Gặp Lại

Chương 45: Đừng làm chuyện gì khiến chị thất vọng.

Lý Bân được điểm mặt chỉ tên ngượng ngùng lộ mặt, cẩn thận nói: "Đại tiểu thư, Phong ca cùng Thương ca đến tìm cô, nói tập đoàn có chuyện, hiện bọn họ đang đợi cô ở đình viện bên kia."

"Có chuyện gì?" Tần Tuyết Nhiễm nhíu mày, ngữ khí cực kì không vui hỏi.

"Tôi cũng không biết, có vẻ như là chuyện quan trọng. Tôi đã nói đại tiểu thư đang bận nhưng bọn họ cứ khăng khăng phải đợi cô."

Lý Bân khóc không ra nước mắt. Anh ta hiểu được đạo lý không nên quấy rầy khoảnh khắc đoàn tụ hạnh phúc của đại tiểu thư nhà mình, chỉ là việc trong tập đoàn cũng không thể trễ nãi. Hai vị đại ca có máu mặt đều đồng loạt xin gặp, khẳng định là chuyện cực kì quan trọng.

"Tôi biết rồi." Tần Tuyết Nhiễm đáp lời Lý Bân, sau đó quay sang nói với Lâm Dương Thần: "Chị ra ngoài một lát, em ở nhà nhé? Lên phòng nghỉ một lát đi, trông em có chút mệt."

Lâm Dương Thần ỉu xìu gật đầu. "Dạ."

Tần Tuyết Nhiễm có chút không đành lòng nàng. "Để chị đưa em lên phòng trước đi."

Tần Tuyết Nhiễm đưa Lâm Dương Thần về phòng, để nàng nằm lên giường, đắp chăn, sau đó hôn nhẹ lên trán của nàng một cái nói: "Mau ngủ một giấc đi."

Lâm Dương Thần giả vờ nhắm mắt ngủ để Tần Tuyết Nhiễm an tâm rời đi, sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa lại mở mắt ra. Dù có chút mệt nhưng nàng không muốn ngủ, ngủ suốt hai năm là đã quá đủ rồi. Cho nên nàng quyết định đi tắm sau đó sẽ xuống phòng khách tầng trệt ngồi đợi Tần Tuyết Nhiễm trở về.

Mà lúc này Tần Tuyết Nhiễm đang chằm chằm liếc nhìn Lý Bân, ánh nhìn này làm cho anh ta vừa xấu hổ lại vừa thấp thỏm.

"Khụ! Đại tiểu thư, vừa nãy tôi thật không cố ý nhìn lén cô và Lâm tiểu thư. Tôi xin lỗi."

"Không được có lần thứ hai." Tần Tuyết Nhiễm lạnh nhạt nói.

"Vâng vâng."

Tần Tuyết Nhiễm lúc này mới chịu thu hồi ánh mắt. Lý Bân rất muốn hỏi cô rằng có cần anh ta đi điều tra xác minh lời nói của Lâm Dương Thần hay không, nhưng bầu không khí này làm cho anh ta không có đủ dũng khí, không dám hỏi ra lời.

Lâm Dương Thần quay trở lại phòng khách, chán nản ngồi ở trên ghế sofa, cảm thấy hôm nay thời tiết đặc biệt nóng, rõ ràng vừa mới tắm qua nhưng vẫn không thấy khá hơn chút nào, thế là nàng quyết định đi tới đi lui để giảm bớt cơn nóng.

"E hèm!"

Nghe thấy tiếng ho khan, Lâm Dương Thần quay lại nhìn thì nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang từ ngoài cửa bước vào.

Là Tần Tuyết Ngưng.

Lâm Dương Thần chỉ cần một cái nhìn liền nhận ra em gái của Tần Tuyết Nhiễm. Nàng đã thấy cô ấy thông qua video của cuộc họp báo, trước đây cũng từng xem qua ảnh chụp.

