Tách——
Trong lúc Lâm Dương còn đang đấu tranh tư tưởng thì chỉ trong một tích tắc, toàn bộ căn phòng đã được đèn điện chiếu sáng choang.
Ánh đèn huỳnh quang đặc biệt soi rõ thân ảnh của nàng đang đứng bất động ở tại chỗ, trên tay là một con dao bấm sắc nhọn.
Vậy mà trong một khoảnh khắc này nàng lại không sửng sốt không bất ngờ, cũng không vội xoay đầu nhìn xem chuyện gì xảy ra, chỉ là từ từ hạ cánh tay xuống.
Lâm Dương Thần nhắm hai mắt, tai nghe rõ âm thanh tiếng bước chân vọng lại từ phía sau, khoé miệng kéo lên một nụ cười khổ.
Rốt cuộc thì, nàng đặt cược sai rồi.
"Em đang làm gì?"
Thanh âm không thể nào quen thuộc hơn lọt vào màng tai, ngữ khí mang theo bất bình chất vấn, lúc bấy giờ Lâm Dương Thần mới mở mắt ra, chậm rãi xoay người.
Nàng nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm vẻ mặt không chút biểu cảm đang chậm rãi bước về phía mình, đi theo phía sau còn có Lý Bân cùng vài đàn em khác. Ngay cả Tần Tuyết Ngưng cũng có mặt, lúc này cô ấy đang đứng khoanh tay tựa mình vào cánh cửa, một bộ dáng đợi xem trò vui.
"Tôi hỏi, em đang làm cái gì?"
Tần Tuyết Nhiễm đề cao thanh âm, một lần nữa lặp lại câu hỏi.
Lâm Dương Thần không trả lời, chỉ là mím môi, ánh mắt không rõ cảm xúc nhìn Tần Tuyết Nhiễm đang từng bước từng bước tiến lại gần cho đến khi cô vững vàng đứng ở trước mặt nàng.
"Vì sao không trả lời?" Tần Tuyết Nhiễm nhìn thẳng vào mắt nàng mà hỏi, ngữ khí ẩn ẩn mang theo chút tức giận.
"Là không muốn, hay là không dám?"
"Vậy để tôi trả lời giúp em đi."
Đột nhiên Tần Tuyết Nhiễm thô bạo nắm lấy cổ tay của Lâm Dương Thần nâng lên trước mặt, cánh tay kia còn đang cầm con dao sắc nhọn.
"Em muốn hắn chết. Bởi vì em sợ hắn sẽ khai ra bí mật của mình cho nên mới tận dụng cơ hội này, một mình đi vào địa lao gϊếŧ người diệt khẩu."
Tần Tuyết Nhiễm nói không sai, Lâm Dương Thần không thể phản bác cái gì, chỉ có thể mím môi trầm mặc nhận lấy lời vạch trần của cô, bất lực để cô xé đi từng lớp mặt nạ nguỵ trang cũng không thể phản kháng.
"Tôi nói vậy không có sai chứ, Lâm tiểu thư? À không..." Nói đến đây khoé môi Tần Tuyết Nhiễm bỗng nhếch lên nở một nụ cười đầy trào phúng.
"Tôi không nên gọi cô là Lâm tiểu thư. Chính xác thì cô phải mang họ Trịnh mới đúng."
Nhắc đến họ Trịnh khuôn mặt Tần Tuyết Nhiễm lại lạnh đi mấy phần khiến cho thần sắc trở nên lạnh lẽo, khí thế sắc bén tựa như một thanh kiếm sáng quắc vừa tra khỏi vỏ.
Vừa nghe đến đây Lâm Dương Thần liền cảm thấy hô hấp cứng lại, ngay cả tim cũng co lại theo. Phải mất rất lâu nàng mới có thể tìm được đầu lưỡi của mình, khó khăn mở miệng: "Nói vậy là chị... đã sớm biết?"
Sớm biết những gì em làm, sớm biết thân phận của em. Cho nên ngày hôm nay mới cất công dựng ra một màn này, cố tình giăng sẵn một cái bẫy để em nhảy vào?
