Gặp Lại

Chương 5: Còn không thể làm chút chuyện người lớn...

Lâm Dương Thần chỉ cần một cái liếc nhìn liền nhận ra Tần Tuyết Nhiễm. Vừa nhìn thấy cô mỉm cười xinh đẹp tiến về phía mình, đầu óc nàng thoáng chốc liền trở nên hỗn độn, tim không tự chủ đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.

Tần Tuyết Nhiễm hôm nay mặc một chiếc váy liền thân màu rượu vang ôm sát thân hình đẫy đà, chất vải mềm mại mượt mà, bên ngoài khoát hờ một chiếc áo lông, tổng thể trông vừa thành thục lại vừa gợi cảm.

Lâm Dương Thần không khỏi âm thầm cảm thán vóc dáng của Tần Tuyết Nhiễm quá hoàn mỹ, không thua gì minh tinh người mẫu, số đo ba vòng đều chuẩn như khuôn mẫu được đúc ra.

Gương mặt của cô dường như có thể khéo léo dung hoà hai vẻ đẹp đối lập là ưu nhã và quyến rũ, chỉ cần một ánh mắt một nụ cười cũng đủ câu dẫn trái tim của bao nhiêu đàn ông phụ nữ khác.

Trong đó có nàng.

Thấy Tần Tuyết Nhiễm càng lúc càng tiến gần về phía mình, Lâm Dương Thần hít vào thở ra một cái lấy lại bình tĩnh, điều chỉnh khuôn mặt trông sao cho thản nhiên nhất có thể rồi cũng tươi cười bước ra chào hỏi cô.

"Lâm tiểu thư làm thêm ở đây sao?"

"Dạ". Nàng mỉm cười gật đầu.

"Bận như vậy, chẳng trách tôi đợi mãi không thấy em liên lạc."

Tần Tuyết Nhiễm bây giờ mới chợt nghĩ đến bối cảnh của Lâm Dương Thần. Gia đình nàng cũng không phải là có điều kiện. Nàng một mình đến thành phố này học đại học cho nên đi làm thêm để kiếm tiền cho việc học cũng là chuyện hết sức bình thường.

"Xin lỗi, tôi không phải là quên. Nhất định sẽ sớm hẹn chị." Lâm Dương Thần có chút áy này trả lời. Đã hứa mời người ta một bữa cơm vậy mà gần hai tháng trôi qua cũng không liên lạc.

"Được, tôi đợi." Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười với nàng, sau đó lại hỏi: "Em làm ở cửa hàng này sao? Công việc thế nào?"

"Khá tốt. Tôi kí hợp đồng nhân viên thời vụ. Thương hiệu túi xách này chỉ vừa mới ra mắt và cho bán thử một số lượng nhất định. Bán hết công việc sẽ kết thúc."

"À...." Tần Tuyết Nhiễm gật gù, trong đầu âm thầm làm ra một quyết định. "Vậy tôi cũng muốn mua."

"Vậy... chị vào trong chọn mẫu nhé?" Lâm Dương Thần hướng tay về phía bên trong cửa hàng.

"Không cần." Tần Tuyết Nhiễm từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ ngân hàng màu đen đưa cho Lâm Dương Thần. "Em chọn giúp tôi 1000 chiếc, dùng tấm thẻ này thanh toán."

Lâm Dương Thần trợn to mắt nhìn tấm thẻ, như không tin hỏi lại: "1000 chiếc?" Nàng không có nghe lầm chứ?

Tần Tuyết Nhiễm gật đầu. "Đúng vậy." Sau đó nghĩ nghĩ lại bồi thêm một câu: "Tôi mua vì có việc cần."

Lâm Dương Thần thầm nghĩ thương hiệu túi xách này vừa mới được thành lập, vẫn chưa có danh tiếng, giá cả một chiếc túi bán ra cũng không đắt, chưa đến 1000 tệ, nhưng nếu là 1000 chiếc thì....

Nàng cũng biết sơ qua gia thế của Tần Tuyết Nhiễm, biết cô là người rất có tiền, số tiền kia đối với cô cũng không phải quá lớn. Nhưng Tần Tuyết Nhiễm cũng không giống kiểu người sẽ dùng loại túi này, hơn nữa nua tận 1000 chiếc để làm gì? Lâm Dương Thần chợt nghĩ đến khả năng có khi nào Tần Tuyết Nhiễm đang muốn giúp mình?

