Gặp Lại

Chương 15: H

"Chị đổi ý."

Dứt câu, Tần Tuyết Nhiễm lại nhắm cánh môi ướŧ áŧ còn đang có chút sưng đỏ hôn xuống.

"Khoan đã!" Lâm Dương Thần vội đưa tay lên che miệng lại kịp thời ngăn cản khiến cho cô chỉ hôn được lòng bàn tay nàng.

"Lại làm sao nữa vậy?" Tần Tuyết Nhiễm bất mãn hỏi.

"Đèn... Đèn quá sáng."

"Là vậy à?" Tần Tuyết Nhiễm khẽ cười với tay tắt đi tất cả các bóng đèn trong phòng sau đó bật đèn ngủ lên, điều chỉnh độ sáng thích hợp. Ánh đèn vàng nhạt càng làm tăng lên không khí ái muội trong gian phòng.

Lâm Dương Thần còn chưa kịp tìm được thêm lý do kéo dài thời gian thì tay đã bị kéo ra, miệng bị lấp kín. Hơi thở người kia dồn dập, chiếc lưỡi mạnh mẽ công thành đoạt đất, xâm chiếm từng tấc từng tấc không gian trong khoang miệng nàng.

Lâm Dương Thần biết đêm nay khó có thể tránh khỏi phát sinh chuyện kia. Trong lòng nàng có chút bất an, nghe nói lần đầu đều sẽ rất đau. Nhưng rồi nghĩ đến người cùng nàng làm chuyện đó không phải ai khác mà chính là Tần Tuyết Nhiễm, là người mà nàng yêu nhất, tâm trí lại ẩn ẩn sinh ra cảm giác chờ mong không rõ.

Mặc kệ là thứ gì, chỉ cần chị muốn, em đều sẽ cam tâm tình nguyện cho đi.

Nhận thấy Lâm Dương Thần hôn đáp trả, Tần Tuyết Nhiễm hưng phấn đem đầu lưỡi của nàng hút vào trong miệng mình, hai đầu lưỡi mềm mại ướt sũng không ngừng trêu đùa, gắt gao quấn quýt lấy nhau tao ra âm thanh 'chậc' 'chậc' ái muội vang lên khắp gian phòng.

Hôn đủ Tần Tuyết Nhiễm mới chịu buông tha cho cánh môi Lâm Dương Thần. Sau đó cô chợt quỳ thẳng người, chậm rãi cởi bỏ đi chiếc áo choàng tắm đang khoát trên người.

Trong một khoảnh khắc nhìn thấy toàn bộ thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trắng nõn bại lộ ra ngoài, Lâm Dương Thần đang thở hổn hển cũng bất chợt đứng hình quên luôn hô hấp.

Lâm Dương Thần có chút thắc mắc, Tần Tuyết Nhiễm thân là người trong hắc đạo vậy thì khó tránh khỏi việc thỉnh thoảng sẽ bị thương, vì sao làm da vẫn có thể trắng đẹp không chút tì vết? Hơn nữa lần trước không phải cô bị trúng đạn sao? Sao có thể không lưu lại chút dấu vết nào?

Nhưng Lâm Dương Thần không biết mỗi khi làn da xuất hiện sẹo Tần Tuyết Nhiễm liền sẽ đi thẩm mỹ xoá bỏ. Nhờ vậy hiện tại nàng mới có thể được tận mắt thưởng thức làn da hoản hảo vô khuyết này.

Dáng người của cô cũng quá hoàn mỹ, nếu nói tỉ lệ vàng chắc cũng không sai. Hai khoả ngực đẫy đà ngạo nghễ vươn cao, lớn như vậy chắc cũng phải cúp C, vòng eo nhỏ nhắn lại không thiếu săn chắc, cơ bụng số 11 mê người.

Xuống một chút là vùng cấm địa thần bí... Nàng không dám nhìn tiếp nữa.

Tần Tuyết Nhiễm rất hài lòng với bộ dạng si ngốc chỉ thiếu điều chưa chảy máu mũi của Lâm Dương Thần, cúi người xuống chống tay hai bên, kéo gần khoảng cách với nàng, ánh mắt ba phần phần lây nhiễm du͙© vọиɠ như lửa, bảy phần tràn ngập nhu tình như nước nhìn thẳng vào mắt nàng, nhẹ giọng dụ dỗ:

"Thần nhi..."

"Cho chị, được không?"