Tần Tuyết Ngưng không nói không rằng trực tiếp đi thẳng về phía nàng, ánh mắt dính chặt trên người nàng, khoé miệng lộ ra một nụ cười khó hiểu.

Lâm Dương Thần sững sờ nhìn khoảng cách hai người càng lúc càng kéo gần, nàng không biết người này đang muốn làm cái gì, càng không hiểu ẩn ý phía sau nụ cười của cô ấy.

Cho đến khi khoảng cách chỉ còn không đến một mét nhưng Tần Tuyết Ngưng dường như không có ý định dừng lại bước chân, Lâm Dương Thần mới hoang mang lùi ra sau. Đối phương tiến lên một bước, nàng cũng cảnh giác lùi về một bước.

"Dừng lại! Làm gì phải chạy?" Tần Tuyết Ngưng cười nói.

Làm gì phải chạy? "Vậy cô làm gì phải tiến tới?" Lâm Dương Thần hỏi ngược lại.

Cho đến khi lưng Lâm Dương Thần đυ.ng phải bức tường phía sau không thể lùi được nữa, hô hấp bị mùi hương nước hoa nồng đậm trên người Tần Tuyết Ngưng bao phủ, nàng hoảng sợ muốn tránh thoát nhưng động tác của Tần Tuyết Ngưng lại nhanh hơn, cô ấy đập tay vào tường đồng thời ép sát lại, vây nàng trong vòng tay mình.

Tần Tuyết Ngưng còn cao hơn Tần Tuyết Nhiễm một chút, vừa vặn cao hơn Lâm Dương Thần mười ba phân. Điều đó khiến Lâm Dương Thần giống hệt như một con dê nhỏ đang bị cọp lớn nhắm tới, bối rối không biết làm thế nào thoát khỏi.

"Cô... cô làm gì vậy?" Lâm Dương Thần trợn mắt hỏi.

"Em chính là Lâm Dương Thần? Biết tôi không?" Tần Tuyết Ngưng vẫn không thu lại ý cười trên mặt, dùng ánh mắt đầy bỡn cợt không kiêng dè từ trên cao nhìn nàng.

Lâm Dương Thần gật đầu.

"À~ thì ra Tần Tuyết Nhiễm thích kiểu này." Vừa nói cô ấy vừa mạnh mẽ áp tới.

Lâm Dương Thần bị tấn công bất ngờ vội nhắm nghiền hai mắt, sau đó đột nhiên cảm nhận được xúc cảm ướŧ áŧ trên gò má.

Trời ạ!!! Mặt nàng bị Tần Tuyết Ngưng liếʍ!

Lâm Dương Thần hốt hoảng đẩy Tần Tuyết Ngưng ra, chỉ thấy cô ấy mất đà lùi về sau hai bước thoã mãn liếʍ liếʍ khoé môi, vẻ mặt muốn có bao nhiêu lưu manh liền có bấy nhiêu.

Lâm Dương Thần vội dùng mu bàn tay lau mặt mình, da gà da vịt cũng nổi hết cả lên. Nàng thật không ngờ em gái của A Nhiễm lại biếи ŧɦái đến trình độ này.

Tần Tuyết Ngưng chẹp miệng. "Rất ngon. Thảo nào Tần Tuyết Nhiễm lại say mê em đến vậy."

"Cũng phải. Một tiểu thụ vừa trắng xinh vừa thơm mềm như em, đừng nói Tần Tuyết Nhiễm, ngay cả tôi cũng cảm thấy hợp khẩu vị vô cùng, thật không nhịn được muốn nếm thử một chút."

Lâm Dương Thần nghe đến đây liền xù lông lên. "Cô nói bậy gì vậy? Tôi mới không phải tiểu thụ."

"Haha..." Tần Tuyết Ngưng phá lên cười, ánh mắt không nhanh không chậm quét một vòng từ trên xuống dưới, không kiêng dè đánh giá nàng.

"Làm gì phải chối? Bộ dạng em từ đầu đến chân đều không có nổi một chút công khí nào. Em a~ không những thụ, mà còn là nhược - thụ." Tần Tuyết Ngưng giọng điệu ngả ngớn nói, còn đặc biệt nhấn mạnh hai từ kia.

