Ăn xong nửa thau cá, Vu Hâm Nghiên lại gọi người giúp việc mang thuốc ra bôi cho cậu. Bà đỡ cái đầu nhỏ của Tô Hồi Ý than ngắn thở dài, “May là tóc con nhiều, che được cục u này, không thì tối nay đi tiệc, không biết bị người ta đồn đến thế nào nữa.”
Tô Hồi Ý hiếu kỳ, “Đồn thế nào ạ?”
Trong ánh mắt Vu Hâm Nghiên nhìn cậu viết “đúng là ngây thơ”.
“Nói con ở Tô gia không được thương, nói Tô gia ngược đãi con, nói quan hệ của con với các anh rất tệ đánh nhau này, nói con là một đứa hư hỏng…”
Tô Hồi Ý ngoan ngoãn nghe, trong lòng tự nhủ nửa đoạn sau chuẩn tầm 80-90%.
Vu Hâm Nghiên nói nói một hồi thành ra tự chọc giận mình luôn, “Không nói chuyện đó nữa! Dù sao thì trong cái giới này loại người nào chẳng có, tầng lớp thượng lưu chứ phức tạp lắm, thích đồn bậy đồn bạ, tối nay con nhớ đi theo sát anh hai, không cho ai ăn hϊếp mình.”
Tô Hồi Ý bảo bà yên tâm, “Cho dù đi vệ sinh con cũng dẫn theo anh hai.”
Vu Hâm Nghiên bóp tay cho cậu một lúc, vẻ mặt phức tạp, “Không đến mức đấy.”
“…”
Gần đến giờ ăn tối, Tô Trì về nhà. Tô Hồi Ý tranh thủ thời gian lên lầu tắm rửa sạch sẽ, rửa sạch hết mùi dầu hoa hồng trên đầu mình, thay quần áo xong rồi xuống.
Vu Hâm Nghiên đang ngồi trong phòng khách cẩn thận dặn dò Tô Trì, nghe thấy tiếng động ở cầu thang bè quay đầu nhìn lại, ánh mắt chợt sáng ngời trong khoảnh khắc.
Dáng người Tô Hồi Ý rất tốt, đôi chân thẳng tắp thon dài, quần tây màu xám tro nhạt phác họa đường cong từ sóng lưng đến bờ mông, đường nét ưu mỹ trôi chảy. Thắt lưng dưới lớp áo sơmi gầy gò mà không khô khan, lộ ra sự dẻo dai, không cần ôm lấy cũng có thể nhìn thấy đó là một vòng eo rất đẹp.
Từ trên lầu bước xuống, tóc đen môi đỏ, quý khí đầy người.
Danh môn có thể nuôi quý tộc, Tô Hồi Ý đã được dưỡng dục rất tốt.
“Đẹp thật.” Vu Hâm Nghiên ngoắt tay gọi cậu lại, đứng cùng một chỗ với chỗ với Tô Trì, “Xem ra mắt lựa quần áo của mẹ vẫn còn rất tốt, hai đứa mặc thế vừa nhìn là biết anh em.”
Bộ âu phục mà Tô Trì mặc là màu xám đậm, trưởng thành chững chạc nhưng không quá nặng nề. Thân hình hắn cao lớn, áo quần là lượt phẳng phiu, khí thế trên người rất mạnh mẽ bức bách, đứng đâu cũng là tiêu điểm.
Vu Hâm Nghiên càng nhìn càng hài lòng, con cả của bà mặt mũi thế này khí chất thế này, không ai có thể sánh bằng, bà đúng là biết đẻ mà!
“Mẹ, tụi con đi trước đây.” Tô Trì nâng cổ tay lên xem giờ.
Vu Hâm Nghiên nói, “Mau đi đi.”
Hai người ngồi vào trong xe, chiếc xe khởi động, vững vàng chạy trên đường.
