Một nhóm người tụ tập trong phòng vip của hộp đêm, trên quầy bar treo những chiếc ly thuỷ tinh trong suốt, sang trọng.
Cửa kính sát đất như ngăn chặn thế giới hỗn loạn bên ngoài, ánh đèn mờ ảo và rực rỡ màu sắc, những con người trên sàn nhảy lắc lư điên cuồng theo tiếng nhạc xập xình.
Bóng tối, huyền ảo, quyến rũ, những âm thanh va chạm và điên cuồng.
Người đàn ông ngồi trong góc mặc một chiếc áo khoác da màu đen, trên môi đang cắn một điếu thuốc, tưởng chừng như tách biệt khỏi thế giới này.
Những chiếc đinh tán bạc rực sáng lạnh lùng trong đêm tối.
Thiết kế có phần u tối làm cho màu bạc nguyên bản bùng cháy cùng màu xanh lam u sầu, pha một chút màu tím khói, đó là một sự sang trọng mơ hồ, nổi loạn và phóng túng.
Một người đàn ông trong bộ lễ phục màu bạc bước tới với chiếc cốc trong tay, ngồi lên tay vịn ghế sô pha, dùng cùi chỏ đẩy anh ta, "Lạc Mạnh, thật không biết suy nghĩ, lâu ngày không gặp, vậy mà cậu chỉ ngồi đây bấm điện thoại."
"Có phụ nữ liền quên anh em rồi?"
"Lệ Chi Hàng, say rồi à? Ăn hai hạt đậu phộng rồi tỉnh lại. Lạc Mạnh là ai chứ, người lọt vào mắt xanh của hắn còn khó hơn lên trời. Nếu có thì người phụ nữ kia cũng phải thiên tiên trên trời.”
Người bên cạnh cười cợt.
"Tôi không biết tiên nữ thì sẽ như thế nào, dù sao tôi cũng đã có tiên nữ của mình ! Tôi cuối cùng cũng thuyết phục được cô hướng dẫn viên nhỏ đi Tây Tạng lần này. Các huynh đệ không được phép cướp của tôi đó ! "
"Ây yo, Tiểu Lật Tử lại muốn làm hư tiểu cô nương nhà nào đây?" Trình Viễn ở một bên trêu ghẹo.
"Gì mà làm hư, tôi là thật lòng ! Lần này, là yêu thật... "
"Cắt, kẻ phóng đãng như cậu chỉ biết giở trò quỷ..."
Lạc Mạnh mặc kệ hai người đang tranh cãi ở một bên, lặng lẽ xem bức ảnh trắng đen.
Màn hình trên điện thoại di động hiện giao diện tin nhắn, là y tá của Đồng Nhất Nhu.
"Tiên sinh, cô Đồng ngủ rồi, anh có muốn ghé qua không?"
Tiêu Túc trầm mặc, đầu ngón tay nhanh chóng chuyển động, "Hôm nay cũng muộn quá rồi, ngày mai cô ấy phẫu thuật. Tình trạng của cô ấy thế nào rồi?"
Điện thoại còn chưa bấm gửi, đã bị một người ngoài cửa xông vào cắt ngang.
Lạc Lễ đang cầm một chai rượu và huýt sáo, " Surprise ! "
"Các cháu có nhớ tiểu Lạc gia này không?"
Những người trong phòng liếc nhìn Lạc Lễ và cho anh ta một ánh mắt.
"Chậc, đúng là lòng người dễ thay đổi.”
Chậc chậc chậc chậc, thế giới lạnh lùng thật.”
Lạc Lễ thở dài nhìn Tiêu Túc, đột nhiên hai mắt sáng lên.
"Tiêu Túc đến đây ! Có cô gái ở dưới lầu tìm cậu ! "
"Fuck, cô gái thật con mẹ nó đẹp."
"Tiêu Túc cậu nghề thật, ra tay quá đẳng cấp, cô gái này đem so với đám con gái xung quanh đúng là không cùng một level."
“Đẹp như vậy sao?” Lệ Chi Hàng ngửi được hơi thở của mỹ nhân liền bắt đầu xuýt xoa.
"Ừ ! " Lạc lễ nặng nề gật đầu với khuôn mặt đỏ bừng do uống quá nhiều rượu, "Đúng vậy ! Siêu mềm mại! Thật giống một tiên nữ ! Chỉ đáng tiếc, cô ấy bị mù"
"Mù?"
"Chà, thực, nhìn không ra, cô ấy còn đang dựa vào cây gậy dò đường kìa."
Lệ Chi Hàng chậc lưỡi, "Tiêu Túc, cặn bã quá... "
Người đàn ông đang ngồi trên sô pha đột nhiên không còn giữ được nét bình tĩnh, anh đứng dậy nắm lấy cổ áo của Lạc Lễ, "Nói lại lần nữa xem, người mù? Cô ấy không nhìn thấy?"
"Đúng vậy, thực sự không nhìn thấy. Tìm không thấy cậu sắp khóc đến nơi rồi kìa. Sao cậu không xuống xem một chút? " Lạc Lễ chưa kịp nói xong thì Tiêu Túc đã biến mất.