"Trông em gầy yếu như vậy, ở trên giường chắc bị chị tôi khi dễ chà đạp không ít đâu nhỉ? Hay là từ bỏ chị ấy, về với tôi? Tôi hứa sẽ đối xử với em thật nhẹ nhàng."

"Cô... cô..." Lâm Dương Thần không tin nổi trợn tròn hai mắt, môi mấp máy không nói nên câu.

Nhìn bộ dạng nàng vừa bối rối vừa tức giận nhưng không thể phản bác, gương mặt nhỏ đỏ hết cả lên, Tần Tuyết Ngưng càng càn rỡ cười lớn, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

"Cô đang đùa tôi sao?" Lâm Dương Thần không hiểu chuyện này rốt cuộc có gì đáng cười.

"Đúng vậy a~ Trêu đùa em thật vui." Cô ấy dùng mu bàn tay gạt nước mắt. "Được rồi hôm nay đến đây thôi, có thời gian chúng ta lại từ từ tâm sự."

Dứt câu Tần Tuyết Ngưng xoay người, nâng cánh tay lên vẫy vẫy rồi một đường đi thẳng lên lầu, cũng không có quay đầu nhìn lại.

Lâm Dương Thần nhìn thấy cô ấy buông tha rời đi liền thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là nàng không biết một điều, khoảnh khắc Tần Tuyết Ngưng xoay người thì đồng thời cũng thu hồi lại nụ cười trên môi, thay vào đó là cái nhếch môi, ánh mắt mười phần phức tạp.

Cốc cốc cốc!

Tần Tuyết Ngưng lên lầu nhưng lại không trở về phòng mình mà đi gõ cửa phòng của Trần Thu Nghiên.

"Vào đi, cửa không khoá." Bên trong vọng ra thanh âm ôn nhu của nàng ấy.

Tần Tuyết Ngưng mở cửa tiến vào phòng thì nhìn thấy Trần Thu Nghiên đang ngồi ở trên sofa chăm chú đọc tạp chí kinh tế đang cầm trên tay, tiêu đề bìa đại khái nói về tập đoàn Tần thị đang nhanh chóng lấy lại vị thế trên thương trường thành phố Thanh Châu. Trên bàn còn đặt một tách cafe đang uống dang dở.

Tần Tuyết Ngưng đặt mông ngồi ở một bên, bâng quơ nói: "Lâm Dương Thần xuất hiện."

Trần Thu Nghiên thản nhiên nâng tách cafe lên nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói: "Tôi biết." Lúc nãy nàng ấy đứng ở ban công nhìn xuống đã nhìn thấy Lâm Dương Thần cùng Tần Tuyết Nhiễm từ trên xe bước xuống, tay trong tay đi vào nhà.

Tần Tuyết Ngưng ngửa đầu tuỳ ý dựa lưng vào ghế sofa, ngón trỏ cùng ngón giữa gõ gõ lên tay vịn ghế, tầm mắt nhìn trần nhà, cong môi cười. "Thật không ngờ Tần Tuyết Nhiễm lại thích kiểu người như vậy."

Trần Thu Nghiên hỏi: "Kiểu người như thế nào?"

"Quá nhỏ, còn nhỏ hơn tôi mấy tuổi, không đủ thành thục. Với lại trông cứ ngốc ngốc thế nào ấy."

Nói đến đây Tần Tuyết Ngưng nhếch miệng cười bổ sung: "Tất nhiên đó chỉ là vẻ bề ngoài, có ngốc thật hay không thì rất khó nói."

Trần Thu Nghiên đặt tờ tạp chí trên tay xuống bàn trà, quay sang nói: "Có gì đâu mà em phải thắc mắc? A Nhiễm thích là được."

Tần Tuyết Ngưng: "Tôi lại nghĩ chị tôi sẽ hợp với kiểu khác hơn."

