc đó Tô Hồi Ý như chim mỏi về tổ, bay về bên Tô Trì, “Hai ơi~”
Giọng nói véo von êm ái nhu tiếng hót chim hoàng anh, tóc gáy Tô Trì suýt chút nữa dựng đứng, “Sao thế?”
Tô Hồi Ý, “Nhớ anh!”
Nguyên cái hội trường này, tui con mẹ nó chỉ biết có mình anh thôi!
Tô Trì thấy hơi không chịu nổi cái kiểu dính nhớp bất thình lình đó, “Đừng mấy câu tởm như vậy.”
Tô Hồi Ý im tiếng, “……” Đã nhớ.
Tiệc sắp bắt đầu, Tô Trì giải thích ngắn gọn và súc tích chức năng của một số khu vực trong hội trường, còn nói, “Trước khi cậu muốn đi đâu thì nhớ nói với tôi một tiếng.”
Tô Hồi Ý lập tức tiến sát lại hơn nữa, “Yên tâm, em sẽ không tách khỏi anh đâu.”
Ánh mắt của Tô Trì nhìn cậu lập tức như nhìn một thằng con ghẻ.
…
Sáu giờ, bữa tiệc chính thức mở màn. Chủ tiệc đứng trên sân khấu nói mấy câu, thời gian còn lại để cho khách mời tự nhiên ăn uống.
Sảnh hội trường chừng vài trăm m2, trên đầu là trần nhà vàng đen, được trang trí bằng lông vũ trắng và vòng hoa, sàn nhà lát đá cẩm thạch màu Champagne, trông sáng sủa rộng rãi.
Tiếng đàn violin du dương lướt qua hội trường tiệc tùng linh đình, khi tà váy dài của các nữ sĩ lướt qua cuốn theo một làn hương thơm ngát, nghiêng vai ngoái đầu lại, đâu cũng thấy sóng mắt đong đưa.
Tô Hồi Ý đang tập trung nhìn vào bánh ngọt trên bàn ăn đặt ngay chính giữa, bỗng nhiên Tô Trì hơi nghiêng người ghé đến gần, Tô Hồi Ý quay đầu lại đối diện với yết hầu rất rõ ràng của hắn, nằm trên cổ áo sơmi được thắt chặt, rất có hương vị đàn ông.
“Cũng may không có mùi dầu hoa hồng.” Tô Trì lui lại, “Lát nữa còn phải đi chào hỏi người khác nữa, đừng để có mùi thuốc.”
Tô Hồi Ý thu lại ánh mắt hâm mộ, “Tắm rồi mà.”
Yết hầu của cậu không được rõ lắm. Hơn nữa so với Tô Trì, lông trên người cậu cũng rất ít, da dẻ cũng mịn màng, nếu như nói Tô Trì là hùng ưng, thì cậu ngay cả chim non cũng không phải, quá lắm là quả trứng đang được ấp.
Trên người Tô Trì có nét hoang dã và quyết liệt mà cậu hướng đến, rất có sức hấp dẫn.