"Nếu không thì sao? Nếu tôi không tự mình tra ra, cô còn định lừa gạt tôi đến khi nào?" Đến đây thì lời nói của Tần Tuyết Nhiễm gần như là phát ra từ kẻ răng, biểu cảm trở nên hung ác, tay bóp chặt lấy cổ tay Lâm Dương Thần cũng gia tăng sức lực khiến cho nàng ăn đau hít vào một ngụm khí lạnh. Bàn tay vô lực nới lỏng, con dao rơi xuống nền đất tạo thành tiếng vang 'leng keng' thanh thuý.
"Cô vậy mà lại là con gái của Trịnh Tân Thành? Haha! Đúng là nực cười!" Tần Tuyết Nhiễm phá lên cười, có điều chỉ cô mới biết nụ cười này có bao nhiêu châm chọc cùng chua xót.
Cô là đang tự giễu chính bản thân mình, chính mình đặt niềm tin sai chỗ, ngu ngốc để người ta lừa gạt suốt gần ba năm trời.
Lâm Dương Thần nhìn Tần Tuyết Nhiễm cười trong lòng cũng là chua xót, trái tim tựa như bị thép gai quấn lấy. Nàng làm sao không hiểu nỗi đau trong lòng A Nhiễm?
A Nhiễm ghét bị lừa dối cùng phản bội như vậy. Phát hiện người bạn gái mà mình yêu nhất lại làm ra chuyện mà bản thân hận nhất, trong lòng chị ấy làm sao có thể dễ chịu? Làm sao có thể không tức giận?
Nàng thật sự đau lòng cô.
"Ngay từ đầu cô đã ôm mục đích không đơn thuần tiếp cận tôi sau đó từng bước lừa gạt, lấy đi sự tín nhiệm từ tôi. Tôi yêu cô nhiều như vậy, hận không thể đem mọi thứ tốt đẹp trên đời đều cho cô, cô lại lợi dụng tình cảm của tôi, xem tôi như một con ngốc tuỳ ý chơi đùa. Lâm Dương Thần cô giỏi lắm!" Tần Tuyết nhiễm tức giận rít một tràng dài.
"Không phải! Không phải như vậy!" Lâm Dương Thần hoảng hốt vội vàng lắc đầu phủ nhận.
"Không phải?"
"A Nhiễm chị nghe em giải thích!" Lâm Dương Thần biết, chuyện đã đến nước này nếu nàng cứ giữ trầm mặc không giải thích cái gì vậy thì nàng chắc chắn sẽ mất đi Tần Tuyết Nhiễm.
"Lần đầu chúng ta gặp nhau không phải sắp đặt, thật sự chỉ là tình cờ. Em là con gái ruột của Trịnh Tân Thành không sai, nhưng là từ trước đến nay em đều chưa từng nhận hắn làm cha. Sau khi chúng ta xác định quan hệ, Trịnh Tân Thành biết em ở cạnh chị nên đã dùng tính mạng của mẹ và em gái để ép buộc em làm việc cho hắn."
"Em xin lỗi... em không còn lựa chọn nào khác. A Nhiễm..."
"Hahaha!" Tần Tuyết Nhiễm phá lên cười, tiếng cười tràn ngập khinh bỉ cùng châm chọc. "Cô quả nhiên xem tôi là con ngốc..."
"Lý Bân nói cho cô ta nghe đi!"
Lý Bân lúc này mới từ sau lưng Tần Tuyết Nhiễm bước lên phía trước hướng Lâm Dương Thần tỉ mỉ phân tích: "Đại tiểu thư đã sớm kêu tôi đi một chuyến đến thành phố Nam Tân xác minh thân phận của cô. Tôi phát hiện được tất cả thông tin, hình ảnh trước năm 19 tuổi của cô đều là do người khác nguỵ tạo. Sau đó, tuy tôi không tìm được mẹ và em gái trong hộ khẩu của cô nhưng cũng gặp được người quen cũ của gia đình bọn bọ. Người kia nói Lâm Tri Nhan xác thực có hai đứa con gái, con gái lớn tên Lâm Dương Thần, nhưng khi tôi cho xem ảnh của cô người đó lại lắc đầu nói không phải. Xin hỏi, cô giải thích sao về chuyện này?"