Bên trong không gian chật hẹp, không khí không mấy thông thoáng, Tô Hồi Ý mất tự nhiên kéo kéo cổ áo, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, trên cửa kính xe mơ hồ hồi soi lại tình cảnh trong xe, ánh mắt của cậu vô thức dừng trên hình ảnh cổ tay ngắt quãng của Tô Trì.
Đồng hồ Blancpain (2), mặt kính bằng đá sapphire, viền quanh đồng hồ vàng đỏ, trông xa xỉ sang trọng, rất hợp với hắn.
“Cậu thích?”
“Sao ạ?” Tô Hồi Ý quay lại nhìn thấy Tô Trì giơ cổ tay lên, cậu phút chốc yên lặng, không ngờ là khả năng quan sát của Tô Trì nhạy bén như vậy.
“Không có, chỉ là thấy anh hai rất hợp mang những thứ như vậy.”
Tô Trì cười khẽ, “Thứ thế nào?”
Tô Hồi Ý, “Đắt tiền.”
“…” Thái dương Tô Trì nhảy một cái, “Tục.”
.
Bữa tiệc này gần như là tiệc cocktail, sáu giờ tối chính thức bắt đầu. Khi đến nơi hẹn rồi thì cách bữa tiệc mở màn còn gần mười phút nữa, lục túc có khách đến.
Tô Trì và Tô Hồi Ý vừa từ trên xe bước xuống, bốn phía bỗng dưng lặng xuống tám độ.
Đủ thứ loại ánh mắt kinh ngạc, tìm tòi, khinh bỉ, do dự… chen nhau nhìn hai người.
Sắc mặt Tô Trì không cảm xúc, dường như đánh giá của người xung quanh hoàn toàn không liên quan đến hắn.
Mặt Tô Hồi Ý cũng không cảm xúc, dù sao thì đánh giá của người xung quanh thật sự hoàn toàn không liên quan đến cậu.
Có thì cũng là dành cho nguyên thân, chẳng ảnh hưởng gì đến cậu.
Đến thời điểm thế này mới thấy nhân phẩm của Tô Trì thật sự không tệ, cho dù rất không ưa cậu, nhưng trong tình cảnh thế này vẫn không bỏ rơi cậu.
Tô Hồi Ý quyết định một mình thấu hiểu cho sự dở dở ương ương của Tô Trì!
Cậu nhỏ giọng rủ rỉ với Tô Trì, “Hai anh em tụi mình cũng coi như cùng trải qua mưa gió.”
Tô Trì cũng nhỏ giọng khinh khỉnh với cậu, “Cũng là mưa gió do cậu mang đến.”
“…”
Đi vào trong, nhân viên đón khách đứng ngay cửa ra vào giúp hai người ký tên, Tô Trì quay đầu nói với Tô Hồi Ý, “Cậu tìm một chỗ ngồi đi, tôi có việc nói chuyện với người khác, trước khi mở tiệc tôi sẽ quay lại.”
Hắn nói xong lại như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt trở nên không được tốt lắm, “Đừng có đi khắp nơi gạ gẫm làm quen lung tung như lần trước, biết chưa?”
Tô Hồi Ý hoàn toàn không hiểu gì: …gì?
Tô Trì nói xong cũng rời đi, Tô Hồi Ý một mình mê man đi vào bên trong tìm một chỗ vằng người ngồi xuống. Chắc đây là tình tiết không có trong sách, thế thì đυ.ng ngay điểm mù kiến thức của cậu rồi.
Chưa ngồi được một lúc, Tô Hồi Ý nghe thấy vài giọng nói thầm thì nho nhỏ truyền đến từ sau lưng mình, ở cách đó không xa:
“Đằng kia không phải là cái đứa hàng nhái của Tô gia đó sao, sao nó lại tới đây?”
“Mặt dày thật! Lần trước cậu ta còn giả vờ va vào người Phùng Đại thiếu gia để ly rượu vấy lên người mình sao, Đại thiếu không để ý thì lại chuyển qua Nhị thiếu, chắc định sắc dụ người ta chứ gì!