Lâm Dương Thần chết chìm ở trong cặp mắt sâu không thấy đáy cùng giọng nói ôn nhu tràn ngập từ tính không thoát ra được, chỉ biết mờ mịt gật đầu.

Có được đáp án như ý Tần Tuyết Nhiễm liền cong môi cười, tay thuần thục tháo dây buộc, lột đi chiếc áo tắm vướng víu của người dưới thân. Một loạt động tác được cô thực hiện chưa đầy 30 giây. Làm xong hết thảy, đến lượt cô tỉ mỉ đánh giá từ trên xuống dưới thân thể mảnh khảnh xinh đẹp của Lâm Dương Thần.

Dưới ánh đèn mờ nhạt cô nhìn thấy một thân thể mềm mại trắng nõn vì thẹn thùng mà đang dần trở nên ửng hồng. Bầu ngực tuy không quá lớn nhưng cũng có thể xem như phát dục đầy đặn, vừa đủ tạo thành khe rãnh mê người, hơn nữa còn là trắng cực kì, giống như một chiếc bánh bao thơm ngon mới ra lò. Ở trên đỉnh bánh đính thêm hai viên tiểu anh đào phấn hồng mê người. Bụng nhỏ bằng phẳng, chiếc eo thon thả mảnh khảnh đến tưởng như có thể dễ dàng dùng sức bẻ gãy.

Mà ở phía bên dưới khu vực tam giác thần bí là một đoá hoa phấn nộn xinh xắn mê người đang ngự trị, phần nào được che lấp bởi bụi cỏ không tính rậm rạp cũng không tính thưa thớt nhưng cực kì xinh đẹp chỉnh tề.

Tần Tuyết Nhiễm nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt khó có thể che giấu du͙© vọиɠ mãnh liệt khiến Lâm Dương Thần mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn, xấu hổ nhắm chặt hai mắt.

"Đừng nhìn mà."

Tần Tuyết Nhiễm khẽ cười, cúi người hôn xuống lần nữa.

Vừa hôn cô vừa dùng một bàn tay đặt lên vai Lâm Dương Thần nhẹ nhàng vuốt ve. Cảm xúc mềm mại giống như tơ lụa, trơn nhẵn như trứng gà luộc khiến cho cô yêu thích không nỡ buông. Lần trước muốn sờ muốn xoa đều phải vụиɠ ŧяộʍ, lần này ngược lại lấy được sự đồng thuận của chính chủ, bàn tay càng là càn rỡ hơn, vừa vuốt ve vừa từ từ di chuyển xuống, lướt đến xương quai xanh nhô cao.

Lâm Dương Thần cảm giác bàn tay mềm mại ấm áp ở trên thân thể mình du tẩu làm cho nàng sinh ra chút cảm giác khẩn trương. Bàn tay ai kia thật thần kì, giống như mang theo dòng điện nhẹ, vuốt ve đến đâu da thịt tê rần đến đó.

Cho đến khi bàn tay chuẩn xác tìm đến khoả ngực mềm mại nhô cao bao trọn, bắt đầu dùng tiết tấu mềm mại không nhanh không chậm xoa nắn, trêu chọc.

"Hmm..."

Lâm Dương Thần cảm nhận được kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt từ nơi mẫn cảm không nhịn được khẽ hừ một tiếng, một cảm giác xa lạ không thể diễn tả bằng lời kéo tới khiến toàn thân run nhẹ theo từng đợt trêu chọc của cô.

Tần Tuyết Nhiễm nhận thấy phản ứng của nàng tâm tình càng thêm kích động, tay trái vẫn dịu dàng trêu chọc khoả ngực bên trái, miệng lại từ từ tách ra dời xuống hôn lên chiếc cổ, xương quai xanh, vừa hôn vừa để lại trên da thịt trắng nõn những ấn ký đỏ tươi xinh đẹp.

"Hmm~ hmm..."

Lại đến nữa! Cảm giác kì lạ kia không những không ngừng lại mà liên tục đánh úp đến khiến Lâm Dương Thần khó chịu ngửa đầu, miệng liên tục phát ra ngâm khẽ trong vô thức, bay vào tai Tần Tuyết Nhiễm.

Tần Tuyết Nhiễm máu huyết sôi trào di chuyển xuống, há miệng ngậm lấy bầu ngực bên phải sau đó vươn đầu lưỡi ra khẽ liếʍ láp, mυ'ŧ nhẹ viên tiểu anh đào phấn nộn, một hồi lại đột nhiên lại dùng sức mυ'ŧ mạnh.

