Gặp Lại

Chương 32: Chúng ta cả đời cũng không xa rời.

Thời điểm thành phố Thanh Châu bước vào giữa tháng một, nhiệt độ ban ngày chỉ vài độ, ban đêm còn rơi xuống thảm hơn. Ngoài trời lạnh như muốn đóng băng, trong nhà lại được trang bị hệ thống sưởi khắp nơi nên cả ngày Lâm Dương Thần chỉ muốn oa ở nhà. Đặc biệt nàng thích nhất là làm tổ ở trong lòng Tần Tuyết Nhiễm. Thân thể Tần Tuyết Nhiễm một năm bốn mùa đều toả ra khí tức ấm áp vô cùng dễ chịu khiến nàng sinh ra ý muốn dính lấy cô cả ngày không rời.

Ví dụ như hôm nay, thời điểm Tần Tuyết Nhiễm bận làm việc trong thư phòng nàng cũng nhất định phải ngồi sát bên cạnh mới được.

Tần Tuyết Nhiễm không những không cảm thấy phiền mà còn vô cùng hưởng thụ cảm giác này, dung túng cho nàng bám dính lấy mình. Không những vậy còn đổi đi chiếc ghế làm việc, đổi thành một băng ghế đôi thuận tiện cho hai người ngồi.

"À đúng rồi, hôm nay chú ba nhờ chị chuyển lời với em là có thời gian thì nhớ tìm chú đánh cờ." Tần Tuyết Nhiễm đang làm việc thì bỗng nhớ tới chuyện đó nên thuận miệng nói với Lâm Dương Thần.

"Dạ, em biết rồi." Lâm Dương Thần gật đầu sau đó như chợt nghĩ đến điều gì, ánh mắt chợt loé lên một tia dị thường.

Khoan đã! Đánh cờ sao?

Đánh cờ? Đánh cờ?

Trong đầu Lâm Dương Thần dường như xuất hiện một bóng đèn loé sáng, cuối cùng nàng cũng nhớ ra nàng từng gặp Tần Kiến Quân ở đâu.

Ở một hội quán cờ vây, vào khoảng năm, sáu năm trước. Nàng nhớ thời điểm đó nàng đi gặp Trịnh Tân Thành, sau đó lúc ra ngoài thì không cẩn thận va vào một người đàn ông, người đó chính là Tần Kiến Quân.

Hội quán vốn dĩ do người khác thành lập nhưng Trịnh Tân Thành mới chính là kẻ đứng sau. Mặt ngoài là nơi hội họp của những người thích chơi cờ, đàm luận về cờ vây. Thực chất đây lại là nơi Trịnh Tân Thành chuyên dùng để bí mật hẹn gặp đối tác làm ăn hoặc thuộc hạ của hắn, vô cùng cùng kín đáo bảo mật.

Người đến nơi này ít nhiều đều có liên quan đến chuyện làm ăn của hắn. Tần Kiến Quân xuất hiện ở đây, lẽ nào Tần Kiến Quân cũng có liên hệ với Trịnh Tân Thành?

Nghĩ đến việc Tần Kiến Quân rất có khả năng là kẻ phản bội Tần gia, Lâm Dương Thần bỗng có cảm giác lạnh run. Nàng nghiêng đầu nhìn Tần Tuyết Nhiễm còn đang chăm chú xem văn kiện, trong lòng không khỏi sinh ra lo lắng. A Nhiễm hẳn là rất tín nhiệm chú ba của chị ấy, nếu ông ta thật sự phản bội Tần gia vậy chị phải làm sao đây?

"Sao vậy?" Tần Tuyết Nhiễm đang làm việc nhưng lại cảm nhận được tầm mắt Lâm Dương Thần luôn đặt ở trên người mình khiến cô không thể nào tập trung bèn xoay người sang, hai tay bưng lấy mặt nàng hỏi: "Làm gì cứ nhìn chị?"