Lâm Dương Thần nghe Lý Bân nói những chuyện này thân thể tựa như đóng băng, đông cứng tại chỗ.
Lời muốn nói bị nghẹn cứng bên trong cổ họng không thể phát ra, nàng thật sự không cách nào giải thích vấn đề này.
"Còn có thể giải thích thế nào?" Tần Tuyết Nhiễm cười châm chọc. "Bởi vì cô căn bản không phải 'Lâm Dương Thần'. Cô nói lúc đầu chúng ta gặp nhau không phải sắp đặt, cô không hề cố ý tiếp cận tôi tuy nhiên thân phận của cô lại là giả, bối cảnh cũng hoàn toàn không có thật. Đến nước này mà cô vẫn cố bịa ra câu chuyện bị ép buộc để gạt tôi?"
Lâm Dương Thần há miệng thở dốc, dường như hơi nước trong không khí đều tụ lại trong mắt nàng, khiến nàng không còn nhìn rõ gương mặt phẫn nộ của Tần Tuyết Nhiễm ở trước mắt.
"Vụ tai nạn xe hai năm trước cũng là do một tay cô sắp đặt, tôi nói không có sai chứ?" Tần Tuyết Nhiễm hạ giọng truy vấn.
Lâm Dương Thần cố nén cảm giác hít thở không thông, vị lưỡi cũng là đắng chát, mấp máy môi lại chỉ có thể phát ra một chữ:
"....Đúng."
Phải làm sao khi câu trả lời nàng có thể lựa chọn chẳng còn gì khác ngoài một chữ đó? Đúng không sai. Nàng chính là chủ mưu của vụ tai nạn, nàng thiếu chút nữa thì đã hại Tần Tuyết Nhiễm mất mạng.
Nhưng nàng biết giải thích thế nào đây? Lẽ nào nói em không cố ý muốn hại chị, em muốn gϊếŧ chỉ có Tần Kiến Quân, là chị vô tình bị liên luỵ? Dù xuất phát từ bất kì lý do gì, việc nàng đã tạo ra rất nhiều thương tổn cho cô là điều không thể thay đổi.
Hiện tại có nói gì đi nữa cũng chỉ là nguỵ biện, càng giải thích chỉ khiến mọi chuyện càng thêm tô đen.
Nghe được nàng thừa nhận, Tần Tuyết Nhiễm trong nháy mắt bạo phát tâm tình, tức giận đến mức khoé miệng run rẩy, trên trán trên cổ gân xanh nhảy dựng. Lâm Dương Thần chưa bao giờ chứng kiến một Tần Tuyết Nhiễm như vậy, hung ác như dã thú, ánh mắt tựa như muốn ăn tươi nuốt sống khoá chặt ở trên người nàng.
Bàn tay nắm lấy cổ tay nàng càng lúc càng tăng thêm lực đạo, cuối cùng dường như là dùng toàn bộ sức lực vặn lấy nó.
'Răng rắc'
"A!!!!!"
Âm thanh xương gãy giòn tan gần như đồng thời vang lên cùng với tiếng thét đau đớn.
Lâm Dương Thần trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch. Nàng nhắm chặt hai mắt, cắn răng chịu đựng đau đớn kịch liệt, cơn đau từ cổ tay phải truyền thẳng lên đại não khiến nàng đầu óc choáng váng, toàn thân tê liệt.
Cổ tay của nàng, bị Tần Tuyết Nhiễm không chút lưu tình bẻ gãy.
Tần Tuyết Nhiễm buông lỏng tay, Lâm Dương Thần lảo đảo ngã ngồi xuống đất. Nàng theo bản năng dùng bàn tay còn lại ôm lấy cổ tay phải của mình, toàn thân căng chặt cố nén cơn đau, từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu theo thái dương chậm rãi chảy xuống.
Cả Lý Bân cùng Tần Tuyết Ngưng đều không khỏi trợn mắt há mồm trước một màn này.