Một loạt động tác làm toàn thân Lâm Dương Thần bị tầng tầng sóng nhiệt tập kích, nổi lên từng trận co rúm tê dại, cảm giác phát sinh vô cùng chân thật và mãnh liệt.

"Ưhmmmm... đừnggg..."

Vốn muốn ngăn cản tập kích của Tần Tuyết Nhiễm nhưng thanh âm bay ra nghe lại giống như tiếng rên nức nở, nàng hoảng hốt vội dùng hai tay che lấy miệng không để bản thân phát ra thứ âm thanh xấu hổ kia nữa.

Tần Tuyết Nhiễm khẽ cười bắt lấy hai bàn tay của nàng ghì chặt sang hai bên, lòng bàn tay áp lên lòng bàn tay, mười ngón tương khấu.

"Không cần che, chị muốn nghe thanh âm của em."

Cô thề cô chưa từng nghe qua thanh âm nào êm tai lại câu tâm động phách đến vậy, nghe đến liền giống như có dòng điện nhẹ rót vào tai rồi chạy lên não bộ, phân tán khắp hệ thần kinh, khiến cho thần kinh càng thêm hưng phấn.

Nói rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục thích thú chơi đùa với hai viên anh đào của nàng, đầu lưỡi linh hoạt xoay tròn hết liếʍ rồi lại mυ'ŧ, thậm chí còn dùng răng cắn nhẹ, kéo kéo rồi lại buông ra khiến cho viên anh đào sưng đỏ cương cứng, dính đầy nước bọt óng ánh lay động lên xuống trông vô cùng sắc tình.

Hai thân thể không chút mảnh vải dính sát vào nhau, da thịt ma sát tạo nên nhiệt độ nóng bỏng như thiêu, một xúc cảm kì diệu không nói nên lời đánh vào sâu trong tâm hồn.

Cảm giác vừa khó chịu vừa thoải mái đan xen gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên hệ thần kinh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn bộ tế bào trong cơ thể làm cho Lâm Dương Thần không kìm chế được rêи ɾỉ, tay khấu chặt lấy bàn tay Tần Tuyết Nhiễm. Bụng dưới nóng rực như thiêu, không lâu sau một cỗ nhiệt lưu từ bụng hướng về phía chân tâm chảy ra bên ngoài khiến nàng vô cùng xấu hổ. Cảm xúc khó chịu bao trùm toàn thân, thân thể dường như không còn là của chính mình nữa, Lâm Dương Thần cảm giác mình sắp bị bức đến phát điên.

"A Nhiễm... A Nhiễm... em khó chịu quá..."

Lại nghe được tiếng nức nở như mèo con khát sữa của nàng, Tần Tuyết Nhiễm cũng cảm thấy toàn thân tê dại một mảng.

"Hửm? Khó chịu sao? Vậy để chị giúp em nha?"

Bàn tay phải của cô buông tay nàng ra rồi lướt xuống dưới vuốt ve phần đùi trong, cuối cùng bao lấy đoá hoa mềm mại nữ tính, dịu dàng vuốt ve từng tấc da thịt non mềm.

Từng cái chạm của cô như chạm sâu vào tâm hồn Lâm Dương Thần khiến nàng quân lính tan rã, run rẩy dữ dội, hô hấp dồn dập không thể kiểm soát.

"Đừng... mà... hah~"

Lâm Dương Thần xấu hổ nâng tay chống lấy bả vai Tần Tuyết Nhiễm, nhưng nàng lúc này lại một chút khí lực cũng không có, phản kháng chỉ giống như dục cự còn nghênh.

Nghe được tiếng thở dốc hoà cùng tiếng nức nở, lại nhìn thấy khuôn mặt người dưới thân trở nên đỏ ửng, ánh mắt ngập nước mông lung nhiễm một tầng du͙© vọиɠ nhìn mình một cách đáng thương, Tần Tuyết Nhiễm kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến toàn thân cũng trở nên run rẩy, cảm xúc cuộn trào mãnh liệt. Trong đầu không ngừng nổi lên ý niệm 'mau khi dễ nàng', để nàng vì mình mà lên đến đỉnh vui sướиɠ, vì mình mà nở rộ.

"Thần nhi ngoan ngoãn một chút. Chị hứa sẽ mang đến cho em khoảnh khắc hạnh phúc nhất."

