Tần Tuyết Nhiễm chen vào giữa hai chân Lâm Dương Thần, gấp không đợi nổi há miệng ngậm lấy viên tiểu anh đào phấn nộn đang vô tư triển lộ trước mặt. Đôi tay cũng không rảnh rang, một tay vòng ra sau lưng siết chặt lấy eo không để nàng có đường chống cự, tay còn lại lần mò tìm tới vùng chân tâm đã ướŧ áŧ nóng bỏng, ngón tay lây dính dịch thể ấn mạnh lên vị trí mẫn cảm nhất.
"Ưm~~" Lâm Dương Thần lập tức bật ra tiếng rên.
Không ôn nhu giống như mọi lần, lần này Tần Tuyết Nhiễm là mười phần bá đạo. Miệng cô liên tục liếʍ láp viên tiểu anh đào, dùng môi se miết lấy nó, lại dùng răng lưỡi mạnh mẽ cắи ʍút̼ gây ra âm thanh 'chậc' 'chậc' nóng mặt. Bàn tay ở bên dưới càng càn rỡ, bao trùm lấy đoá hoa mẫu đơn ra sức nắn bóp, chốc chốc lại ấn niết, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạt đậu nhỏ khiến mật dịch rỉ ra không ngừng.
"Ưmm... ưmm ~ đừng... A Nhiễm..."
Lâm Dương Thần ăn đau nhưng song song với đó kɧoáı ©ảʍ lại ập tới như sóng biển, từng đợt từng đợt nối tiếp, từ những nơi mẫn cảm bị Tần Tuyết Nhiễm tập kích chảy ra toàn thân rồi ập thẳng lên đại não khiến thần trí của nàng cũng bị sóng cuốn đi hết, chỉ biết chống hai tay ra sau, ngửa đầu liên tục rêи ɾỉ.
Nhìn thấy người kia nhanh chóng bị mình điều khiển, run rẩy thở dốc kèm theo yếu ớt rêи ɾỉ, khoé môi Tần Tuyết Nhiễm nở nụ cười tà ác, không những không ngừng lại mà còn làm mãnh liệt hơn.
Nhìn đi, chỉ một mình cô mới có thể khiến nàng động tình, khiến nàng ngâm ra từng tiếng rêи ɾỉ khoái hoạt. Người khác không có cửa!
"Ahh... đau... ưhh~~"
Các nơi mẫn cảm yếu ớt liên tục chịu đựng dày vò, bụng dưới không ngừng trào ra dòng nước ấm, cảm giác ướŧ áŧ lại khô nóng, bứt rứt mà nhộn nhạo khiến đầu óc Lâm Dương Thần hỗn độn, lí trí bay sạch, cơ thể bị thao túng đến không còn là của chính mình.
Tần Tuyết Nhiễm máu huyết sôi trào hết tấn công ngực trái rồi chuyển qua ngực phải, không khác gì một đứa trẻ đang thích thú mân mê viên kẹo ngon nhất trên đời. Hai viên tiểu anh đào bị dày vò đến sưng đỏ, lây dính nước bọt ướŧ áŧ không khỏi ngạo nghễ dựng đứng.
Cho đến khi cảm nhận vùng chân tâm người kia đã không thể nào ướŧ áŧ lầy lội hơn nữa cô mới lưu luyến buông tha, ngẩng đầu cười yêu mị.
"Ướt thật đấy~"
Cô dùng ngón trỏ quệt lấy thứ chất lỏng óng ánh kia đưa lên trước mặt, dưới sự chứng kiến của Lâm Dương Thần, đem ngón tay thon dài xinh đẹp cho vào miệng mình mυ'ŧ mát.
Lâm Dương Thần hai má đỏ bừng bừng, thầm oán bản thân vì sao luôn luôn không thể thoát khỏi ma chưởng của A Nhiễm? Mỗi lần đều bị cô dễ dàng khơi lên du͙© vọиɠ, dễ dàng giương cờ trắng đầu hàng, chỉ có thể bất lực để người kia tuỳ ý thao túng.
Giống như lúc này đây, chỉ là nhìn Tần Tuyết Nhiễm làm động tác mυ'ŧ ngón tay dính da^ʍ thuỷ của mình, bên dưới của nàng lại không ngừng rỉ ra nước.
Không khí trong căn phòng đã nóng đến bức người. Tần Tuyết Nhiễm vươn lưỡi mυ'ŧ lấy chất lỏng cuối cùng còn xót lại trên ngón tay, ánh mắt tràn ngập tiếu dung, cười tà mị nói: "Thật ngon."