Tô Hồi Ý: ???
Không phải chứ, chẳng lẽ cậu còn có hai tình nhân, người đang gánh nợ đào hoa!
“Đúng đúng, rồi cậu ta còn liên tiếp va Cố Đại thiếu, Tôn Nhị thiếu, Chu Đại/ Nhị/ Tam/ Tứ thiếu… gần như chạy hết vòng đảo quanh tất cả mọi người.”
Tô Hồi Ý: …cậu cả nghĩ quá rồi, thì ra là vua ăn vạ (3).
“Phì ——! Đoàn tàu nhỏ bí bo (4) à!”
“Không phải sao, lần này Phùng gia, Chu gia, Tôn gia cũng đến, tôi không thể chờ được nữa muốn xem xem hôm nay đoàn tàu nhỏ chuẩn bị kéo khách thế nào đây!”
Tô Hồi Ý: ……
Tác giả có lời muốn nói:
Rất sau lâu này nhìn lại:
Tô Hồi Ý: Cảm ơn lời mời, gia đình tui đủ thành viên rồi.
Tô Trì: Ha Ha
Ps: Đã đọc nhưng chưa trả lời là tại chủ quan nghĩ là đã biết rồi, không phải như wechat hiện là seen không rep.
__
(1) “Cậu biết ếch xanh kêu thế nào không?”
…
Công ty TNHH một mình tui chấp hết.
Gốc là “知道青蛙怎么叫的吗?”
…
孤寡.
Tiếng con ếch kêu trong tiếng Trung là “咕呱” pinyin là [gū gū], nghe khá giống với từ “孤寡” [gū guǎ], Hán Việt là “cô quả”, nghĩa là cô đơn, đơn độc một mình, hay còn có thể dịch là mẹ goá con côi. Theo thông tin tui tìm được, thì thời xưa còn dùng để chỉ các vị vương hầu tự xưng.
Mới đầu tui edit là “Một mình chấp hết”, cơ mà “Công ty TNHH một mình tui chấp hết” nghe nó hài hơn nên tui sửa =))))
(2) đồng hồ Blancpain: gốc là 宝珀的手表.
Blancpain là một thương hiệu đồng hồ Thụy Sĩ nổi tiếng, thuộc sở hữu của gia đình Blancpain cho tới năm 1932. Sau này, Blancpain trở thành một thành viên của tập đoàn Swatch.Nguồn: watchbook.vn
Giá của đồng hồ Blancpain không bao giờ dưới 10.000 € (~ 246.000.000 VND). Như cái Fifty Fathoms trong hình trên theo giá trên website của hãng là 14.700 CHF (~362.678.400 VND), chưa thuế.
(3) vua ăn vạ: gốc là 瓷王, nôm na là sứ vương – vua sứ. Chữ sứ 瓷 – cí này trong 碰瓷 – pèngcí là một thuật ngữ ám chỉ những kẻ lừa đảo chuyên tự ném mình ra ngay trước đầu những chiếc xe ô tô đang đỗ, hi vọng vòi được chút tiền bồi thường từ các tài xế.
Nguồn: kenh14.vn
Hiểu cho đơn giản thì là “cào mặt ăn vạ”.
(4) đoàn tàu nhỏ bí bo: gốc là小火车, tiểu hỏa xa.
Qua vài tiếng lượn tìm thì tui hiểu là thế này:
Khi tàu lửa vào trạm sẽ phát tiến “u u”, tiếng động đó rất giống với cách phát âm của chữ “Ô” (污 [wū] = bẩn, dơ), vì vậy được dùng để hình dung một người rất “hư hỏng”, đầu óc xấu xa không trong sáng, có ý chọc ghẹo.
__
Đoạn ps của tác giả là 已读未回是主观上认识到的,不是微信显示已读不回。hiểu sương sương không chắc lắm.