Nhưng rất nhanh nàng đã thu hồi ý nghĩ đó, cũng thu lại biểu cảm kinh ngạc của mình, nhận lấy tấm thẻ. "Vậy chị đợi một lát."

Chắc không phải đâu, đừng tự mình đa tình.

"Được." Tần Tuyết Nhiễm nhìn Lâm Dương Thần xoay người đi vào trong báo với quản lý cửa hàng. Biểu cảm của quản lý khi vừa tiếp nhận thông tin này còn đa dạng hơn so với Lâm Dương Thần khi nãy, các nhân viên khác càng là tỏ ra ghen tị không thôi với nàng.

Tần Tuyết Nhiễm hiểu rõ tính chất của loại công việc này. Ngoài lương cơ bản, nhân viên bán hàng sẽ còn được tính thêm tiền thưởng doanh thu nếu vượt chỉ tiêu.

Trần Thu Nghiên từ lúc nào đã tiến đến bên cạnh Tần Tuyết Nhiễm, cất tiếng hỏi: "Cậu quen cô bé đó sao?"

"Ừ." Tần Tuyết Nhiễm trả lời Trần Thu Nghiên, nhưng ánh mắt vẫn không dời khỏi thân ảnh của Lâm Dương Thần.

"Làm sao quen được vậy?"

"Em ấy chính là người lần trước đã cứu mình."

"Là lần đó sao? Chính là sinh viên mà cậu đã kể?"

"Chính là em ấy."

Lần đó Tần Tuyết Nhiễm bị truy sát Trần Thu Nghiên cũng đã nghe kể lại. Hai người là bạn thân từ rất lâu, Trần Thu Nghiên thường xuyên đến Tần gia chơi, Tần lão gia cũng xem nàng như con cháu trong nhà. Hai người bọn họ cũng sẽ không giấu nhau bất cứ chuyện gì.

Rất nhanh Lâm Dương Thần đã trở ra, đi cùng còn có quản lý cửa hàng đang hướng Tần Tuyết Nhiễm cười lấy lòng. Cô ấy trả lại tấm thẻ cho Tần Tuyết Nhiễm cung kính nói: "Tiểu thư, hoá đơn của ngài đã thanh toán xong. Xin hỏi 1000 chiếc túi ngài đã mua chúng tôi có thể gửi về đâu ạ?"

Tần Tuyết Nhiễm nhận lấy tấm thẻ, lại đưa một tấm danh thϊếp khác cho cô ấy. "Đây là danh thϊếp trợ lý của tôi, cô liên lạc trao đổi với người đó là được."

"Vâng ạ."

Mà Trần Thu Nghiên lúc này đã vô cùng ngạc nhiên khi nghe đoạn đối thoại vừa rồi. Nàng ấy nhìn vào cửa hàng quan sát một vòng, xác định Tần Tuyết Nhiễm không có khả năng sẽ dùng loại túi xách rẻ tiền không có thương hiệu này, hơn nữa mẫu mã cùng chất liệu cũng chỉ ở tầm trung.

Lâm Dương Thần bấy giờ mới âm thầm đánh giá cô gái đi cùng Tần Tuyết Nhiễm. Khuôn mặt của nàng ấy tuy không xinh đẹp bằng Tần Tuyết Nhiễm, nhưng tính ra cũng là một mỹ nhân. Vẻ đẹp của nàng ấy là kiểu dịu dàng như ngọc, lại phần nào mang theo khí chất cấm dục, dựa vào trang phục cùng cử chỉ có thể dễ dàng nhìn ra phong thái của một vị tiểu thư nho nhã có tu dưỡng.

Mà lúc này Trần Thu Nghiên ngược lại cũng đang tinh tế quan sát nàng. Vừa nãy đứng từ phía xa nhìn hai người nói chuyện, nàng ấy dường như phát hiện ánh mắt cùng nụ cười của Tần Tuyết Nhiễm có chút khác biệt.

Trần Thu Nghiên vô cùng hiểu rõ Tần Tuyết Nhiễm. Khi giao tiếp với người khác Tần Tuyết Nhiễm luôn là sẽ lộ ra tươi cười, nhìn thì có vẻ cô là kiểu người hoà nhã dễ gần, nhưng thực chất đó cũng chỉ là nụ cười xã giao xa cách.