"Em cũng nên nếm thử một chút."
Nói xong câu này cô liền dùng ngón tay niết mạnh lên viên tiểu hồng đậu mẫn cảm của Lâm Dương Thần tiện thể quệt đi một chút mật dịch, thừa dịp người kia bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hé miệng hô ra tiếng lại nhanh như chớp cho ngón tay vào trong khoang miệng nàng khuấy đảo, càn quét.
Ngậm lấy ngón tay của cô thưởng thức mùi vị dâʍ ɖị©ɧ của chính bản thân khiến Lâm Dương Thần xấu hổ không nói nên lời. Ngón tay kia nàng không nỡ cắn, đẩy ra cũng không xong, muốn đẩy ra thì bắt buộc phải dùng lưỡi, đầu lưỡi mềm mại yếu ớt chống lấy ngón tay càng như là đang cùng ngón tay nghênh hợp.
"Nhìn xem, cái miệng này cũng ướŧ áŧ không thua gì miệng nhỏ bên dưới."
Tần Tuyết Nhiễm vừa trêu chọc vừa nhìn ngắm bộ dáng mê người của Lâm Dương Thần lúc này. Mái tóc người kia có chút tán loạn, sắc mặt ửng đỏ, hai mắt đen láy ngậm đầy xuân thuỷ. Chiếc lưỡi mềm mại ướŧ áŧ đưa đẩy ngón tay cô, thỉnh thoảng đầu lưỡi hồng nhuận lộ ra, thậm chí còn có một ít nước bọt óng ánh không khống chế được từ khoé miệng trào ra ngoài làm cho xúc giác cùng thị giác của cô đồng thời bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến toàn thân run rẩy, hô hấp càng trở nên trầm trọng.
Cô yêu chết cái con người này mất thôi!
Cho đến khi chơi chán Tần Tuyết Nhiễm mới chịu rút ngón tay ra nhưng cũng không có rời đi mà đổi thành ngón cái nhẹ nhàng xoa miết lên cánh môi Lâm Dương Thần. Một bàn tay khác cũng nâng lên, dùng ngón trỏ vẽ vòng tròn lên xương quai xanh của nàng, hờ hững hỏi:
"Nói cho chị biết, hiện tại em cảm thấy thế nào?"
Lâm Dương Thần vô lực thở dốc, cặp mắt ầng ậng nước nhìn cô. Cảm thấy thế nào ư? Nàng hiện tại chỉ thấy toàn thân bứt rứt nhộn nhạo, nơi chân tâm đã cực kì ướŧ áŧ ngứa ngáy, khó chịu muốn đòi mạng.
"Em muốn chị..." Cánh môi mấp máy có chút run rẩy trả lời, ánh mắt tràn ngập chờ mong cùng khát vọng.
Âm thanh nhu nhu mềm mềm khiến dục hoả thiêu đốt tâm can Tần Tuyết Nhiễm nhưng cô vẫn cố gắng áp chế, nhướng mày cười hỏi: "Ohh? Muốn chị? Không phải mới lúc nãy còn chống đối sao?"
Lâm Dương Thần rưng rưng. "Em sai rồi..."
"A Nhiễm... muốn em."
Đợi mãi Tần Tuyết Nhiễm cũng không có phản ứng, chỉ là cười như không cười nhìn mình, Lâm Dương Thần đã gấp đến sắp khóc.
"Cầu xin chị... cho ngón tay vào..."
"Cho ngón tay vào? Được thôi a~" Tần Tuyết Nhiễm ý cười càng sâu, bàn tay chậm rãi lướt xuống nơi chân tâm, ngón giữa bất chợt đưa một đốt lóng tay đẩy vào trong miệng huyệt lầy lội.
Hồi lâu không thấy ngón tay Tần Tuyết Nhiễm hoàn toàn tiến vào, bị một cỗ du͙© vọиɠ thôi thúc, hai tay Lâm Dương Thần ôm chặt lấy bả vai, hai chân co lên kẹp lấy eo cô không ngừng vặn vẹo cơ thể, mục đích làm cho huyệt nhỏ của mình nuốt trọn ngón tay kia vào.
