“Ầm!” Một tiếng vang nặng nề vang lên.
Tô Hồi Ý ôm gáy hít một hơi khí lạnh, cậu hé mắt ra nhìn, phát hiện ra mình đang nằm sấp dưới gầm giường.
Chuyện gì thế này, không phải cậu đang ngủ sao? Chẳng lẽ từ trên giường lăn xuống đất rồi lại lăn sang ngang, lăn vào gầm giường?
Nguy rồi, có thể cậu thành trục lăn tự động rồi.
Tô Hồi Ý bóp bóp đầu, từ trong gầm giường bò ra bên ngoài, định leo lên giường nằm ngủ tiếp.
Nhưng khi bò ra được nửa người rồi, cậu mới nhận ra được là lạ ở chỗ nào. Trong phòng ngủ tối mù, ánh sáng từ ngoài ban công thông qua cửa kính chiếu vào trong phòng, mơ hồ có thể thấy phong cách trang trí nội thất tối giản mà cách điệu.
Con ngươi cậu co lại… đây không phải phòng ngủ của mình.
Không đợi cậu kịp làm rõ tình hình hiện tại, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra vang lên một tiếng “két”! Một giây sau, ánh đèn đột ngột chiếu sáng cả căn phòng ——
Tầm mắt chậm rãi tập trung, cậu ngẩng đầu lên rồi cùng người đàn ông đang đứng cạnh cửa bốn mắt nhìn nhau.
Vẻ bề ngoài của người đó rất phù hợp với tiêu chuẩn đàn ông trưởng thành đương thời, dáng người cao lớn, ngũ quan anh tuấn rõ ràng, đôi mắt dưới hàng mi dày đen láy, chất chứa nhuệ khí sắc bén như đao kiếm.
…mà là ai vậy?
Trong khi Tô Hồi Ý hãy còn đang ngổn ngang, người đàn ông đó đã nhanh chân bước về phía cậu, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra nét cay nghiệt.
Hắn dừng lại trước mặt Tô Hồi Ý, ánh mắt nặng nề, ” Cậu làm gì ở đây?”
Giọng điệu rất quen, như là hai người có quen biết.
Tô Hồi Ý im lặng trong nháy mắt, rồi lập tức ngại ngùng cúi đầu, “Muốn làm anh ngạc nhiên.”
Đã là người quen rồi, thì tui cũng không cần phải khách sáo.
Sau đó cậu nhìn thấy khuôn mặt hắn đen lại, “…”
Ánh mắt của đối phương rơi xuống gầm giường, mang theo chút trào phúng vi diệu, “Ở chỗ này?”
Tô Hồi Ý ló đầu, “Thế mới gọi là ngạc nhiên.”
“…”
Hai người một trên một dưới nhìn nhau, ánh mắt săm soi của hắn rơi lên người Tô Hồi Ý, cất chứa mấy phần suy tư.
Không khí ngưng đọng trong chốc lát, một lúc sau, hắn mở miệng, “Nằm sấp dưới sàn nhà đã lắm à?”
Tô Hồi Ý lấy lại tinh thần, giờ mới nhận ra mình vẫn còn đang nằm sấp dưới sàn, nửa người nhét dưới giường.
“…” Cậu vội vàng vèo cái đứng dậy, trên đùi lại đột nhiên mát lạnh.
Tô Hồi Ý vừa cúi đầu nhìn, suýt chút nữa lên cơn sốc —— trên người mình chỉ mặc có một cái áo sơmi trắng rộng thùng thình! Vạt áo sơmi gắng gượng che đến bẹn đùi, để lộ cặp chân trắng toát ra ngoài, tương đối nổi bật, vô cùng mất liêm sỉ.
Mà ánh mắt rất rõ ràng của đối phương cứ một mực rơi xuống đùi cậu, “Đúng là rất ngạc nhiên.”
…giọng, giọng điệu châm biếm quá chừng!