Lâm Dương Thần đáp: "Không có gì. Chỉ là nhìn thấy chị vất vã làm việc như vậy thì đau lòng. Sao chị không giao hết việc cho cấp dưới làm?"

Tần Tuyết Nhiễm bất đắc dĩ mỉm cười. "Bạn nhỏ ngốc! Chị thế nhưng là tổng giám đốc nha, không phải việc gì cũng có thể giao cho người khác."

Lâm Dương Thần nghiêng đầu khó hiểu hỏi: "Vì sao? Không phải đã có chú ba hỗ trợ quản lý công ty rồi sao? Để chú ấy xử lý là được. Chị còn bận rất nhiều việc khác mà."

Tần Tuyết Nhiễm lắc đầu. "Có vài hạng mục kinh doanh chú ấy sẽ không nhúng tay vào. Hệ thống quản lý cấp cao của Tần thị cũng chỉ một mình chị có quyền truy cập."

Lâm Dương Thần càng tỏ ra hiếu kì. "Vì sao? Chị không tin tưởng chú ba sao?"

Tần Tuyết Nhiễm: "Không phải. Chẳng qua ngay từ đầu khi chị nhận chức ông nội đã phân rõ công việc cho mỗi người. Mà chú ba cũng chủ động không muốn xen vào những việc do chị quản."

Lâm Dương Thần thầm nghĩ hạng mục chỉ một mình A Nhiễm có quyền truy cập vậy mà kẻ kia lại trộm được tài liệu, dùng nó làm chứng cứ tố cáo Tần thị, xem ra hắn cũng phí không ít tâm tư. Đây khẳng định là một kẻ không dễ đối phó.

"Có thật là chú ấy không muốn quản không?" Nàng chợt nghiêm túc hỏi.

Tần Tuyết Nhiễm nhướng mày. "Sao em lại hỏi như vậy?"

"Không phải câu chuyện kinh điển của gia đình hào môn là tranh đoạt gia sản, mọi người sẽ vì lợi ích mà hãm hại lẫn nhau sao?"

"Ai nói với em vậy?"

"Trên phim đều diễn như vậy nha."

Tần Tuyết Nhiễm nghe đến đây liền phì cười, dùng sức nhéo cái má của Lâm Dương Thần.

"Aiii đau~"

"Em đó. Ít xem phim lại đi nha."

Lâm Dương Thần vừa xoa xoa cái má bị nhéo đau vừa nói: "Không phải phim đều sẽ dựa vào thực tế mà diễn sao? Huống hồ chú ba là con trai của ông nội Tần nhưng ông lại chọn chị làm người thừa kế, chú ấy sẽ không cảm thấy bất công sao?"

Tần Tuyết Nhiễm thu hồi tươi cười trên môi, nghiêm túc nói: "Chú ba sẽ không. Cách làm người của chú ấy chị rất hiểu. Chị tin tưởng chú ấy."

Cô thở dài một tiếng, lại chậm rãi nói: "Em biết không? Từ trước đến nay chú ba luôn xem chị và Tuyết Ngưng như con gái ruột mà đối đãi. Còn nhớ lúc nhỏ cha chị rất nghiêm khắc, nơi nơi quản chặt bọn chị, chỉ có chú ba là luôn đối xử ôn nhu và cưng chiều bọn chị. Mỗi lần đi công tác trở về đều mua quà, mỗi lần bọn chị bị cha đánh mắng cũng là chú ấy ra mặt bênh vực, kết quả chú còn bị cha càm ràm một trận.

Khoảng thời gian sau khi cha mẹ mất chú ba trở thành chỗ dựa tinh thần của chị, chú ấy luôn bên cạnh, cho chị rất nhiều lời khuyên cùng tình thương ấm áp. Nói chú ấy là người cha thứ hai cũng không sai. Vì vậy sẽ không có chuyện chị và chú ấy hãm hại lẫn nhau."

Lâm Dương Thần nghe Tần Tuyết Nhiễm kể lại có chút ảo não nói: "Em biết rồi. Sau này em sẽ không suy nghĩ như vậy nữa."

Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười ôm lấy nàng. "Ngoan."

Mặc dù cách nghĩ của Thần nhi rất không tốt nhưng chung quy cũng là vì cô mà lo nghĩ, cô cũng không có trách nàng.

Mà Lâm Dương Thần nằm trong ngực cô lại là lòng đầy tâm sự. Điểm yếu duy nhất của A Nhiễm chính là quá dễ dàng tin tưởng người bên cạnh, đối với nàng cũng vậy mà đối với Tần Kiến Quân cũng thế. Nhận được tín nhiệm vô điều kiện từ cô nàng tuy có vui vẻ nhưng đồng thời cũng vô cùng lo lắng.

Nếu Tần Kiến Quân thật sự là kẻ phản bội, A Nhiễm khẳng định sẽ bị đánh cho không kịp trở tay.

Nàng nhất định không thể để chuyện đó xảy ra.

Qua một lát nàng rời khỏi l*иg ngực Tần Tuyết Nhiễm, ánh mắt mang theo một tia kiên định ngẩng đầu lên nói: "A Nhiễm chị giúp em chuyển lời với chú ba, cuối tuần em sẽ đến tìm chú ấy đánh cờ."

Trực giác nói cho nàng biết Tần Kiến Quân có vấn đề. Chuyện nàng cần làm hiện giờ chính là tìm cách thử ông ta để xác định suy đoán của mình.

"Được."

Lâm Dương Thần lại chui vào l*иg ngực Tần Tuyết Nhiễm, hưởng thụ sự ấm áp từ cô, trong lòng là nỗi lo lắng bất an vô bờ. Gần đây nàng luôn có một loại dự cảm không tốt, nàng rất sợ những giây phút bình yên của hiện tại rồi sẽ có một ngày đột ngột mất đi. Nếu thật sự chuyện đó xảy ra nàng cũng không biết mình sẽ phải ra sao nữa.

Nghĩ đến đây nàng càng rúc sâu vào người Tần Tuyết Nhiễm, miệng lẩm bẩm: "Về sau mỗi một mùa đông đều có chị ở bên như hiện tại thì tốt rồi."

Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười xoa xoa lưng nàng, hẳn bạn nhỏ đang xem cô là cái lò sưởi di động đây mà.

"Chị hứa với em, sau này mỗi mùa đông đều sẽ ở bên cạnh sưởi ấm cho em. Chúng ta cả đời cũng không xa rời."

Đừng nói chỉ là mùa đông, một năm bốn mùa chúng ta đều phải luôn ở cạnh nhau, cứ như vậy cả đời.

...................

Chủ nhật, tại đình viện nhỏ của Tần gia.

"Ta thắng rồi!" Tần Kiến Quân hạ xuống một quân cờ màu đen. Tự hào vuốt vuốt cái cằm, không giấu nổi ý cười đắc ý.

Lâm Dương Thần mỉm cười nói:

"Không hổ là chú ba. Nước cờ thâm sâu khó đoán như vậy cũng chỉ có mình chú mới đi được."

Không biết Tần Kiến Quân có hiểu hàm ý trong câu nói kia hay không, chỉ thấy ông ta vẫn treo nụ cười nhu hoà trên môi không đổi, làm như không để ý nói: "Nào, đánh thêm một ván."

"Dạ."

Hai người đi lại từ đầu, đến khi bàn cờ bắt đầu rải rác những quân cờ trắng đen, Lâm Dương Thần mới lên tiếng: "Chú biết không? Lần đầu tiên gặp chú cháu đã cảm thấy chú trông vô cùng quen mắt, cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó." Lâm Dương Thần nói chuyện nhưng không ngẩng đầu lên nhìn Tần Kiến Quân, chỉ tập trung lực chú ý lên bàn cờ.

Tần Kiến Quân nghe vậy có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn nàng. "Hửm? Có chuyện đó sao?"