Nhưng khi đối diện cô bé này, Tần Tuyết Nhiễm rõ ràng là lộ ra nụ cười xuất phát từ thật tâm. Hơn nữa còn ánh mắt ánh lên một tia ôn nhu không dễ phát hiện.

Mối quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt sao? Trần Thu Nghiên muốn hỏi nhưng lại thôi.

"À giới thiệu một chút đây là Trần Thu Nghiên, bạn thân của tôi."

"A Nghiên, còn đây là Dương Thần, là người bạn nhỏ mà mình vừa mới quen." Tần Tuyết Nhiễm giới thiệu hai người với nhau.

"Chào em."

"Chào chị."

Lâm Dương Thần và Trần Thu Nghiên đơn giản chào hỏi. Sau đó bọn họ trò chuyện với nhau thêm vài câu Tần Tuyết Nhiễm mới chào tạm biệt Lâm Dương Thần. Dù gì nàng cũng đang trong giờ làm việc, không thích hợp trò chuyện quá lâu.

Đi được một đoạn còn không quên quay đầu lại hướng nàng mỉm cười, dùng tay làm biểu tượng gọi điện thoại, ám chỉ nàng nhớ phải liên lạc với mình.

Rời khỏi khu vực mua sắm, Trần Thu Nghiên lúc này mới hỏi: "A Nhiễm, cậu mua nhiều túi xách như vậy làm gì?"

"Uhmm...." Tần Tuyết Nhiễm làm bộ suy nghĩ, tay đưa lên sờ sờ cằm sau đó cười nói: "Tặng cho toàn bộ nữ nhân viên của Tần thị đi, mỗi người một chiếc."

"Cả các nhân viên nam nữa." Như vậy bọn họ cũng có thể mang về tặng cho mẹ, vợ hoặc bạn gái.

Nếu không đủ lại mua thêm. Tần Tuyết Nhiễm chính là nghĩ như vậy.

"Ừ." Trần Thu Nghiên không hỏi gì thêm, nhưng nàng ấy dường như hiểu được lý do sâu xa khiến Tần Tuyết Nhiễm vung tiền như rác.

............

Chỉ một tuần sau Tần Tuyết Nhiễm đã nhận được tin nhắn của Lâm Dương Thần.

Hai tháng qua không phải Lâm Dương Thần không muốn hẹn Tần Tuyết Nhiễm, chỉ là nàng không có đủ tiền.

Nàng hiểu thân phận và địa vị của cô, biết cô sẽ không quen ăn những món ăn lề đường giá rẻ.

Vì vậy nàng quyết định xin vào cửa hàng làm thêm kiếm tiền, đợi kiếm đủ tiền để chi trả cho một bữa ăn thật thịnh soạn mới sẽ liên lạc với cô.

Mỗi ngày trước khi ngủ, Lâm Dương Thần đều sẽ nằm trên giường cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào khung chat trống rỗng với Tần Tuyết Nhiễm, muốn nhắn một tin gì đó, như là "Chị đang làm gì?", "Chị đã ngủ chưa?", hoặc đơn giản chỉ là "Chúc ngủ ngon". Tin nhắn cũng đã soạn sẵn nhưng cuối cùng lại không có dũng khí gửi đi, Lâm Dương Thần cứ như vậy ôm điện thoại đi vào giấc ngủ.

Phần trăm hoa hồng mà nàng được chia từ 1000 chiếc túi hôm trước Tần Tuyết Nhiễm mua còn nhiều gấp ba lần so tiền lương cơ bản. Hiện tại nàng đã có đủ tự tin để liên lạc hẹn cô.

Cũng như lần trước, lần này Tần Tuyết Nhiễm lái xe đến đón Lâm Dương Thần.

Thắt xong dây an toàn, cô hỏi nàng muốn đi ăn ở chỗ nào. Lâm Dương Thần liền đọc tên một nhà hàng mà nàng đã đặc biệt chọn lựa từ trước.

"Em chắc chắn muốn đi nơi này?" Tần Tuyết Nhiễm có chút ngạc nhiên hỏi.

"Dạ." Lâm Dương Thần chắc nịch gật đầu.

Tần Tuyết Nhiễm cũng biết nhà hàng này, xa hoa và đắt đỏ không thua chỗ lần trước cô đưa nàng đến. Lâm Dương Thần đi làm thêm cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, đi nhà hàng chỉ sợ là tiền công mấy tháng của nàng đều phải đổ hết vào bữa ăn mất.