"Thưa cô, anh ấy thực sự là anh trai của tôi ! Cô dàn xếp một chút, nói cho tôi biết anh ấy đang ở phòng nào, được không?"
“Thông tin VIP không thể tiết lộ, xin lỗi.”
Có quá nhiều cô gái cũng lấy lý do tìm anh trai này tìm đến Tiêu Túc và lễ tân ở đây từ lâu cũng đã miễn dịch.
“Nhưng tôi thật sự có chuyện muốn nói với anh ấy ! ”
Cô gái dựa người trước mặt bàn, có chút vội vàng, giọng nói như sắp khóc.
"Cô có thể gọi cho anh ấy."
"Tôi không có số điện thoại của anh ấy.... " Đồng Nhất Nhu siết lấy cây gậy dò đường, có chút xấu hổ.
Sau rất lâu, cô thậm chí không có một cuộc điện thoại từ anh trai của mình.
"Đồng Nhất Nhu." Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ phía sau, trầm thấp và ngọt ngào.
Đồng Nhất Nhu đột nhiên quay đầu lại, "Anh trai? Có phải là anh trai của em không?"
“Ừ.” Người đàn ông tiến lại gần cô, xoa cái đầu nhỏ bù xù của cô gái.
“Anh trai— ” lạch cạch, cây gậy mù rơi xuống đất, cô gái nhào vào l*иg ngực anh, vòng tay qua thắt lưng anh.
"Cảm ơn ! " Đã trả phí phẫu thuật cắt cổ cho cô.
Có trời mới biết Đồng Nhất Nhu đã hạnh phúc như thế nào khi nghe tin mình sắp được phẫu thuật, cuộc phẫu thuật này diễn ra sớm hơn gần một năm so với nguyên tác. Việc này tốn kém đến mức Đồng Giai Lãng cũng phải do dự, nhưng Tiêu Túc không nói hai lời đã quẹt thẻ.
Cô thực sự yêu anh chết đi được.
"Chụt." mặc kệ anh có cho phép hay không, Đồng Nhất Nhu không kìm được kiễng chân, hôn lên mặt Tiêu Túc.
Không chỉ là một nụ hôn, cô còn muốn hung hăng ôm lấy người anh trai giàu có và ngốc nghếch này nhất bỗng lên, xoay vài vòng.
Đôi môi ướŧ áŧ chạm vào gò má, cô gái nhỏ bị anh bao trọn trong vòng tay, tư thế kiễng chân khiến hai người vô cùng hòa hợp.
Không kiềm chế được, anh đặt hai tay lên eo cô gái, tấm lưng vì rướn cao mà hơi cong lên, vừa chạm vào đã cảm thấy ấm áp.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Túc trải qua cảm giác được ôm lấy, nhỏ bé, mềm mại, đến từ một người không nên như vậy.
Chỉ một giây, một giây tham lam, anh đã buông cô ra.
"Anh đưa em về."
Khi cả hai đến bệnh viện, bãi đậu xe một mảng im ắng.
Bệnh viện nằm ở ven sông, gió rất mạnh và lạnh.
"Anh trai, chờ một chút." Cô gái mặc váy dài trắng đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo gọi anh, Tiêu Túc quay đầu lại không khỏi có chút chói mắt.
Gió thổi làn váy trắng lung lay, mái tóc dài mượt bị gió sông cuống bay, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn thanh tú.
Dải băng ren cùng chiếc nơ bay múa, linh động và phiêu dật.
“Anh trai, em có thể chạm vào anh được không?” Cô đứng trước mặt, có chút nghiêm túc lại có chút khẩn cầu.
"Em sợ rằng khi nhìn thấy, em sẽ không nhận ra anh."
Tiêu Túc sững sờ một chút, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Không ai có thể nghĩ rằng vị hoàng tử nổi tiếng trong giới giang hồ đế đô lại cúi cái đầu cao quý của mình xuống trước mặt cô gái trong một tư thế đầu hàng.
Tiêu Túc nắm lấy tay cô đặt lên má anh, "Nhớ rõ, phải nhận ra tôi." Nhận ra anh, anh nhẹ buông, để cô bắt đầu. Cô gái vuốt ve khuôn mặt anh, đầu ngón tay lần theo từng đường nét, mắt, mũi, miệng...
Cô nghiêng đầu hỏi: "Tiêu Túc, anh trông như thế nào?" Rất kỳ lạ, trong sách anh ta đối xử với cô rất tệ, nhưng người trước mặt lại không có vẻ ghét bỏ cô, không làm gì có lỗi với cô, thậm chí còn trả tiền phẫu thuật cho cô.
Cả thiện và ác, cô không thể phân biệt được đâu là tốt và đâu là điều xấu.
"Tiêu Túc, em rất vui, rất hạnh phúc khi có một người anh như vậy." Đồng Nhất Nhu luôn mong ước có một người anh trai, sẽ yêu thương và chăm sóc cô, lần này, điều ước cuối cùng đã trở thành sự thật.
Tiêu Túc nắm lấy tay cô và đặt lên môi hôn.
“Đồng Nhất Nhu“
“Đừng nhúc nhích."