Tình cảnh tái hiện, cảm thấy đặc biệt phức tạp.
“Cậu làm gì ở đây?”
Rầm! Một tiếng vang nặng nề phát ra từ dưới gầm giường. Cặp mông lắc qua lắc lại, một nửa vạt áo rũ xuống, vòng eo đang lộ ra hơi run lên.
Đệt… đầu Tô Hồi Ý vừa đυ.ng vào gầm giường một cái làm cậu đau đến suýt chút nữa tiễn mình đi rồi.
Lời thoại của Tô Trì không lệch một chữ nào với hôm qua, ngay cả giọng cũng không thay đổi, rõ ràng là cố ý!
“Tiểu Ý, không sao chứ!” Vu Hâm Nghiên cũng giật mình hết hồn, đứng lên khom lưng nhìn cậu, lại quay đầu tức giận liếc Tô Trì một cái, “Con dọa thằng bé làm gì?”
Tô Hồi Ý rơm rớm nước mắt từ trong gầm giường bò ra ngoài, vừa ngước mắt lên đã nhìn về phía Tô Trì, mở lòng bàn tay ra lộ ra một cái cufflinks, nhặt nhạnh từng chữ từng chữ, “Anh hai em nhặt cufflinks của anh.”
Phàm là anh có chút lòng áy náy…
Tô Trì chuyển hướng sang Vu Hâm Nghiên, vẻ mặt bình tĩnh, “Con chỉ hỏi Tiểu Ý một câu thôi, không ngờ sẽ làm nó giật mình.”
Tô Hồi Ý trợn to mắt.
Hay cho một đóa sen trắng! Chẳng lẽ Tô Trì muốn kéo hắn lên cùng một đẳng cấp thảo mai với cậu, rồi lại cầm bạch liên bông đánh bại cậu?
Vu Hâm Nghiên không trách được, chỉ có thể yêu thương xoa xoa đầu nhỏ cho Tô Hồi Ý.
Tô Trì nhìn thấy điệu bộ lắc lư trong gió của Tô Hồi Ý, chợt hoảng hốt lại sinh ra một cảm giác sung sướиɠ khi được đổi vai. Ồ, thì ra đây chính là thảo mai…
Cánh cổng đến thế giới, mở văng ra.
.
Buổi tối Tô Hồi Ý trở về phòng của mình, tắm rửa xong rồi đứng trước gương vạch xem da đầu. Chất tóc cậu tốt, vừa đen vừa dày, sợi tóc thì mềm mượt, bởi vậy muốn vuốt cho đứng lên cũng tương đối mất sức.
Chắc chắn là u lên một cục rồi. Cậu khẽ “ui” một tiếng, dùng một cái gương nhỏ khác mượn khúc xạ ánh sáng để xem đỉnh đầu mình, mặt gương thấp thoáng, nhìn một lúc lâu vẫn không thể thấy rõ, chỉ lờ mờ nhìn thấy một mảng xanh đỏ xen giữa mái tóc dày.
Tô Hồi Ý phát hiện ra cơ địa của cơ thể này rất dễ để lại sẹo, hôm nay lúc cậu bị đυ.ng đầu, cùi chỏ cũng bị đập xuống sàn nhà, lúc này chỗ bị đập vào đã xanh tím rồi, đau thì đúng là không đau mấy, chỉ là trông hơi sợ.
Khi cậu đọc tiểu thuyết đến đoạn nguyên thân “nằm trên giường Tô Trì, dùng tay nhéo quanh cổ mình thu hoạch được một đống dâu tây” thì còn cảm thấy lố, dâu tây làm sao mà nhéo ra được!
Giờ thì cậu hiểu rồi: Thì ra tài năng trời cho.
Lúc lên giường nằm thì vẫn chưa tới mười giờ, nghĩ đến bữa tiệc ngày mai có thể sẽ gặp được người quen của nguyên thân, Tô Hồi Ý mở khung chat của những người đã liên lạc gần đây trong wechat, định dò số thử xem sao.
[Tô Hồi Ý]: Phùng thiếu, tôi là Tô Hồi Ý, Tứ thiếu gia Tô gia, khi nào có thể mời ngài một bữa không?
[Tô Hồi Ý]: Hứa thiếu gia, tôi là Tô Hồi Ý, Tứ thiếu gia Tô gia, hôm nay có gặp, ngài có nhớ không?
[Tô Hồi Ý]: Chu thiếu, tôi là Tô Hồi Ý, Tứ thiếu gia Tô gia, nghe nói ngài thích hoa cỏ, cuối tuần này có triển lãm Minh Huệ, ngài có hứng đi không?
…
Tất cả là đã xem không trả lời.
Xem ra không cần dò số nữa.
Tô Hồi Ý thở dài, tắt điện thoại xuống lầu rót nước, lúc đến cửa phòng bếp vô tình đυ.ng mặt với Tô Trì, ánh mặt hờ hững của hắn khi lướt qua khuỷu tay đã xanh tím của cậu có một chốc dừng lại.
Giờ đầu Tô Hồi Ý còn đau, tạm thời không muốn quét điểm thiện cảm, đi lướt qua Tô Trì vào nhà bếp rót nước uống.
Cậu uống xong thì lên, vừa ngồi lên giường, cửa đột nhiên bị gõ. Mở ra, người đến thế mà là Tô Trì.