Lần đầu tiên bọn họ chứng kiến Tần Tuyết Nhiễm tức giận đến mức mất kiểm soát, tay không đi bẽ gãy tay của người khác.
Loại chuyện này, phải có bao nhiêu hận, lại có bao nhiêu quyết tuyệt cùng tàn nhẫn mới có thể làm ra được?
"Lâm Dương Thần cô nghe cho rõ đây! Từ nay về sau tôi và cô cắt đứt mối quan hệ, ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Tần Tuyết Nhiễm lạnh lùng dứt khoát nói ra lời đoạn tuyệt.
Nghe được lời này, Lâm Dương Thần tâm trí hoảng loạn, nước mắt chực trào.
Không! Nàng phải làm điều gì đó trước khi quá muộn.
Tình cảm là chuyện của hai người, dựa vào đâu mà A Nhiễm lại tự ý đơn phương cắt đứt? Nàng không đồng ý! Nàng còn chưa kịp giải thích tất cả mọi chuyện với cô, nàng không thể cứ như vậy chấp nhận kết cục này.
Nhưng khi ngẩng đầu lên Lâm Dương Thần lại chỉ nhìn thấy có một họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào trán của mình khiến nàng cứng họng, sững sờ ở tại chỗ.
Lại dời tầm mắt lên trên, ánh mắt Tần Tuyết Nhiễm nhìn nàng đầy căm hận cùng quyết tuyệt.
"Chị... thật sự... muốn cắt đứt quan hệ với em sao?" Lâm Dương Thần bi thương đến tột cùng, nghẹn ngào mà hỏi.
Tần Tuyết Nhiễm không trả lời, chỉ lạnh lùng cầm súng chĩa về phía nàng, họng súng cách mi tâm còn chưa đến nửa mét. Lâm Dương Thần biết, mọi chuyện đến đây là kết thúc.
Lẽ nào đến cuối cùng vẫn không thay đổi được kết cục này sao?
Nàng từ bỏ giải thích, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
"Chị bắn đi..."
Dù hai mắt đóng chặt vẫn không thể cất giấu dòng nước trong suốt đang dâng trào. Hàng mi nhiễm đầy nước mắt run rẩy liên hồi như cánh bướm đang vỗ trong sương sớm.
Rơi nước mắt bởi vì đau nhức nơi cánh tay hay vì đau đớn ở tận sâu trong tim? Có lẽ là cả hai.
Nước mắt chảy dọc hai bên sườn mặt, hoà cùng với mồ hôi, dưới ánh đèn khuôn mặt tái nhợt càng được chiếu đến rõ nét.
Tần Tuyết Nhiễm nhìn thấy Lâm Dương Thần như vậy cũng không biểu lộ thương tiếc dù chỉ một chút, không do dự rút chốt súng, bóp cò.
Đoàng——
Tiếng súng xé tan không gian yên tĩnh nơi địa lao, đánh sâu vào lòng người.
Lâm Dương Thần đã sẵn sàng đón nhận cái chết nhưng đợi hồi lâu vẫn không cảm nhận được đau đớn gì, nàng khó hiểu mở mắt thì nhìn thấy họng súng của Tần Tuyết Nhiễm đã không còn chĩa về phía mình nữa mà từ lúc nào đã chếch sang một phương hướng khác.
Nàng vội quay đầu nhìn, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thân thể liền cương cứng tại chỗ.
Một phát súng ghim vào mi tâm Khương Thịnh khiến hắn ngay lập tức tắt thở, máu tươi ồ ạt trào ra, một giọt rồi lại một giọt thi nhau chảy xuống đọng thành vũng trên nền đất.
Tần Tuyết Nhiễm buông súng xuống, tầm mắt vẫn không rời khỏi Lâm Dương Thần lúc này còn đang sững sờ nhìn Khương Thịnh, lạnh lùng ra lệnh:
"Lý Bân thu thập đi. Để Lâm Dương Thần thay thế vào đó. Làm cô ta đem tất cả thông tin mật của Trịnh gia đều phải nói!"
"Vâng."
Tần Tuyết Nhiễm phân phó xong cũng không nhìn Lâm Dương Thần nhiều thêm một cái, không chút lưu luyến xoay lưng rời đi.