Vừa nói cô vừa cúi đầu tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai viên anh đào, tăng mạnh lực đạo liếʍ mυ'ŧ tạo nên âm thanh 'chậc' 'chậc' gây đỏ mặt tía tai. Mà ở phía dưới bàn tay vẫn không quên nhiệm vụ, hoạt động cật lực.

Nơi lòng bàn tay là một mảng ẩm ướt sền sệt, nơi đó nhiệt độ nóng hầm hập, là một người từng trải Tần Tuyết Nhiễm đương nhiên hiểu được khát vọng mãnh liệt của Lâm Dương Thần lúc này. Cô chợt nổi lên ác thú vị, dùng ngón tay niết ấn lên nhuỵ hoa đỏ hồng.

"Ưhh~~ hah... A Nhiễm..."

Lâm Dương làm sao chịu nổi song song kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy. Nàng đã sắp phát điên, đầu óc trở nên hỗn độn, chỉ biết luân hãm vào trong thứ cảm giác Tần Tuyết Nhiễm mang tới, miệng liên tục vừa thở dốc vừa kiều nhuyễn gọi tên cô.

Qua một lúc cảm thấy cánh hoa của nàng đã tiết ra một lượng vừa đủ mật dịch, để huyệt động trở nên mười phần ướŧ áŧ trơn trượt, Tần Tuyết Nhiễm thử đưa một đốt lóng tay từ từ trượt vào.

Bên trong vô cùng chặt chẽ, ngón tay bị một tầng màng mỏng manh ngăn trở.

Nơi cấm địa non mịn mẫn cảm chưa từng khai phá đột nhiên bị dị vật xâm chiếm khiến Lâm Dương Thần cảm thấy bất an, hai bàn tay đang nắm chặt ga giường liền đưa lên ôm chặt lấy bả vai Tần Tuyết Nhiễm.

Nhận thấy người yêu có xu hướng run rẩy càng thêm dữ dội, biểu cảm trên mặt dường như có chút sợ hãi, dù đã gấp đến không chịu nổi Tần Tuyết Nhiễm vẫn hôn nhẹ lên cánh môi của nàng, mang theo hơi thở gấp gáp lại không thiếu kiều huyễn ôn nhu, nhẹ giọng:

"Bảo bối thả lỏng một chút để chị đi vào, được không?"

Lâm Dương Thần giống như mất đi năng lực nói chuyện, chỉ biết thở dốc gật đầu.

Đã đến nước này sao có thể dừng lại?

"Một lát nữa nếu như đau không chịu nỗi thì phải nói với chị, biết không?"

Lâm Dương Thần lại gật đầu, Tần Tuyết nhiễm cảm thấy nàng lúc này đặc biệt dịu ngoan, đáng yêu vô cùng. Ngón tay chống đỡ lấy tầng màng kia, cô hít sâu một hơi, hơi dùng sức đưa ngón tay tiến vào trong thân thể nàng.

"Ahhh!!"

Lâm Dương Thần ăn đau kêu thảm một tiếng, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý vẫn khó có thể chống đỡ đau đớn của lần đầu tiên bị xuyên thấu. Mười đầu ngón tay không tự chủ được co lại, lập tức để lại vết cào trên lưng Tần Tuyết Nhiễm.

Tần Tuyết Nhiễm vẫn luôn để ý phản ứng của nàng, thấy khuôn mặt người mình yêu lộ ra biểu cảm đau đớn, hai hàng nước mắt lăng lăng chảy xuống làm cho cô đau lòng không thôi, cũng mặc kệ đau rát sau lưng.

"Thần nhi đau lắm sao?"

Lâm Dương Thần nhắm chặt hai mắt lắc lắc đầu, hàng mi cong dài ướŧ áŧ run run giống như cánh bướm lây nhiễm tầng sương sớm, càng đánh vào tim Tần Tuyết Nhiễm. Cô yêu thương hôn hôn lên gương mặt, liếʍ láp khoé mắt của nàng, nuốt trọn nước mắt mằn mặn vào trong bụng.

"Bảo bối của chị ngoan lắm, thả lỏng một chút."

Nói rồi cô âu yếm trấn an nàng bằng một nụ hôn nhẹ nhàng, ôn nhu cho đến khi cảm thấy người dưới thân đã dần dần thả lỏng.

"Chị bắt đầu động nha?"

Cảm thấy cũng đã đến lúc, ngón tay Tần Tuyết Nhiễm chậm rãi chuyển động bên trong thân thể Lâm Dương Thần, thăm dò từng ngõ ngách.