Tô Hồi Ý có thể cảm giác được hắn khá là không thích mình, nhưng cậu hoàn toàn không có chút đầu mối nào
Người đàn ông đó thấy cậu không nói lời nào, lại mở miệng nói, “Cậu có biết thân phận của mình không?”
Tô Hồi Ý kích động từ tận đáy lòng: Chuyện mà tui không biết còn nhiều hơn nữa kìa!
“Tô Hồi Ý, Tô gia nuôi cậu không phải để cậu làm chuyện như vậy .”
Tô Hồi Ý sửng sốt. Cái gì Tô gia, nuôi mình?
Cha cậu đã sớm gây dựng lại gia đình, từ sau khi mẹ cậu qua đời cậu đã một thân một mình rồi, làm gì có ai nuôi đâu.
…khoan đã! Tô Hồi Ý đột nhiên sực nhớ ra một chuyện. Cậu cúi thấp đầu nhìn xuống đôi chân của mình, da dẻ nhẵn nhụi trắng nõn, hai chân thẳng tắp thon dài, móng chân mượt mà được cắt dũa cẩn thận kỹ càng.
Khi nãy tâm trạng quá lộn xộn, giờ cậu mới phát hiện ra cơ thể này cũng không phải cơ thể của mình.
Đùng ——! Như thể có một tiếng sét san bằng đất đai nổ tung trong đầu cậu, Tô Hồi Ý ngơ ngắc ngây ra tầm năm sáu giây, hoảng loạn đến đầu ngón tay cũng run lên. Một hồi sau, cậu không dám tin ngẩng đầu, giống như muốn mờ mịt xác nhận gì đó, “Anh vừa gọi tôi gì?”
“Tô Hồi Ý.” Người đó lặp lại một lần nữa, xì một tiếng khinh bỉ nói, “Không thì sao, Hồi Ý? Tiểu Ý? Em út?”
Một suy đoán hoang đường sắp được chứng minh, giọng nói run run của Tô Hồi Ý phát ra, “…Tô Trì?”
“Sao nào?” Đối phương dù nghiêm chỉnh nhưng vẫn ung dung khoanh tay, xem như là đáp lại.
Tô Hồi Ý chợt thấy trời đất quay cuồng đảo điên, là Tô Trì thật! Cuối cùng thì cậu cũng coi như biết chuyện gì đang diễn ra, cậu là “Tô Hồi Ý” không sai, nhưng đã không còn là mình của ban đầu nữa, cậu đã xuyên vào Tô Hồi Ý”, đứa con nuôi độc ác trong một quyển tiểu thuyết hào môn tranh đấu.
Người đàn ông trước mặt chính là người thừa kế chính thức của Tô gia, con cả Tô Trì —— cũng là người anh cả trên danh nghĩa của cậu.
Lúc đó Tô Hồi Ý vì thấy nhân vật này cùng tên cùng họ với mình nên mới đọc quyển tiểu thuyết này, đọc đến cuối đúng là nhìn mà phải than thở.
Nói chung là nhân vật này là: làm gì cũng không được, có cái gây sự hàng đầu.
“Tô Hồi Ý” trong sách là cô nhi, không phải loại cô nhi mắng người, mà là lớn lên trong cô nhi viện. Sau đó “Tô Hồi Ý” nhờ vào vẻ bề ngoài xinh xắn và lời ngon tiếng ngọt thành công lừa gia chủ nhà họ Tô, Tô Kỷ Đông, người đến để nhận nuôi. Được dẫn về Tô gia, qua một buổi trở thành tiểu thiếu gia của Tô gia.
Tô Kỷ Đông là một doanh nhân thành công, đồng thời cũng là một nhà từ thiện lớn. Mặc dù ông đã có ba thằng con trai rồi, nhưng ông đối xử với nguyên thân không tệ chút nào, thật lòng coi cậu ta như đứa con út của mình, cưng chiều hết mực.