"A Nhiễm!"
Lâm Dương Thần vừa gọi vừa gượng dậy muốn đuổi theo cô nhưng rất nhanh đã bị thuộc hạ của cô thô bạo đè xuống đất.
Không thể giãy dụa, Lâm Dương Thần chỉ có thể bất lực rơi nước mắt nhìn thân ảnh Tần Tuyết Nhiễm dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Cánh cửa sắt đóng lại, cũng là lúc mở ra cánh cửa địa ngục dành riêng cho nàng.
Lý Bân hất cằm ra hiệu, ngay lập tức một tên đàn em khống chế Lâm Dương Thần, một tên khác dùng dây thừng trói chặt lấy hai tay nàng.
Dây thừng được móc nối với xà ngang trên trần nhà và được điều khiển bằng ròng rọc. Một đầu dây trói chặt Lâm Dương Thần xong, tên kia lại di chuyển qua bên cạnh nhấn nút điều khiển. Rất nhanh, cả cơ thể Lâm Dương Thần theo đó bị dây thừng kéo lên, lơ lửng treo ở trên không trung.
"A!!!!!"
Lâm Dương Thần nhịn không được kêu lên. Bị trói ở tư thế này khiến cho cơ thể của nàng căng cứng, chân chới với không thể chạm đất, trọng lực toàn bộ cơ thể đều dồn hết lên hai cổ tay mảnh khảnh.
Quan trọng là cổ tay phải của nàng vừa mới bị Tần Tuyết Nhiễm bẻ gãy. Hiện tại lại bị treo ở tư thế này khiến nàng cảm giác đau đớn kịch liệt đến muốn ngất đi.
Cơn đau ở cổ tay trong nháy mắt xâm lấn toàn bộ thần kinh, vào từng tế bào. Lý Bân bọn họ còn chưa làm cái gì nàng đã đau đến biến sắc, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nước mắt sinh lý tràn ra, biểu tình vặn vẹo thống khổ.
Lý Bân cũng mặc kệ phản ứng của Lâm Dương Thần, qua một lát mới chắp tay sau lưng ung dung đi đến trước mặt nàng, bắt đầu công việc của mình.
"Lâm tiểu thư, chúng tôi vì sao phải làm thế này chắc cô cũng hiểu. Để không phải mất thời gian của cả hai, bây giờ tôi sẽ đặt câu hỏi, cô chỉ cần thành thật trả lời tôi sẽ để người thả cô xuống."
"... Được..." Lâm Dương Thần thở dốc, khó khăn mở miệng.
"Tên thật của cô?"
"... Lâm Dương Thần."
Lý Bân nhíu mày, rõ ràng là có chút không hài lòng với đáp án của nàng nhưng cuối cùng anh ta vẫn quyết định không truy hỏi vấn đề nhỏ này, tiếp tục hỏi: "Ngoài cô cùng Khương Thịnh, Trịnh gia còn phái ai đến làm nội gián?"
Lâm Dương Thần khẽ lắc đầu. "Không biết."
"Được. Vậy cô biết chút gì về chuyện làm ăn của Trịnh gia thì đem toàn bộ nói ra cho tôi."
Lâm Dương Thần vẫn là lắc đầu. "Không biết."
Thấy nàng cứ mãi lắc đầu nói không biết, Lý Bân có chút mất kiên nhẫn đề cao thanh âm: "Vậy rốt cuộc cô biết cái gì?"
"... Trịnh gia... có một điểm liên lạc bí mật... Là một hội quán... cờ vây... tên Thu Quan." Lâm Dương Thần gian nan nặn ra từng chữ, rõ ràng là đã đau đến sắp không chịu đựng được.
Lý Bân khẽ gật gù, thông tin này bọn họ đúng là chưa từng biết. "Cái khác thì sao?"
"... Chỉ có vậy."
Lý Bân mất hết kiên nhẫn quát lên: "Cô đang chơi tôi? Cô không phải con gái của Trịnh Tân Thành sao? Sao có thể cái gì cũng không biết?"
