Trên sân thi đấu, từng trận reo hò vang dội từ phía khán giả, "A Thần! A Thần!"
Hai chữ A Thần được in trên lá cờ đen, phản chiếu qua ánh đèn cổ vũ, thậm chí còn được nghệch ngoạc vẽ lên gương mặt của những cổ động viên đua xe.
Không còn nghi ngờ gì nữa, vào lúc này, tất cả mọi người đều đang hú hét, điên cuồng, si mê và sục sôi vì người đàn ông mệnh danh là "A Thần" này.
"vroom——" Một chiếc xe thể thao màu đen và đỏ lao ra khỏi sườn dốc như một con giao long mạnh mẽ, lướt tới một khúc cua gấp đầy nguy hiểm, nhất thời, chiếc xe bay lên giữa không trung một khoảng lớn.
Người đàn ông giữ vững tay lái, không thừa thắng xông lên, mà bẻ lái tạo thành mộ vòng cung tuyệt đẹp dừng lại giữa khúc cua.
"Này! Tại sao A Thần lại dừng lại !?"
"Chuyện gì vậy? A Thần, nhanh lên! Phá kỷ lục!"
Hành động kỳ quái của anh đã tạo ra một làn sóng náo động cả đấu trường, nhân viên nhanh chóng chuyển hình ảnh về phía người đàn ông trên màn hình lớn.
Trên màn hình lớn, đập vào mắt là một chiếc áo khoác đen, cổ áo thẳng tấp, kéo cao che đi nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi lông mày u ám, dưới mắt có chút tóc mái lòa xòa, khiến người ta không thể thấy rõ biểu cảm của anh.
Người đàn ông hơi nâng mặt, nhìn thẳng vào camera trong xe, phút chốc, cả đấu trường đều im lặng.
Đôi mắt màu mực sâu thẳm như vực sâu, tĩnh mịch như khiến người khác chết lặng, phong trần kiêu ngạo.
Màu đen của bộ quàn áo sạ thủ biểu hiện sự cấm dục và nghiêm túc cùng nét mặt phóng túng của đàn ông, đẹp đến nghẹt thở.
Anh hướng về ống kính camera, nhẹ nhàng câu môi cười đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"vroom-vroom-"
gầm gừ như một con mãnh thú, bánh sau của chiếc xe khởi động, người đàn ông phanh gấp, mài mòn lốp xe. Trong nhất thời, khói trắng tràn ngập, trên kháng đài dấy lên mùi thuốc súng hưng phấn nồng nặc.
“Bang!”
Một chiếc xe khác lao qua khúc quanh, lao thẳng vào đám khói trắng, tông vào anh.
"Quái! A Thần làm sao vậy? muốn bị gϊếŧ sao?"
Những người hâm mộ trong đấu trường gần như nín thở. Trong làn khói đặc quánh truyền ra tiếng nổ lớn do va chạm của những chiếc xe, mang một tia lửa chói lòa mờ nhạt.
Hơi thở nguy hiểm bao trùm lấy tâm trí tất cả mọi người.
“Rầm——” - Tiếng phanh chói tai vang vọng cả bầu trời.
Chiếc xe đua đen tuyền lao ra khỏi sương mù so với chiếc xe thể thao màu đen và đỏ.
Lao đến bờ vực nguy hiểm, ranh giới của cái chết.
"Fuck, A Thần bị đυ.ng phải!"
"Chết tiệt, đã xảy ra chuyện lớn rồi!"
“Mau gọi xe cấp cứu!”
Đội bảo vệ sau cánh gà lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi 120.
“Điên, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Trần Huân trong chiếc xe thể thao màu đen bị hành động của anh làm cho hoảng sợ, hắn đạp phanh, lập tức nhận ra mình đã bị anh lừa, nhưng đã quá muộn để tăng tốc.
Nói thì chậm mà xảy ta thì nhanh, chiếc xe thể thao màu đỏ đen tăng tốc rút lui, lách về vòng chạy rồi lao thẳng về đích.
“Đinh!”
Ruy băng đỏ bị giật phăng, và phông chữ đỏ tươi trên màn hình lớn thông báo về một kỷ lục đáng tự hào.
"Quái! Thế này cũng có thể phá kỷ lục!
“ A Thần thật tuyệt!"
"Xuất sắc!"
"A Thần! A Thần! ..."
Hội trường lại rơi vào một trận cuồng loạn đinh tai nhức óc, tất cả mọi người giương cao lá cờ đen đính chữ cái A màu trắng, tung bay trên không trung.
Sự tôn thờ, niềm tin, niềm tự hào, ngập tràn ngàn dậm, tín đồ cuồng hoan. Tất cả những điều này là vì người đàn ông đó - Tiêu Túc.
Bãi đỗ xe nồng nặc mùi xăng
Người đàn ông bắt chéo chân, thản nhiên dựa vào bên cạnh chiếc xe đua màu đỏ đen, chiếc quần chiến thuật thẳng tắp khiến thân hình anh trông như dài và cao to hơn.