"Dạ. Sau đó cháu trở về đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng thì cháu cũng nhớ ra chúng ta từng gặp ở đâu."

"Ở đâu?" Tần Kiến Quân trên mặt vẫn là ý cười hiền hoà.

"Ở một hội quán cờ vây tên là... Thu Quan." Lâm Dương Thần nói đến đây liền nâng mắt lên nhìn thẳng vào mắt Tần Kiến Quân hòng quan sát phản ứng của ông ta.

Nhưng Tần Kiến Quân nghe được cái tên hội quán kia vẫn không có biểu hiện khác thường, không lộ ra biểu cảm ngạc nhiên hay chột dạ gì, ngược lại tỏ vẻ khó hiểu. "Cháu có nhầm lẫn gì không? Ta chưa từng nghe danh hội quán đó, càng không nói từng đặt chân đến."

Lâm Dương Thần không tìm ra được bất kì sơ hở nào từ ông ta đành giả bộ ngượng ngùng cười. "Vậy chắc cháu nhớ nhầm. Nơi đó tụ hội rất nhiều người yêu thích cờ vây, có dịp chú có thể đến tìm bạn đánh cờ."

"Được, cảm ơn cháu. Có cơ hội ta nhất định sẽ đi một chuyến."

Hai người đánh thêm vài ván cờ trời cũng dần ngã tối, Tần Kiến Quân phải trở về nhà ăn cơm với vợ con, Lâm Dương Thần nói muốn ngồi hóng gió thêm một chút cho nên để ông ta đi trước.

Sau khi xác nhận Tần Kiến Quân đã đi xa, Lâm Dương Thần mới đứng dậy đi lấy máy quay trước đó đã giấu sẵn ở trong góc.

Tuy hôm nay không dụ được Tần Kiến Quân lộ ra sơ hở nhưng nàng vẫn có niềm tin vững chắc vào trực giác của mình. Nghĩ đi nghĩ lại nàng quyết định đem máy quay về, có thời gian sẽ xem lại video xem có tìm được manh mối gì hay không.

........................

Nhắm mắt mở mắt đã sắp đến Tết. Quê nhà của Lâm Dương Thần không ở đây nhưng Tần Tuyết Nhiễm lại không nghe nàng nhắc đến chuyện về quê ăn tết.

Trên bàn cơm, Tần Tuyết Nhiễm vừa ăn vừa nhìn Lâm Dương Thần, quyết định đem thắc mắc trong lòng hỏi ra: "Thần nhi, Tết Nguyên Đán em được nghỉ mấy ngày?"

Lâm Dương Thần vô tư đáp: "Em hả? Em được nghỉ một tuần."

"Vậy em có dự định về nhà ăn tết không?"

Lâm Dương Thần nghe câu hỏi này động tác ăn cơm khựng lại, ngập ngừng một lát mới nhỏ giọng trả lời: "Em không về." Sau đó vùi đầu vào chén cơm như sợ Tần Tuyết Nhiễm sẽ truy hỏi thêm.

Tần Tuyết Nhiễm cũng nhận ra khác thường của nàng nhưng là cô cũng không vội hỏi thêm cái gì. Lâm Dương Thần cứ nghĩ nàng đã thoát được một kiếp ai ngờ sau khi ăn cơm xong, thời điểm hai người ngồi ở sofa phòng khách xem tivi lại nghe Tần Tuyết Nhiễm thẳng thắn hỏi: "Thần nhi, em và gia đình em có khúc mắc gì sao?"

Lâm Dương Thần đang ngậm trong miệng một cây kẹo mυ'ŧ, tâm trạng tốt đẹp xem tivi nghe được câu hỏi này xém chút nữa thì bị sặc. Nàng chột dạ liếc nhìn Tần Tuyết Nhiễm, nâng tay đem que kẹo lấy ra, trả lời: "Không có a."

Tần Tuyết Nhiễm tiếp tục hỏi: "Vậy sao em không về nhà ăn Tết?"