Lâm Dương Thần không trả lời. Nàng muốn nói nàng đúng là con gái của Trịnh Tân Thành nhưng ở trong mắt hắn nàng còn không bằng một người xa lạ. Hay chẳng qua cũng chỉ là công cụ để hắn lợi dụng sai khiến mà thôi.
Nhưng Lâm Dương Thần cũng không đủ khí lực để nói nhiều như vậy. Hiện giờ nàng đang bị cơn đau tra tấn, đau đớn từ cổ tay phải đang không ngừng tác động lên các giác quan cùng thần kinh của nàng.
Hơn nữa dù nàng có nói ra chuyện này thì ai sẽ tin?
Bởi vì Lâm Dương Thần không trả lời khiến lòng kiên nhẫn của Lý Bân bay đi sạch sẽ, tức giận ra lệnh cho đàn em: "Đánh cho tao! Đánh đến khi nào cô ta chịu khai ra thì mới thôi!"
"Vâng!"
Tên đàn em theo lệnh đi đến giá treo hình cụ chọn một cây roi da sau đó đi đến trước mặt Lâm Dương Thần, kéo ra một khoảng cách vừa đủ với nàng đồng thời vun roi đánh xuống mặt đất.
Nhìn roi da trên tay hắn Lâm Dương Thần biết bản thân sắp phải đối mặt với cái gì. Nhưng nàng cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể bất khả kháng nhận lấy trận này.
'Vυ't' 'vυ't' âm thanh sắc nhọn xé không gian truyền tới, roi da trâu hung hăn quật lên người Lâm Dương Thần.
"Ưm!!!" Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng nàng vẫn không nhịn được đau đớn rên lên.
Roi da cứng rắn đánh rách áo sơ mi, xé rách da thịt mỏng manh của thiếu nữ. Máu tươi theo vết thương trong nháy mắt tràn ra tẩm đỏ lớp vải áo xung quanh đó, kéo thành một đường máu rõ rệt từ xương quai xanh xuống bụng.
Lâm Dương Thần nhắm chặt hai mắt, cắn răng chịu đựng.
Đau hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.
Da thịt bong tróc gây ra một trận bỏng rát, đau đến thấu xương.
'Vυ't'
Roi thứ hai đánh xuống lực còn ác hơn, thêm một vệt máu đỏ tươi chói mắt xuất hiện trên ngực kéo dài xuống xương sườn.
Thân thể Lâm Dương Thần căng cứng, sức nặng của cơ thể khiến dây thừng siết chặt cổ tay. Song song đau đớn làm nàng sắc mặt tái mét không còn chút máu, toàn thân không kiềm chế được run rẩy dữ dội.
Cứ như vậy, trong gian phòng kín chỉ còn lại tiếng vung roi cùng tiếng roi sắc bén nện lên da thịt hoà lẫn thanh âm rêи ɾỉ kìm nén.
Mỗi một lần vung tay tên kia đều dùng toàn lực, lực mạnh đến nỗi làm cho thân thể Lâm Dương Thần mỗi khi tiếp xúc với roi da đều giật lùi ra sau rồi lại đung đưa về phía trước. Từng đạo vết máu đỏ tươi liên tiếp in hằn lên vai, ngực và bụng của nàng.
Trong đầu Lâm Dương Thần ngoài âm thanh ong ong ra thì chỉ còn lại một chữ: Đau!
Đau quá! Toàn thân trên dưới đều đau đến xé nát da thịt, bỏng rát tựa như lửa đốt.
Từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu thi nhau tuôn ra thấm vào vết thương hoà cùng với máu càng khiến vết thương tăng thêm đau rát. Thân thể mỏi mệt đến mức không còn giữ được tỉnh táo, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.
'Vυ't'
"Ưm!!"
Không biết là vô tình hay cố ý, một roi vừa rồi lại rơi vào mang tai, kéo dài xuống chiếc cổ thon gầy. Lâm Dương Thần kêu lên một tiếng rồi gục đầu xuống, trước mắt tối sầm. Dòng máu đỏ tươi chảy dọc từ sau tai xuống cằm, từng giọt rơi xuống nền đất.
"Đi mang một thùng nước lạnh đến đây!"