"Bình thường em sẽ ăn cơm ở đâu? Mang tôi đến nơi đó là được."

Những nơi mà nàng thường đến? Nếu không phải là cơm căn tin ở trường thì cũng là những quán ăn nhỏ lụp xụp giành cho sinh viên ở phố ăn uống bên cạnh.

"Những nơi đó không phù hợp với chị." Lâm Dương Thần vội từ chối.

"Vì sao?"

"......"

Tần Tuyết Nhiễm bất đắc dĩ cười, cô biết suy nghĩ của Lâm Dương Thần. Nhưng cô cũng chỉ là người bình thường không phải thần tiên gì. Những nơi nàng có thể đến, những món nàng có thể ăn, cô tin là mình cũng có thể.

"Tôi chính là thích như vậy, thay đổi khẩu vị một chút."

Thấy Lâm Dương Thần còn do dự, Tần Tuyết Nhiễm bồi thêm: "Sao vậy? Không phải đã nói mời tôi ăn cơm sao? Vậy địa điểm cũng nên là do tôi quyết định chứ."

Lâm Dương Thần thở dài, nàng còn nhớ lần trước Tần Tuyết Nhiễm nói lần sau sẽ để nàng quyết định địa điểm đây. Nhưng thấy cô cố chấp như vậy nàng cũng không còn cách nào, đành phải đồng ý mang cô đến con phố ăn uống bên cạnh trường đại học. Vì không muốn gây tới sự chú ý, hai người quyết định đi bộ.

Con phố này rất sầm uất, đủ loại quán ăn từ ăn no cho đến ăn vặt, đồ uống, trà sữa,... Khách quen ở đây chủ yếu là sinh viên của trường y bên cạnh, còn có một số khác là những người dân có thu nhập thấp sống ở khu vực xung quanh.

Tần Tuyết Nhiễm xuất hiện ở địa phương ồn ào và hỗn tạp này thật sự rất lạc lõng. Người đi đường ai cũng quay đầu nhìn cô không ngớt.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện phím. Tần Tuyết Nhiễm hỏi về công việc của Lâm Dương Thần, nàng trả lời công việc đã kết thúc, cũng đã nhận được tiền lương cùng tiền thưởng, sau đó không quên nói lời cảm ơn cô. Tần Tuyết Nhiễm cười nói không cần khách sáo, đúng lúc cô cũng đang muốn chọn một món quà để tặng cho toàn bộ nhân viên của mình.

Cho đến khi hai người dừng chân trước một quán ăn. Nhìn quán ăn vừa nhỏ lại vừa lụp xụp trước mặt, Tần Tuyết Nhiễm bỗng cảm thấy có chút hối hận với đề nghị của mình. Quả thật là cô chưa từng ăn đồ ăn ở những nơi bình dân thế này, không biết chất lượng món ăn thế nào, chất lượng vệ sinh cũng là một vấn đề lớn.

Lâm Dương Thần thấy dáng vẻ Tần Tuyết Nhiễm chần chừ, bày ra ánh mắt 'tôi đã nói mà chị không tin' nói với cô: "Hay là chúng ta đến nhà hàng kia đi?"

"Không cần, vào thôi." Tần Tuyết Nhiễm không do dự nữa, nhanh chân tiến vào. Vừa rồi còn tự tin nói mấy lời kia cho nên hiện giờ không thể chùn bước, rất mất mặt.

"Tiểu Dương Thần đến rồi sao? Đã lâu không gặp con nha. Mới hôm trước thấy Tiểu Chân chỉ đến một mình dì còn hỏi nó về con đây." Bà chủ quán là một người phụ nữ trung niên béo mập mang dáng vẻ hiền từ. Thấy Lâm Dương Thần bà ấy liền niềm nở chào hỏi.

"Ai nha. Hôm nay còn dẫn bạn đến sao? Ồ... Bạn của con thật xinh đẹp." Trông thấy Tần Tuyết Nhiễm đi bên cạnh bà ấy không khỏi tỏ ra ngạc nhiên cùng kinh diễm.

Bình thường Lâm Dương Thần chỉ đến ăn cơm một mình hoặc cùng cô bạn thân Hướng Chân, đây là lần đầu nàng dẫn theo một vị tiểu thư vừa xinh đẹp vừa quý khí như thế này. Làm người ai cũng hướng tới cái đẹp, nhìn thấy tổ hợp hai mỹ nữ cùng nhau sóng vai khiến bà chủ không khỏi dâng lên một trận vui thích.