"Ưhh... Ahh~~"

Đau đớn dần dần thay thế bằng cảm giác thoã mãn, toàn thân phát sinh một loại kɧoáı ©ảʍ từ trước đến nay chưa từng có, Lâm Dương Thần bất giác rên thành tiếng.

Tần Tuyết Nhiễm hô hấp cũng là nặng nề, vùng cấm địa lần đầu bị xâm phạm nên phía bên trong vô cùng chặt chẽ, thành vách thịt vừa ấm nóng vừa mềm mại bao chặt như muốn cắn nuốt ngón tay cô. Cô đưa ngón tay ra ra vào vào, lực lúc mạnh lúc nhẹ. Ngón tay ma sát lấy từng tầng nếp uốn để trong đầu cô cũng dâng lên từng chút từng chút kɧoáı ©ảʍ, tê rần sung sướиɠ.

Giống như vừa khám phá ra một chân trời thú vị, ngón tay thon dài hoạt động cật lực không biết mỏi. Dần dần, cô phát hiện bên trong có một viên thịt non độn lên, đây chính là điểm G mẫn cảm trong truyền thuyết sao? Thích thú với phát hiện này, cô cong ngón tay, qua lại ma sát lấy nó, chơi đùa thoả thích.

"Ahh~ A Nhiễm... đừ...ng... ưmm~"

Điểm mẫn cảm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Lâm Dương Thần cảm giác hồn phách của mình cũng sắp bay đi, hô hấp hỗn loạn, miệng phát ra từng tràn tiếng rêи ɾỉ bay bổng, mang theo thống khổ lại như sung sướиɠ đến tận cùng.

Tiếng kêu rên nhu mị đến tận xương bay vào tai khiến Tần Tuyết Nhiễm càng thêm hưng phấn tăng nhanh tốc độ rút cắm, cũng mang cho Lâm Dương Thần kí©ɧ ŧɧí©ɧ gấp đôi. Nàng khó chịu ôm chặt lấy bả vai cô, vặn vẹo thân thể phối hợp với nhịp điệu của người kia. Tiểu huyệt càng lúc càng tiết ra nhiều mật dịch, trở nên lầy lội trơn trượt trợ giúp ngón tay ra vào mãnh liệt, mỗi một lần cắm vào đều chạm mạnh điểm G.

"Hah! Chậm... một chút~~ quá nhanhh..." Lâm Dương Thần nói chuyện đứt quãng, kɧoáı ©ảʍ không ngừng đánh tới khiến cho đầu óc của nàng cũng trở nên mơ hồ.

"A Nhiễm~ A Nhiễm~"

Lúc này nàng chỉ có thể không ngừng gọi tên cô, gọi tên người nàng yêu nhất, người hiện tại đang mang lại cho bản thân cảm giác vừa thống khổ vừa sung sướиɠ đến chết đi sống lại.

"Thần nhi... Chị yêu em."

"Em biết không? Chị muốn làm chuyện này với em từ lâu rồi...."

"Muốn ngắm muốn sờ, muốn hôn lên từng tấc da thịt của em. Muốn chiếm đoạt thân thể em, muốn dung nhập cốt tuỷ, hoà tan linh hồn em vào bên trong chị."

"Em là của chị."

Tần Tuyết Nhiễm lúc này cũng đã hưng phấn đến hai má đỏ bừng, cái trán trơn bóng rịn ra một tầng mồ hôi, miệng vừa thở dốc vừa nỉ non ra từng lời trong lòng, tay vẫn không quên hoạt động cật lực.

Bên trong tiểu huyệt đem ngón tay kẹp chặt vô cùng, còn không ngừng phun ra nuốt vào, vô cùng hoan nghênh phối hợp với nhịp điệu của ngón tay.

Bên trong gian phòng, tiếng thở dốc hoà cùng tiếng rêи ɾỉ kết hợp với âm thanh ngón tay va chạm vách thịt mềm, ba loại âm thanh hoà trộn lẫn nhau tạo thành bầu không khí mười phần nóng bỏng.

"Không được... em muốn ra... Ahhh~~"

Cho đến một lúc sau, Lâm Dương Thần cong người rên lớn một tiếng, bên trong tiểu huyệt đột nhiên co bóp dữ dội sau đó phun ra một cỗ mật dịch óng ánh làm ướt sũng ngón tay Tần Tuyết Nhiễm.