Lâm Dương Thần dời tầm mắt, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, một lát sau mới đáp: "Là bởi vì mẹ em rất bận. Em về cũng không gặp được bà ấy."

Tần Tuyết Nhiễm biết Lâm Dương Thần đang nói dối, mỗi lần nàng nói dối đều sẽ có biểu hiện rất rõ ràng, sẽ không qua mặt được cô.

Bận gì mà Tết lại không thể gặp? Với lại không phải nàng còn em gái sao?

Cô thở dài. "Thần nhi không thể chia sẽ với chị chuyện gia đình em sao?"

Lâm Dương Thần xua xua tay cười trừ. "A nhiễm chị muốn em chia sẽ cái gì a? Gia đình em không có chuyện gì cả. Huống hồ nếu em về nhà chúng ta sẽ phải xa nhau một đoạn thời gian, em không muốn như vậy đâu."

Tần Tuyết Nhiễm trong lòng dâng lên một thứ cảm giác gọi là mất mát. Cô luôn cảm thấy Lâm Dương Thần đang giấu trong lòng một bí mật gì đó, chỉ là nàng vẫn chưa nguyện ý mở lòng chia sẽ với cô.

Với năng lực của cô, điều tra một chút thì hẳn là sẽ tra ra, nhưng cô không muốn làm vậy. Cô sẽ chờ đến một ngày nào đó Thần nhi đủ tín nhiệm và ỷ lại để có thể chia sẽ mọi bí mật trong lòng với mình.

Lâm Dương Thần lén lút liếc Tần Tuyết Nhiễm một cái mới phát hiện cô cũng đang lăng lăng nhìn mình, nàng chột dạ lập tức dời đi ánh mắt.

Qua một lúc cảm thấy tầm mắt người kia vẫn không rời khỏi người mình, Lâm Dương Thần bắt đầu đứng ngồi không yên. Nàng với tay lấy một cây kẹo mυ'ŧ khác đang đặt ở trên bàn đưa cho cô, chần chừ hỏi: "Chị... ăn kẹo không?"

Tần Tuyết Nhiễm lắc đầu từ chối, thế là nàng đành thu tay lại.

Nàng làm sao không nhận ra A Nhiễm đang không vui, thấy người kia ỉu xìu như vậy bản thân nàng cũng không dễ chịu. Cuối cùng Lâm Dương Thần nhai hết cây kẹo trong miệng sau đó đột nhiên nhỏ giọng: "Thật ra trước khi vào đại học em đã cùng mẹ cãi vã một trận rất lớn."

Tần Tuyết Nhiễm nghe vậy lập tức dựng thẳng người nghiêm túc lắng nghe. Thần nhi là đang muốn kể chuyện với cô sao?

"Vì chuyện gì?" Cô hỏi.

"Mẹ không đồng ý cho em đến đây học y. Sau đó em lén trốn đi luôn."

Lâm Dương Thần không nói dối. Đúng là trước đây Lâm Tri Nhan vì không muốn nàng lại có bất kì liên quan với Trịnh Tân Thành nên không cho phép nàng bước chân đến thành phố Thanh Châu. Nhưng Lâm Dương Thần vẫn lén lút đăng kí nguyện vọng đại học, đến khi trúng tuyển thì một mình trốn đi.

Kì nghỉ lễ, nghỉ tết nàng cũng không dám về nhà, sợ mẹ sẽ ép mình ở lại không cho đi. Kết quả hơn một năm qua nàng vẫn không có cơ hội ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với bà ấy, chỉ thỉnh thoảng nhắn tin cho em gái hỏi thăm tình hình. Hiện giờ mẹ và em gái lại đang bị Trịnh Tân Thành khống chế, Lâm Dương Thần nghĩ bọn họ hẳn là rất giận mình.

Tần Tuyết Nhiễm nói: "Vậy em cũng không thể để tình trạng này kéo dài mãi được. Bà ấy là mẹ của em, sẽ không trách em cả đời. Em nên sớm trở về nhà giải quyết gúc mắc với bà ấy mới đúng."