Có dịch thuỷ lầy lội bôi trơn, ngón tay không gặp nhiều khó khăn đã có thể hoàn toàn tiến vào bên trong. Thân thể trống rỗng được lấp đầy nhưng Lâm Dương Thần muốn không chỉ có vậy, nàng muốn A Nhiễm mạnh mẽ ra vào huyệt nhỏ mang lại cho mình sung sướиɠ. Nhưng Tần Tuyết Nhiễm lại cố ý bất động.
Lâm Dương Thần đong đưa vòng eo nỗ lực thoã mãn bản thân, Tần Tuyết Nhiễm dường như nhìn ra mục đích của nàng liền dùng một tay đang rảnh rang khoá chặt lấy vòng eo không cho nàng động đậy.
Lâm Dương Thần khóc ra nước mắt.
"Muốn chị động không?"
"Muốn... xin chị... ahh~ đừng dày vò em nữa... Xin chị~"
Liên tiếp nghe được lời cầu xin, Tần Tuyết Nhiễm cong môi cười. "Thôi được, muốn liền cho em."
Ngón tay chuyển động bên trong tiểu huyệt, dễ dàng tìm được điểm G mẫn cảm, cong lên kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó.
"Ahh~~ ah~~"
Kɧoáı ©ảʍ thoáng chốc ập đến khiến Lâm Dương Thần không kiểm soát được, rêи ɾỉ một cách đầy kiều mị.
Ngón tay lại bắt đầu đâm vào rút ra, mỗi lần đâm vào bên trong đều chính xác chạm đến nơi mẫn cảm.
"Ahh~ ahhh... hh... ưhh... A Nhiễm~ mạnh nữa..."
Tần Tuyết Nhiễm càng lúc càng tăng nhanh tốc độ ra vào, Thân thể Lâm Dương Thần cũng theo nhịp độ đưa lên đẩy xuống, thần trí hỗn độn chỉ biết ôm chặt bả vai cô, đầu ngửa ra sau phóng thích tiếng thở dốc đứt quãng cùng tiếng kêu mềm mại kiều nhuyễn đầy thoã mãn. Bởi vì động tác này mà hai con tiểu bạch thỏ cũng tinh nghịch nhảy lên nhảy xuống trước mặt Tần Tuyết Nhiễm, hai viên tiểu anh đào đính ở trên đó cũng rung động như mời gọi người đến thưởng thức. Tần Tuyết Nhiễm dĩ nhiên sẽ không buông tha, há miệng ngậm lấy, vừa cắn vừa mυ'ŧ xem như trừng phạt sự nghịch ngợm của chúng nó.
Ở bên dưới, ngón tay vẫn liên tục làm việc, cắm rút dồn dập không biết mỏi.
"Ahh~~ đừng... hah... dừng lại... ưhh..."
Song song kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Lâm Dương Thần muốn phát điên. Chẳng mấy chốc, từng thớ thịt bên trong thân thể bắt đầu co rút dữ dội chuẩn bị lên tới cao trào.
Tần Tuyết Nhiễm lại chọn đúng lúc này rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt.
Lâm Dương Thần cảm thấy mình giống như đang ngồi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc, đang ở trên cao bất chợt rơi xuống. Một giây trước còn ở thiên đường, một giây sau liền xuống địa ngục, cảm giác mười phần hụt hẫng mất mát khiến nàng khó chịu muốn sống muốn chết.
Nàng sửng sốt nhìn người kia nhưng Tần Tuyết Nhiễm không hề giải thích, chỉ cong môi cười, lại nhướng nhướng mày trưng ra vẻ mặt gợi đòn.
"Muốn chị cho em cao trào không?"
Lâm Dương Thần gật đầu như giã tỏi, ánh mắt dần dần biến thành long lanh đáng thương, trên mặt khắc rõ ba chữ 'cầu xin chị'.
Tần Tuyết Nhiễm thu lại vẻ mặt ngả ngớn, dần dần biến thành mười phần nghiêm túc nói: "Vậy nói cho chị biết người kia là ai, chị sẽ lập tức cho em cao trào."
"Người... nào?" Lâm Dương Thần đã khó chịu muốn chết, thanh âm phát ra cũng là nức nở đáng thương.
"Người khiến em muốn thực hiện lời hứa."
Kẻ đã khiến em từ bỏ sở thích cùng đam mê, thực hiện lời hứa trở thành bác sĩ.
Lâm Dương Thần khóc không ra nước mắt. Thì ra A Nhiễm vẫn ghim chuyện đó trong lòng, cố ý dày vò để ép nàng nói ra. Thảo nào... thảo nào thái độ của A Nhiễm hôm nay lại khác biệt đến vậy, nàng nên nhận ra điều này ngay từ đầu rồi mới đúng.