"Kiểu gì?" Trần Thu Nghiên bật cười hỏi.

Lúc này Tần Tuyết Ngưng mới quay sang nhìn Trần Thu Nghiên, trên mặt mang theo một chút ý cười nghiền ngẫm, chậm rãi trả lời: "Tính cách dịu dàng, thuần thục ổn trọng, vẻ ngoài nhu hoà tao nhã, và đặc biệt là... luôn hết lòng chờ đợi chị ấy."

Chỉ thấy Trần Thu Nghiên phản ứng đầu tiên là có chút ngạc nhiên, sau đó bối rối tránh đi ánh mắt của cô ấy, lại nhấp một ngụm cafe rồi mới bình tĩnh nói: "Đó chỉ là suy nghĩ riêng của em thôi. Sự thật thì người A Nhiễm thích vẫn luôn là Lâm Dương Thần."

Tần Tuyết Ngưng miết miết cái cằm. "Bây giờ thì đúng là vậy, nhưng tương lai thế nào còn chưa biết. Biết đâu chị ấy sẽ chia tay Lâm Dương Thần. Đến lúc đó, người thích chị ấy cũng xem như là có cơ hội."

Trần Thu Nghiên nhíu mày nhìn Tần Tuyết Ngưng, có đôi khi nàng cũng không thấu hiểu được con người này. Cô ấy luôn thích nói chuyện một cách mờ ám, thích lộ ra nụ cười khó hiểu, điều đó làm cho người khác không cách nào bắt được suy nghĩ của cô ấy.

"Có chia tay hay không cũng là chuyện riêng của cậu ấy, chúng ta đều không thể xen vào." Trần Thu Nghiên đứng dậy. "Tôi buồn ngủ rồi. Em cũng về phòng nghỉ đi."

Tần Tuyết Ngưng nhìn đồng hồ. Đã gần 1 giờ chiều, hiện tại đúng là khoảng thời gian nghỉ trưa. Thế là cô ấy quyết định đứng dậy. "Vậy tôi đi đây, nghỉ ngơi cho tốt."

Tần Tuyết Ngưng vừa rời khỏi phòng, cửa đóng lại, Trần Thu Nghiên cũng vô lực ngả lưng lên ghế sofa. Dường như những lúc bên cạnh không có ai nàng ấy mới có thể trút bỏ lớp nguỵ trang mà bản thân nỗ lực tạo dựng.

Nàng ấy thất thần nhìn lên trần nhà, một giọt nước mắt trong suốt từ trong hốc mắt lẳng lặng trượt xuống chiếc cằm tinh xảo.

.......

Tần Tuyết Nhiễm trở về đã là chuyện của ba tiếng sau, cô không ngờ mình lại cùng đám người Phong ca nghị sự đến quên thời gian. Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Lâm Dương Thần đang cuộn tròn thân mình nằm ngủ ở trên ghế sofa phòng khách, cô chỉ biết lắc đầu cười.

Nhưng khi tiến lại gần Tần Tuyết Nhiễm mới phát hiện có gì đó không đúng. Lâm Dương Thần trông có vẻ ngủ không được an ổn, hai mắt nhắm nghiền, mày nhíu chặt. Hơn nữa gương mặt còn đỏ ửng, trán bốc lên một tầng mồ hôi dày đặc.

Tần Tuyết Nhiễm vội dùng lòng bàn tay áp lên trán nàng kiểm tra thì phát hiện nhiệt độ rất cao, sờ lên tay chân cũng nóng y hệt, da thịt làm sao nóng đến bỏng tay.

"Thần nhi, Thần nhi, mau tỉnh." Cô một bên gọi, một bên dùng lòng bàn tay áp lên gò má Lâm Dương Thần nhẹ lay nàng.

Lâm Dương Thần có cảm giác bản thân đang chìm sâu trong dòng dung nham, xung quanh nóng như lửa đốt, toàn thân đều đau, ý thức mơ hồ không rõ. Nàng dường như nghe thấy có thanh âm quen thuộc đang gọi mình nhưng cổ họng như có vật gì chặn lại, không đáp trả được.