"Chuyện này khá phức tạp. Có cơ hội em sẽ kể rõ hơn."

"Được. Chị chờ em."

Lâm Dương Thần không muốn tiếp tục nói, Tần Tuyết Nhiễm cũng không ép hỏi. Cô dời tầm mắt lên tivi đang chiếu bộ phim hài nhưng không có tâm trí đâu mà chú ý đến nó, trong lòng chỉ nghĩ đến ý nghĩa trong lời nói của nàng.

Tần Tuyết Nhiễm không hiểu hết ý của câu nói, cô cho rằng mẹ Lâm Dương Thần không cho phép nàng học y.

Lần trước không phải Thần nhi nói mẹ nàng muốn nàng trở thành bác sĩ thay vì hoạ sĩ sao? Rốt cuộc lời nào mới là thật?

Tần Tuyết Nhiễm chợt nhớ đến cái người mà Lâm Dương Thần từng nhắc đến, người khiến nàng muốn thực hiện lời hứa trở thành bác sĩ.

Cô cảm thấy mấu chốt khiến Lâm Dương Thần cãi nhau với mẹ rồi nhất quyết phải đi học y chính là vì người kia. Trong mắt cô nàng là một đứa trẻ ngoan, sẽ không cùng người lớn nháo đến nỗi bỏ đi không về. Rốt cuộc là ai lại có thể khiến nàng bất chấp hết thảy như vậy?

Một nỗi bất an không tên dâng lên, dần dần biến thành dây đằng quấn quanh trong lòng. Lần trước hai người ở trên giường phiên vân phúc vũ, cô đã cố ý dày vò Lâm Dương Thần hòng khai thác chút thông tin, tuy Lâm Dương Thần quyết không nói người kia là ai nhưng sau đó lại liên tục vừa khóc vừa khẳng định nàng chỉ yêu cô, trước nay đều không có người thứ hai. Điều đó khiến cô yên tâm hơn nhiều, thời gian qua cũng không có suy nghĩ lung tung nữa. Ai ngờ hiện tại trong lòng lại phát sinh ý nghĩ này.

Tần Tuyết Nhiễm sợ trong lòng Lâm Dương Thần thực chất tồn tại một người khác chứ không phải cô, sợ bản thân sẽ thua một kẻ mà mình căn bản còn không biết hắn là ai. Cảm giác không thể nắm bắt mọi thứ khiến cô bất lực. Kể từ khi hai người xác định quan hệ cô cũng chưa từng lo được lo mất nhiều như hiện tại.

Nhưng cô lại không dám truy vấn đến cùng vấn đề này. Cô sợ nếu chuyện mình lo nghĩ là sự thật vậy chính mình sẽ tan nát cõi lòng mất.

Mà ở bên này Lâm Dương Thần lại không hề hay biết suy nghĩ trong lòng Tần Tuyết Nhiễm. Thường thì những lời nói dối rất nhanh sẽ bị người nói lãng quên. Mà nàng cũng không ngoại lệ, những lời kia đã sớm bị nàng ném ra sau đầu.

Hiện giờ trong lòng nàng chỉ một mực lo lắng cho mẹ và em gái.

Buổi tối Lâm Dương Thần nói muốn học bài, một mình đi vào thư phòng riêng của mình. Sau khi cẩn thận khoá cửa nàng mới từ trên giá sách lấy ra một quyển sách, trong sách có kẹp vài bức ảnh của mẹ Lâm và Nhϊếp Tinh Thần.

Lâm Dương Thần lấy từng ảnh ra nhìn ngắm, trên môi là nụ cười mang theo ôn nhu cùng nhớ thương nồng đậm. Tay nàng nhẹ nhàng chạm lên những bức ảnh, vuốt ve lên gương mặt hai người thân mà nàng thương yêu nhất, nước mắt không tự chủ được từ trong khoé mắt lẳng lặng chảy xuống.