Lâm Dương Thần lắc đầu nguầy nguậy.
Tần Tuyết Nhiễm có chút mất kiên nhẫn dùng một tay bao lấy khoả bạch thỏ của nàng dùng lực xoa nắn, tay còn lại ấn niết đoá hoa ướt đẫm nơi chân tâm nhưng tuyệt đối không cắm ngón tay vào.
"Hức..." Lâm Dương Thần vặn vẹo cơ thể. "Cho... cho em đi mà... A Nhiễm... hức."
"Ngoan. Chỉ cần trả lời chị, chị liền cho em."
Lâm Dương Thần vẫn bướng bỉnh lắc đầu. Đợi một lát vẫn không đợi được câu trả lời, Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt tối sầm bất chợt đẩy mạnh ngón tay tiến vào sâu trong huyệt động.
"Ưm~~"
Lâm Dương Thần cong mình rên một tiếng đầy thoãn mãn, Tần Tuyết Nhiễm tăng dần lực đạo cùng tốc độ cắm rút khiến nàng thoải mái không thôi. Nàng cứ nghĩ cô đã nghĩ thông suốt không lại dày vò mình nhưng khi bản thân có dấu hiệu lên cao trào thì một lần nữa người kia lại bất chợt rút ngón tay ra.
Hai lần liên tiếp bị tra tấn, Lâm Dương Thần thống khổ không nói nên lời, lý trí tan rã, oằn mình van cầu: "Ahh... xin chị... Khó chịu quá... hức."
"Khó chịu còn không chịu khai sao? Cứng miệng như vậy, lẽ nào người đó thật sự quan trọng với em? Rốt cuộc là người em từng thích hay là người khiến em nhớ mãi không quên, hả?" Tần Tuyết Nhiễm mất khống chế liên tiếp truy vấn, trong lòng dâng lên cảm giác bất an vô bờ.
"Là mẹ em!" Đúng lúc này não Lâm Dương Thần chuyển động, nhanh chóng nghĩ đến một người.
Tần Tuyết Nhiễm nghi hoặc nheo mắt hỏi: "Là thật?"
"Thật! Thật mà!" Lâm Dương Thần liên tục gật đầu. "Mẹ em muốn em trở thành bác sĩ hơn là hoạ sĩ."
Người kia ngữ khí chắc nịch nhưng con ngươi lại né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt cô, Tần Tuyết Nhiễm làm sao không biết nàng là đang nói dối. Mỗi lần nói dối nàng đều có biểu hiện rất rõ ràng.
Sự ra khác thường tất có yêu.
Ánh mắt Tần Tuyết Nhiễm tràn ngập hung ác, ngữ khí tàn nhẫn: "Được, được lắm. Nếu đã không thành thật vậy lát nữa em đừng có hối hận."
Nói dứt lời liền đưa hai ngón tay cắm vào sâu bên trong thân thể Lâm Dương Thần.
"Ưmmm......."
Bên trong huyệt động đã vô cùng lầy lội nên dễ dàng nuốt trọn hai ngón tay, Tần Tuyết Nhiễm không kìm được lực đạo ra vào mãnh liệt khiến Lâm Dương Thần thoải mái cao giọng rêи ɾỉ, cơ thể rất phối hợp đong đưa theo nhịp.
Ngón tay bị tầng tầng nếp uốn non mềm ấm nóng cắn nuốt khiến Tần Tuyết Nhiễm kích động đến run rẩy, thở dốc trầm trọng.
"Thoải mái... nữa đi A Nhiễm... hah~"
Động tác của Tần Tuyết Nhiễm càng lúc cành mãnh liệt đến nỗi như muốn phá nát người kia, miệng cũng không quên "chăm sóc" chu đáo, dạy dỗ hai con tiểu bạch thỏ hư hỏng.
Rất nhanh Lâm Dương Thần cảm nhận bụng dưới một luồn co rút mạnh mẽ, một dòng nước từ chân tâm phun ra xối ướt mặt bàn.
Cao trào qua đi nàng xụi lơ ngã về phía trước, ngã vào trên người Tần Tuyết Nhiễm. Không để cho nàng kịp thở dốc, Tần Tuyết Nhiễm như lan như sương thổi khí vào tai nàng nói một câu: "Còn chưa xong đâu!" Sau đó hé miệng ngậm lấy vành tai cắи ʍút̼. Ở phía dưới, hai ngón tay lần nữa dứt khoát cắm sâu vào trong huyệt động.