Đột nhiên thân thể nóng bỏng được một vật mềm mại lại vô cùng mát mẻ áp lên khiến nàng rất thoải mái, liền vội vàng đưa tay bắt lấy.

Tần Tuyết Nhiễm nhìn thấy Lâm Dương Thần mê man không tỉnh nhưng vẫn sống chết nắm bàn tay mình áp lên mặt nàng siết chặt như thể siết lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, lòng cô cũng theo đó thắt lại, ẩn ẩn nổi lên cảm giác đau nhói.

"Dì Vương! Dì Vương!" Cô lớn giọng gọi.

Dì Vương đang ở bên ngoài tưới cây nghe thấy tiếng gọi cũng nhanh chóng chạy vào nhà. "Đại tiểu thư, làm sao vậy?"

"Thần nhi phát sốt, dì mau gọi bác sĩ Hứa đến đây." Tần Tuyết Nhiễm gấp gáp nói.

"Hả? Phát sốt sao?" Dì Vương vội vàng móc điện thoại trong túi ra. Lúc trưa bà ấy đi vào phòng khách nhìn thấy Lâm Dương Thần ngồi ở trên sofa thì vô cùng kinh ngạc cùng mừng rỡ, còn cùng nàng nói chuyện hỏi thăm một lúc lâu. Sau đó bà ấy lại bận làm công việc của mình nên không để ý nàng, không ngờ mới qua hai tiếng mà người đã phát sốt thành như vậy.

Tần Tuyết Nhiễm muốn ôm Lâm Dương Thần lên phòng chờ bác sĩ đến khám cho nàng, nhưng làm sao cũng không thể gỡ tay người kia ra được.

"A Nhiễm..."

Lâm Dương Thần thì thào lẩm bẩm, Tần Tuyết Nhiễm dán sát thân mình lên, lóng tai nghe.

"A Nhiễm... đừng bỏ lại em."

Nghe được một câu này tâm cô liền mềm nhũn, đưa bàn tay còn lại vuốt ve tóc nàng, vừa vuốt vừa dỗ: "Thần nhi ngoan. Chị không có bỏ lại em, chị chỉ muốn ôm em về phòng mà thôi."

"Em cứ thế này chị không cách nào ôm em được. Cho nên em buông tay ra trước, được không?"

Dường như là do thanh âm dỗ dành của cô quá mức ôn nhu, người kia cuối cùng cũng nghe lời dần dần thả lỏng. Tần Tuyết Nhiễm thuận lợi rút tay ra, đặt lên trán của nàng một nụ hôn trấn an rồi đứng dậy dùng sức ôm người lên, một đường đi lên lầu.

Tần Tuyết Nhiễm cứ nghĩ bản thân có lẽ sẽ phải mất rất nhiều sức lực mới có thể đưa người lên lầu nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại. Thể trọng Lâm Dương Thần giống như nhẹ hơn trước rất nhiều, bế trên tay dễ dàng như bế một đứa nhỏ. Mà hiện tại đứa nhỏ trong l*иg ngực đang mềm oặt không xương chôn đầu vào bả vai cô, cái trán nóng hổi, hơi thở phà lên da cô cũng là nóng hầm hập khiến cho cô càng thêm đau lòng.

Bác sĩ Hứa chưa đến mười lăm phút sau đã có mặt. Ông ấy là bác sĩ riêng của Tần gia, cũng sống cách đây không xa, bất cứ lúc nào người nhà họ Tần cần bác sĩ liền có thể gọi đến.

"39,5 độ, sốt khá cao." Sau khi bác sĩ Hứa đo nhiệt độ cho Lâm Dương Thần thì đưa ra kết luận.

"Sao đột nhiên lại phát sốt? Lúc trưa em ấy còn khá tốt." Tần Tuyết Nhiễm lo lắng hỏi.