"Chào dì Trần. Dạo này con bận nên không thể đến. Đây là bạn của con, dẫn chị ấy đến thưởng thức tay nghề của dì một chút." Lâm Dương Thần tươi cười giới thiệu.

"Được được, mau ngồi mau ngồi."

Hai người tìm một vị trí trống trải ngồi, Tần Tuyết Nhiễm đưa mắt đánh giá quán ăn này. Không gian bên trong quán phải nói là khác hẳn với bên ngoài, sạch sẽ lại gọn gàng. Lại nhìn qua khu vực nấu bếp một chút, uhm, không tệ, trông rất an toàn vệ sinh.

"Lần này đến lượt em gọi món đi. Tôi không kén ăn, em gọi món gì cũng được."

"Chị cũng thật dễ nuôi." Lâm Dương Thần cười tủm tỉm.

"Dì Trần. Cho con gọi sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu om cà tím, nấm xào, canh trứng, còn có một ít cơm trắng."

Từ phía nhà bếp vọng lại câu đáp Ok của bà chủ.

"Em là khách quen của quán này sao?"

"Đúng vậy. Bà chủ ở đây làm đồ ăn cực ngon, lại rất sạch sẽ, nguyên liệu đều là tươi mới. Cho nên chị cứ yên tâm nếm thử."

"Được." Tần Tuyết Nhiễm đáp lời nàng. Lại quay sang bà chủ hỏi có rượu không, gọi thêm một chai rượu.

"Chị rất thích rượu sao? Mỗi lần ăn cơm đều phải gọi."

"Đúng vậy. Em không cảm thấy rượu uống rất ngon sao?"

"Không ngon. Rất khó uống."

Nhìn khuôn mặt nhỏ của Lâm Dương Thần nhăn lại khi nhắc đến rượu, Tần Tuyết Nhiễm bỗng nổi lên tâm tư trêu đùa, trên mặt mang theo ý cười, nói: "Bạn nhỏ như em tất nhiên không hiểu được rượu là thứ có hương vị tuyệt vời thế nào."

Lâm Dương Thần nghe được lời này không khỏi dựng người lên, bĩu môi phản bác. "Gì chứ? Tôi đã 20 tuổi, còn gọi bạn nhỏ."

Tần Tuyết Nhiễm lẽ nào là đang chê nàng nhỏ tuổi?

"Vậy sao? Không nói mình 25 tuổi nữa sao?"

Chị vẫn còn nhớ chuyện đó? Lâm Dương Thần có chút chột dạ.

Tần Tuyết Nhiễm quét mắt nhìn chai sữa đậu nành trên bàn, ý cười trên mặt càng lớn.

Lâm Dương Thần theo tầm mắt của cô nhìn sữa đậu nành của mình, lại liếc qua chai rượu vừa được bà chủ đưa lên phía đối diện, giận lẫy cầm chai sữa lên uống một ngụm.

"Chị hãy quên chuyện đó đi."

Tửu lượng của nàng cực kì kém. Còn nhớ lần đầu tiên uống rượu, kết quả chưa uống được bao nhiêu đã say một trận không biết trời đâu đất đâu, còn làm ra một số chuyện mất kiểm soát. Sáng ngày hôm sau tỉnh dậy vẫn không ngừng nôn và nhức đầu, tư vị đó khiến nàng mỗi lần nhớ lại đều còn chút dư âm khó chịu.

Nhưng nàng thật sự không thích Tần Tuyết Nhiễm xem mình như trẻ nhỏ. Trẻ nhỏ sẽ không thể yêu đương, không thể ôm hôn, còn không thể làm chút chuyện người lớn....

Làm chuyện người lớn? Nghĩ đến đây nàng bỗng xấu hổ đỏ mặt.

"Nghĩ gì vậy?" Tần Tuyết Nhiễm chỉ nghĩ nàng đỏ mặt là vì lời nói dối bị vạch trần. Cô cũng thật muốn biết trong đầu đứa nhỏ này chứa thứ gì, trẻ tuổi không muốn, lại đi nói gian tuổi của mình để bị già đi.

"Không... không có gì." Lâm Dương Thần tránh đi ánh mắt của Tần Tuyết Nhiễm, sợ cô sẽ nhìn ra ý nghĩ đen tối của mình. Vừa rồi làm sao nàng lại nghĩ đến những chuyện kia cơ chứ.