"Ahh~~"
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt lại ập tới, Lâm Dương Thần chỉ có thể cong người đón nhận, tiếng rêи ɾỉ kiều mị thẩm thấu lòng người càng khiến Tần Tuyết Nhiễm kích động ra vào. Bên dưới ngón tay mạnh mẽ ma sát với huyệt thịt ướt đẫm tạo nên âm thanh 'phốc' 'phốc' nóng mặt. Nhiệt độ trong phòng cũng là nóng bỏng như muốn thiêu đốt vạn vật.
Đại khái chưa đầy ba phút, Lâm Dương Thần không chịu đựng được nữa, lần thứ hai lên tới cao trào.
Lâm Dương Thần thở hồng hộc, toàn thân mềm nhũn không còn chút khí lực, trọng lực cơ thể hoàn toàn giao phó lên người Tần Tuyết Nhiễm.
Không đợi nàng kịp hồi phục đã gặp một trận trời đất xoay cuồng, thân thể bị Tần Tuyết Nhiễm dễ dàng bế bổng ném lên chiếc giường mềm lại, sau đó lại bị cô dùng sức lật người khiến cho nàng nằm úp sấp trên đó.
Định thần lại, Lâm Dương Thần vội xoay đầu nhìn Tần Tuyết Nhiễm lại thấy cô mở tủ lấy ra hai cái gối đầu. Nàng không biết cô muốn làm cái gì, yếu ớt hỏi: "A Nhiễm chị... chị định làm gì?"
Tần Tuyết Nhiễm cười yêu diễm nói: "Rồi em sẽ biết."
Cô trèo lên giường ôm eo nâng bụng Lâm Dương Thần lên cao, lót hai cái gối xuống dưới, sau đó dùng lực tách hai chân nàng ra rồi gập đầu gối lại.
Lâm Dương Thần không còn sức lực phản kháng, mặc cho Tần Tuyết Nhiễm bày ra tư thế xấu hổ dành cho mình. Tư thế quỳ nằm khiến cho cặp mông nhỏ trắng nõn của nàng vểnh cao, phơi bày cả hai huyệt còn đang dính đầy chất dịch óng ánh trong suốt trông vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nhanh chóng nhận ra ý đồ của Tần Tuyết Nhiễm, Lâm Dương Thần xấu hổ không có chỗ dung thân. Nàng chống hai tay muốn mượn lực duỗi thẳng hai chân về chỗ cũ lại nghe Tần Tuyết Nhiễm trầm giọng: "Em dám duỗi chân lại thử xem?"
Một câu nói khiến Lâm Dương Thần giống như bị điểm huyệt, lập tức đông cứng tại chỗ, vài giây sau mới mở miệng mềm nhũn cầu xin: "A Nhiễm... Chúng ta... chúng ta dừng lại được không?"
Nàng thật sự đã rất mệt mỏi, không còn sức thoã mãn A Nhiễm nữa. Chị ấy không biết thể lực của nàng cực kì kém sao?
Nhưng Tần Tuyết Nhiễm nào chịu buông tha dễ dàng. Cô thầm nghĩ trước nay là cô đã quá dung túng Lâm Dương Thần, mỗi lần đều sợ nàng mệt sợ nàng không chịu nổi vì vậy luôn phải áp chế du͙© vọиɠ mãnh liệt của mình. Nhưng lần này Thần nhi đã chạm vào giới hạn của cô. Cô có thể chiều nàng sủng nàng, nhưng trong tim trong đầu Thần nhi chỉ có thể chứa một người là cô, không được phép lưu giữ thêm hình bóng bất kì người nào khác.
"Hôm nay bạn nhỏ thật không ngoan chút nào."
"Mà không ngoan thì phải chịu phạt."
Giờ này khắc này cô không những muốn mạnh mẽ chiếm lấy thân thể mà còn phải cướp đoạt đi linh hồn nàng.
"Là em tự tìm ngược."
Miệng vừa dứt lời, hai ngón tay từ phía sau tấn công vào tiểu huyệt, đâm vào sâu đến tận cùng bên trong như muốn xỏ xuyên thân thể đối phương.
"Ahhh...!"