Tô Hồi Ý không khách khí há miệng, biểu đạt sự kinh ngạc của mình.
Tô Trì không nhìn người trước mặt đang há hốc mồm, mà đi thẳng về phía cậu, đền gần rồi, một cái chai nhỏ từ trong tay hắn văng vào trong lòng Tô Hồi Ý.
Là một chai dầu hoa hồng.
“Tự bóp đi.”
Tô Hồi Ý xoay cánh tay lên nhìn vết bầm xanh tím, “Không đau, không bóp đâu.”
Tô Trì cười gằn, “Để bóng gió với cha là tôi ngược đãi cậu?”
Tô Hồi Ý giải thích, “Không không phải… trên cùi chỏ không đau thật, chỉ là nhìn thấy ghê thôi, cục u trên đầu đau hơn.”
“Vậy thì cậu bôi lên đầu đi.”
Tô Trì nói xong rồi xoay người muốn đi, Tô Hồi Ý vội vàng lên tiếng, “Em không thấy đỉnh đầu của mình!”
Tô Trì, “Người bình thường không ai thấy đỉnh đầu của mình.”
Tô Hồi Ý dùng lý lẽ làm lay động lòng người, “Nhưng mà chúng ta có thể nhìn thấy đỉnh đầu của nhau.”
Tô Trì gật đầu, “Đúng vậy, tôi thấy đỉnh đầu cậu đầy tóc.”
“…”
Tô Hồi Ý ánh mắt sâu kín dùng tay làm tư thế quỳ xuống, “Ngài muốn em năn nỉ ngài hả.”
Sau năm phút, hai người đứng trong phòng tắm.
Trong không khí, tràn ngập mùi dầu hoa hồng, hơi gay mũi. Tô Trì nhíu mày, gạt tóc Tô Hồi Ý để bôi dầu hoa hồng cho cậu, dầu màu nâu đậm dính đầy tay hắn, len vào kẽ móng tay, tay toàn là cái mùi đó.
Tô Hồi Ý cảm giác Tô Trì đang khoan giếng trên đầu mình, “Đau quá đau quá! Anh nhẹ thôi, nhẹ thôi…!”
“Không nhẹ được.”
“Vậy thì anh thổi cho em một cái đi, một cái thôi!”
Âm thanh 3D vờn quanh vang vọng từng hồi trong phòng tắm, Tô Trì bị cậu làm cho đau hết cả đầu, thổi một cái thật nhẹ lêи đỉиɦ đầu của cậu.
Đúng chỉ một cái thôi, không thêm được một hơi nào.
Có hai cọng tóc ngố bị thổi dựng lên, lắc qua lắc lại, cứ như đang gửi lời cảm ơn vậy.
Tô Trì xì khẽ một tiếng trong lòng, ngay cả tóc ngố còn lễ phép hơn chủ của nó nữa.
Tô Hồi Ý đột nhiên có cảm giác, “Sao tự nhiên em lại thấy da đầu tê dại, có phải anh đang lén mắng em ngốc không?”
Động tác đang thoa thuốc của Tô Trì đột nhiên tăng thêm lực.
“Á, đau!”
“Không đã tê rồi à.”
Thoa thuốc thôi mà cứ như khai hoang vậy, đúng là chẳng có miếng tình nghĩa anh em gì hết. Tô Hồi Ý thầm cảm khái một câu trong bụng, đổi chủ đề, “Anh hai, có phải đường nhân duyên của em tệ lắm không?”
Tô Trì hoàn toàn không nể tình, “Đúng vậy.”
Tô Hồi Ý ngớ ra một lúc, rồi lại không cam tâm mở miệng, “Ít nhiều gì cũng có hai ba người bạn chứ?”
Cho là phản diện có độc ác hơn nữa, thì cũng phải có bạn bè là phản diện độc ác giống mình chứ! Tô Hồi Ý lại xinh đẹp như vậy, cho dù chỉ vì khuôn mặt này, thì không thể không có ai làm bạn chứ.
Tô Trì, “Cậu biết ếch kêu thế nào không?”
Tô Hồi Ý, “…”
Được rồi, hiểu luôn. Công ty TNHH một mình tui chấp hết (1).
.
Ngày hôm Tô Hồi Ý thức dậy phát hiện ra vết bầm tím trên tay mình còn đậm hơn hôm qua, mơ hồ có xu thế lan ra.
Khi xuống lầu ăn sáng thì thấy Tô Kỷ Đông và Tô Trì đã đến công ty, chỉ còn Vu Hâm Nghiên ở nhà, đang bưng bát cháo cá từ tốn ăn.
“Tiểu Ý, chốc nữa nhớ ăn nhiều cháo cá một chút, hôm qua bị đυ.ng đầu, hôm nay bồi bổ lại.”
Tô Hồi Y nhìn cái thau cháo cá đặt trước chỗ ngồi của mình, câm nín cả buổi.
Ăn cá bổ não, không lẽ nghĩ là cậu đυ.ng đầu hỏng não rồi à.
“Mẹ, nhiều vậy con ăn không hết.”
“Cháo thì ăn ít cũng được, chọn cá trong thau… trong tô ăn thôi.”
Tô Hồi Ý xoét cái ngẩng đầu lên: Thì ra là cái thau thật!!!