"Hiện tại hệ miễn dịch của Lâm tiểu thư khá kém, sẽ dễ dàng phát sốt cũng như mắc phải các bệnh vặt. Về sau chú ý chế độ ăn uống và nghỉ ngơi, từ từ điều dưỡng thân thể là được. Còn bây giờ tôi sẽ tiêm thuốc hạ sốt và truyền nước biển cho cô ấy trước."

Tần Tuyết Nhiễm nghe vậy ánh mắt có chút biến đổi hỏi: "Hệ miễn dịch kém? Có kiểm tra được nguyên nhân không? Liệu có phải do hôn mê hai năm không?"

Bác sĩ Hứa đang chuẩn bị ống tiêm có chút ngạc nhiên hỏi lại: "Hôn mê hai năm?" Sau đó ông ấy gật gù phân tích: "Đó cũng có thể là nguyên nhân, bởi vì hôn mê lâu ngày sẽ dẫn đến mất cân bằng dinh dưỡng, hệ miễn dịch cũng theo đó suy giảm."

Tần Tuyết Nhiễm lại suy nghĩ một chút, ngập ngừng hỏi: "Vậy... có cách nào xác định được em ấy có từng hôn mê trong một đoạn thời gian dài hay không?"

"Chuyện này khá khó, đại tiểu thư phải đem người đi bệnh viện làm các loại kiểm tra chuyên sâu thì may ra mới xác định được."

"Được tôi biết rồi, chú chữa cho em ấy trước đi."

Tần Tuyết Nhiễm có chút tự trách thầm nghĩ ngày hôm nay Lâm Dương Thần đứng đợi cô ở dưới trời nắng gắt không biết bao lâu, rõ ràng lúc trưa cô cũng đã cảm nhận được thân thể nàng có chút ấm nhưng lại chủ quan không nghĩ nàng sẽ sinh bệnh, lại còn bỏ đi giải quyết chuyện riêng tận ba tiếng đồng hồ.

Bác sĩ Hứa tiêm thuốc hạ sốt, lại gắm kim truyền nước biển cho Lâm Dương Thần xong xuôi mới quay sang nói: "Đợi nước biển xuống hết đại tiểu thư cứ rút kim ra. Nửa tiếng đo nhiệt độ một lần, nếu nhiệt độ không giảm phải lập tức đưa Lâm tiểu thư đi viện, còn nếu nhiệt độ giảm xuống thì cứ để cô ấy an ổn ngủ, buổi tối tôi sẽ quay lại kiểm tra."

"Được tôi biết rồi, cảm ơn chú Hứa."

Chờ đến khi bác sĩ cùng dì Vương đều rời đi, Tần Tuyết Nhiễm mới vào phòng tắm chuẩn bị khăn lông cùng một chậu nước ấm chuẩn bị lau mình cho Lâm Dương Thần.

Cô dùng khăn cẩn thận chà lau từng tấc da thịt trên thân thể nàng, từ cổ đến ngực, vòng qua hai tay, nách rồi bụng nhỏ, lướt xuống hai chân. Động tác thuần thục lại vô cùng nhẹ nhàng, như sợ chỉ cần mạnh tay hơn một chút liền sẽ làm đau người kia.

Xong việc, cô mặc cho Lâm Dương Thần bộ đồ ngủ thoải mái sau đó kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh mép giường, nhìn ngắm dung nhan say ngủ của nàng.

Người nằm trên giường hai mắt đóng chặt, hàng mi cong dày in xuống một vùng bóng mờ, sắc mặt vẫn còn ửng đỏ, ngủ không mấy yên ổn, hô hấp không thông nên thỉnh thoảng phát ra tiếng khò khè như tiếng mèo ngâm.

Tần Tuyết Nhiễm duỗi tay ra, vuốt ve gò má của nàng.

"Cuối cùng em cũng chịu trở về."

"Em biết không? Chị thật sự rất nhớ em."

"Nếu em đã trở về thì ngoan ngoãn ở lại bên cạnh chị, đừng làm chuyện gì khiến cho chị thất vọng, được không?"