Lâm Dương Thần ngửa đầu rêи ɾỉ thảm thiết, cằm chống xuống chiếc gối mềm mại, hai hàng nước mắt lăng lăng chảy, biểu cảm khuôn mặt thống khổ lại tựa như đang sung sướиɠ đến cùng cực, hai tay xiết chặt lấy gối đầu như thể đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Tần Tuyết Nhiễm chồm người lên hôn lấy tấm lưng trần của nàng. Một bên liếʍ mυ'ŧ, gặm cắn vùng da nóng hổi trơn bóng, một bên mạnh mẽ cho hai ngón tay quất cắm bên trong tiểu huyệt tạo thành âm thanh nóng mặt.
Đã qua hai lần cao trào bên trong vẫn mười phần ấm nóng mà chặt chẽ bao lấy hai ngón tay khiến cho lý trí của cô cũng bay đi hết, không nhịn được càng thêm ra sức phóng túng, kịch liệt ra sức như muốn phá nát thân thể người kia. Giờ phút này cô đã hưng phấn đến mức khuôn mặt ửng đỏ, từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu thi nhau tuôn ra, từ chóp trán chảy xuống cằm rồi rơi xuống bên dưới.
Lâm Dương Thần rên siết, tiếng khóc rên phát ra bị gối đầu chặn lại mấy phần tạo thành thanh âm vừa chật vật vừa nghẹn ngào đứt quãng.
Cao trào chẳng mấy chốc lại ập tới khiến cho Lâm Dương Thần mệt lả, toàn thân hư thoát nằm thở hổn hển. Vì nằm xấp cho nên bầu ngực cũng bị đè ép chặt chẽ theo động tác phập phồng thở dốc.
Nàng cứ tưởng dày vò cứ như vậy qua đi.
Nhưng không.
Tần Tuyết Nhiễm tràn trề tinh lực nắm lấy thân thể nàng, tiếp tục bày ra thêm một tư thế mới.
Lâm Dương Thần đã không còn một chút khí lực phản kháng, chỉ có thể mặc người bày bố, vô lực dựa vào người cô, yếu ớt xin tha: "A Nhiễm... Làm ơn... tha cho em."
Có một sự thật là sức chịu đựng của một người thật ra còn cao hơn nhiều so với sự tưởng tượng của người đó.
Bằng chứng là sau đó Lâm Dương Thần bị Tần Tuyết Nhiễm lật qua lật lại dày vò, bị ép cao trào liên tục. Nàng không biết cô là từ đâu học được mấy tư thế mới lạ kì quái rồi áp dụng lên người mình khiến nàng vừa khổ sở vừa sung sướиɠ đến chết đi sống lại, lại chỉ có thể vô lực giao phó thân thể cho người kia mặc cô xử trí.
Ở ngoài trời là màn đêm lặng ngắt như tờ, nhiệt độ càng về khuya càng hạ thấp. Vậy mà chỉ cách một cánh cửa, bên trong căn phòng lại chứa đựng một bầu không khí hoàn toàn trái ngược. Nhiệt độ nóng bỏng như muốn hun đốt mọi thứ, ở trên giường là hai cỗ thân thể ửng đỏ trơn bóng đang quấn quýt lấy nhau, tạo ra đủ loại âm thanh vang dội trong căn phòng kín. Có tiếng thở dốc nặng nề, tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, âm thanh ngón tay va chạm mạnh mẽ với vách thịt mềm, còn có tiếng khóc lóc xin tha thảm thiết.
"A Nhiễm... hức... dừng lại... em không chịu nổi... hức."
"Mới có vậy đã không chịu nổi? Chị đã nói em đừng hối hận rồi mà."
"Em sai rồi... cầu xin chị... tha cho em... huhu~"
Nhìn Lâm Dương Thần nằm ở dưới thân mình khóc đến lê hoa đái vũ, liên tục nức nở cầu xin, thân thể nhỏ nhắn mềm mại không xương vì trải qua nhiều lần nở rộ mà trở nên phiếm đỏ, bộ dạng yếu đuối mê người khiến Tần Tuyết Nhiễm không kìm lòng được càng thêm ra sức chà đạp. Giờ phút này cô chỉ muốn nàng hoàn toàn trầm mê vào biển du͙© vọиɠ của mình, đến khi tâm trí của nàng ngoài mình ra không thể chứa đựng thêm bất kì người nào khác.
Dáng vẻ mê người này chỉ có một mình cô có thể nhìn thấy, người khác không thể!
"Muộn rồi!"
"Ahhhh...! đừng..."
Đêm còn rất dài.