"Tiêu Túc! hôm nay phô trương quá!" - Trình Viễn chạy vào hậu trường vỗ vai anh - "Vừa mới từ câu lạc bộ về liền lên thi đấu? quần áo cũng không đổi?"
Những ngón tay khớp xương kẹp điếu thuốc đang cháy dở, anh nhìn xuống điện thoại thản nhiên đáp: - "Chà, vòng đấu hôm nay, biểu diễn cũng không tệ!”
Trình Viễn oán thầm: biểu diễn, điên loạn như vậy cũng được xem là biểu diễn ư? Đó là liều mạng!
"Cậu chơi nguy hiểm như vậy không sợ bị lão gia tử biết được, bắt về sao."
Nhà họ Tiêu gia phong khắc nhiệt, chỉ là đời này lại sinh ra một kẻ phản nghịch như Tiêu Túc, nổi loạn ăn vào xương máu, si mê kì lạ với điều lệch lạc và điên rồ.
Mở trường đua, mở câu lạc bộ bắn súng, mở quán bar cao cấp, chỉ cần là những trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ phóng đãng, Tiêu Túc sẽ luôn tham gia. Cũng tại Tiêu lảo gia cũng chỉ có độc nhất tôn tử quý bấu là hắn. Hai ông cháu luôn đấu trí so tài, nhưng lại nửa sủng nửa áp, khiến anh ta cang ngày càng ta trở nên kiêu căng ngạo mạn.
"Thế nào? Chờ buổi tối? Đi chơi tiếp?"
“Không đi.”
Người đàn ông vẫn lạnh nhạt, kiệm lời như vàng, không thèm để mắt tới hắn liền cất điện thoại di động, “Đi Đồng Giai Lãng, gặp đứa con gái ngoài giá thú kia.”
"Con gái ngoài giá thú? Đứa con gái mù ấy hả? Cậu thật sự có em gái sao?" - Hắn từ sớm đã nghe nói Tiêu Túc có em gái cùng cha khác mẹ, chỉ không ngờ đó là sự thật.
"Xuy" Người đàn ông nghe vậy, cười nhạo một tiếng - "Em gái? Cô ta xứng sao?"
"Vậy cậu còn đi? Cậu không phải ghét nhất Đồng Giai Lãng sao?"
"Đi cười nhạo hắn."
Công ty đang đứng trước nguy cơ phá sản và suy sụp đến mức ông ta thậm chí không thể nuôi nổi con gái ruột của mình. Lợi dụng thông qua mối quan hệ anh em ghê tởm này, để giúp hắn dung thứ đứa con gái đó. Thật nực cười
Anh nghe nói đứa con gái ngoài giá thú kia trông rất giống ả hồ ly tinh đó, một khuôn mặt quyến rũ đàn ông. Đồng Giai Lãng tàn nhẫn với mẹ anh, nhưng lại thâm tình với người phụ nữ đó, sẵn sàng sống cùng người bà ta.
Người đàn ông mùa quán rất nhiều năm. Anh muốn xem bà ta đã giở trò quyến rũ gì mà khiến Đồng Giai Lãng bỏ rơi vợ con, quay lưng lại với nhà họ Tiêu.
Tiểu Túc rít một hơi cuối cùng rồi ném tàn thuốc xuống đất, đế giày cứng dụi đi than hồng đang cháy, anh xoay người đi về phía chiếc xe màu xám bạc trong bãi đậu
Thân xe to lớn, chạm khắc bên hông rất bắt mắt, ngạo nghễ đến mức ngay cả biển số xe có ba số liền nhau cũng rất bắt mắt.
Trình Viễn biết rằng chiếc xe này có thể ngang tàng đến bất kì đâu ở thủ đô.
"Cậu thật sự đi gặp cô bé mù đó sao? Cậu không sợ phiền phức à? Nếu cô ta dính vào cậu thì sao?"
Nghe vậy, bàn tay đang mở cửa xe của Tiêu Túc khựng lại, cười hờ hững.
Nụ cười này khiến Trình Viễn có một linh cảm không tốt.
Anh nghiêng sang một bên, Trình Viễn chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mắt cứng rắn được ánh sáng yếu ớt hắt vào, giọng nói của người đàn ông Lãnh đạm không chút độ ấm.
"Trình Viễn, tôi có thể khiến cô ấy chết dưới tay tôi."
Trình Viễn hít vào một hơi khí lạnh, toàn thân ớn lạnh. Anh biết Tiêu Túc không nói đùa.
Quyền lực của nhà họ Tiêu quá lớn, muốn thanh toán một người dễ như bóp chết một con kiến, hơn nữa mẹ của Tiêu Túc còn bị người phụ nữ ấy bức đến chết, đúng là một đứa trẻ không nên được sinh ra trên đời này.
Nhìn chiếc xe thể thao phóng đi nhanh chóng, Trình Viễn cảm thấy có chút thương hại cho cô gái nhỏ mà anh chưa từng gặp.
Chỉ trách là sinh nhầm nơi, lại có quan hệ huyết thống với Tiểu Túc.