Lâm Dương Thần co quắp nằm tại chỗ thở dốc, hai má nổi lên rạng mây đỏ ửng, hai tròng mắt ngập nước đê mê nhìn lên trần nhà. Lúc này thần trí của nàng đã mơ hồ không rõ, chỉ cảm giác bản thân dường như đang dạo chơi ở trên một đám mây, bồng bềnh phiêu đãng, trôi dạt vô định, cảm giác thoải mái không nói nên lời.

Tần Tuyết Nhiễm thu toàn bộ phản ứng của nàng vào mắt. Giờ phút này trong lòng cô dâng lên một cảm giác vui vẻ đến phát điên. Cuối cùng thì người con gái cô yêu cũng chân chính thuộc về cô.

"Chúng ta làm thêm một lần nữa nhé?"

Nhìn thấy người kia liều mạng thở dốc, ngực phập phồng theo động tác hít thở làm hai viên anh đào cũng theo đó run nhẹ, Tần Tuyết Nhiễm không đỡ được dụ hoặc đưa miệng lên ngậm lấy nó, ngón tay lại một lần nữa cắm sâu vào bên trong tiểu huyệt, bắt đầu chuyển động.

"Đừng! khô..ng... ahhh~" Còn đang chìm đắm trong cảm giác bồng bềnh lại chợt bị tập kích, Lâm Dương Thần lấy lại vài phần thanh tỉnh, kháng nghị kêu lên.

Tần Tuyết Nhiễm trực tiếp giả điếc, miệng cật lực mυ'ŧ cắn hai viên anh đào, ngón tay chôn trong thân thể ấm nóng cũng không quên hoạt động cật lực, bên ngoài ngón cái ấn niết nhuỵ hoa đã có chút sưng đỏ khiến Lâm Dương Thần bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể tiếp tục nổi lên phản ứng, bất giác rêи ɾỉ.

"Ưhh~~ ahh~~~"

Đã qua cao trào một lần tiểu huyệt vẫn vô cùng mẫn cảm, dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ của ngón tay thon dài mật dịch liên tục chảy xuống thấm vào ga giường. Ngón tay mỗi lần cắm vào rút ra đều tạo thành âm thanh 'phốc' 'phốc' đỏ mặt tía tai. Chỉ là cả hai người trên giường đều đã trầm mê vào biển du͙© vọиɠ, nào còn biết hai chữ e thẹn được viết như nào.

Không biết qua bao lâu, bên trong thành vách thịt một lần nữa mạnh mẽ co bóp, Lâm Dương Thần nghênh đón lần cao trào thứ hai trong đời.

"Ahh~~"

Cùng với tiếng rên cao vυ't, bên dưới cánh hoa mấp máy phun ra một lượng lớn mật dịch, chảy xuống thấm ướt một mảng ga giường.

Lâm Dương Thần buông tay đang ôm lấy Tần Tuyết Nhiễm, cánh tay tuỳ ý rơi xuống nệm giường nềm mại. Nàng liều mạng thở dốc, tóc đen dài tán loạn che đi một nửa gương mặt ửng đỏ. Toàn thân cũng là phiếm hồng, đắp bên trên da thịt là một tầng mồ hôi mỏng lại không hề toả ra thứ mùi khó ngửi, thay vào đó lại là hương thơm đặc biệt mê người.

"Thần nhi, em thật đẹp."

Dáng vẻ của nàng không khỏi khiến Tần Tuyết Nhiễm phải bật thốt lên. Người con gái nở rộ ở trên tay cô giờ này khắc này thật sự là quá mức xinh đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách.

"Thoải mái không?"

Toàn thân Lâm Dương Thần đã mềm nhũn thành một bãi nước, chỉ biết vô lực gật đầu, hai tròng mắt mông lung khép hờ không mở lên nổi.

Tần Tuyết Nhiễm có chút luyến tiếc rút ngón tay ra khỏi cơ thể nàng, cảm giác ở bên trong thật là để cho cô mê luyến không thoát ra được.

Cô yêu thương hôn nhẹ lên cái trán, hai mắt, mũi rồi hôn lên cánh môi nàng. Mà người kia đã vô cùng mệt mỏi, nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.

Tần Tuyết Nhiễm dùng ngón trỏ điểm nhẹ lên chóp mũi nàng, vừa cưng chiều vừa thở dài lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Chỉ mới hai lần đã mệt thành như vậy. Sau này phải làm sao đây?"