Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 42

Phó Viễn Xuyên cứ chặn cậu như thế, không nói gì, cũng không có hành động nào khác. Quân Thanh Dư hạ mắt, lông mi run run, giọng nói lí nhí: "Tôi ch-chỉ bôi có một tí... chút xíu thôi mà".

"Hửm?".

"Không nhiều đâu".

Nhìn người cá nhỏ đáng thương vô cùng, Phó Viễn Xuyên cảm giác cậu đã nghĩ sai hướng rồi, kem bánh gì đó nào phải trọng điểm. Sàn đá hoa mà chạy nhanh như thế, lỡ trơn ngã thì phải làm sao? Chân cậu không đau sao?

Phó Viễn Xuyên cong ngón tay đặt dưới cằm cậu, khẽ nâng lên, anh trầm giọng hỏi: "Biết sai chưa?".

"Biết sai rồi".

"Lần sau còn dám không?".

"Không dám nữa".

Một hỏi một đáp, không hề ngắc ngứ.

Phó Viễn Xuyên: "...". Người cá nhỏ chính là kiểu lúc cần ngoan thì sẽ ngoan như thế.

Anh thở dài một tiếng, xoa đầu cậu, "Lần sau không được chạy nhanh như thế, sàn nhà trơn, bị ngã thì phải làm sao?".

Quân Thanh Dư ngẩn ngơ, dần dần mới nhận ra lời Phó Viễn Xuyên nói có ý gì, cậu lập tức cười toét, "Tôi biết rồi".

"Chân có bị đau không?".

Quân Thanh Dư cảm nhận một chút, không có cảm giác đau, có lẽ trong tình trạng linh lực sung mãn, thời gian dài không ngâm nước thì cũng sẽ không thấy đau.

"Không đau", Quân Thanh Dư thành thật trả lời, sau đó dùng tay giúp Phó Viễn Xuyên lau đi kem dính trên mặt. Nhưng cậu lại dùng đúng cái tay để bôi kem.

Phó Viễn Xuyên lúc đầu còn cúi xuống để người cá nhỏ lau đi, lau qua lau lại mới thấy không đúng, hình như... kem bôi ra càng nhiều hơn. Lại nhìn người cá nhỏ khổ sở nhịn cười, Phó Viễn Xuyên nhướn mày, "Cá nhỏ?".

"Ừ? Sao thế?", Quân Thanh Dư ngẩng lên, vô tội nhìn anh. Nhưng thấy một nửa gương mặt dính kem bơ của Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư không nhịn được nữa mà phì cười, rồi lại cố nhịn, giả vờ ho để che đi.

Phó Viễn Xuyên híp mắt lại. Quân Thanh Dư nhận ra bản thân có lẽ mắc bẫy rồi, lén lút mà trượt theo vách thang máy, nhưng bàn tay Phó Viễn Xuyên đã đuổi theo ngay lập tức. Có chạy cũng chạy đằng giời.

Cậu bặm môi, thử mở lời, "Tôi... Ui?!". Còn chưa nói xong thì Phó Viễn Xuyên đã ôm lấy eo cậu, bế bổng người lên.

Sau đó Quân Thanh Dư thấy trên má âm ấm. Phó Viễn Xuyên đang cúi đầu, dùng bên má bị dính kem áp lên mặt cậu.

Quân Thanh Dư: "?!!". Quân Thanh Dư kinh ngạc trợn trừng hai mắt, cậu bị Phó Viễn Xuyên ôm siết trong lòng, không cách nào chống cự.

Bé nhỏ đáng thương lại còn bất lực.

Kem bơ mát lạnh, nhưng dính trên mặt chẳng hiểu sao lại có cảm giác ấm nóng. Đợi đến khi Phó Viễn Xuyên thả ra, nửa mặt Quân Thanh Dư đã toàn là kem, Phó Viễn Xuyên cũng không kém là bao.

Quân Thanh Dư nhìn dáng vẻ thảm thương của cả hai, môi mím lại, khóe miệng lại nhếch lên, không làm sao mà kìm được, "Ha ha... anh xem tóc anh đều là kem kìa". Quân Thanh Dư cười đến đứng không vững, cậu dựa vào lòng Phó Viễn Xuyên, cũng thuận theo đó mà cọ kem bơ trên mặt lên quần áo anh.

Phó Viễn Xuyên cảm giác được chút nghịch ngợm của người cá nhỏ nhưng cũng không nói gì, mặc kệ cho cậu chơi một lúc.

"Đi rửa mặt trước nào". Trên mặt Quân Thanh Dư vẫn còn kem bơ chưa lau hết nữa.

"Được".

...

Quân Thanh Dư rửa kem trên mặt trước. Lúc cúi người khó tránh việc tóc xòa xuống, đương lúc cậu định gạt tóc lên thì Phó Viễn Xuyên từ bên cạnh chìa tay ra.

"Cúi đầu xuống".

"A? Sao vậy?", mặc dù tò mò hỏi vậy nhưng Quân Thanh Dư vẫn cúi đầu xuống.

Phó Viễn Xuyên dùng tay hứng nước lau kem dính trên tóc cậu, nói: "Trên tóc cũng dính". Mái tóc dài màu vàng kim lại dính một chút kem trắng trông rất rõ ràng. Kem dính trên tóc mà khô lại thì khá là khó rửa sạch, dùng dầu gội xoa hai lượt mới hết được.

Sau khi đã gội sạch, Phó Viễn Xuyên dùng khăn lau giúp cậu cuốn tóc lại, "Sấy khô đi rồi ra ngoài".

"Không sấy đâu, lát nữa là tự khô mà", sấy tóc mất rất nhiều thời gian, Quân Thanh Dư không thích tẹo nào. Cậu dùng tay lau qua loa vài cái, "Tôi đi thay quần áo trước đây". Không chỉ mặt mà cả cổ áo cũng dính kem, cũng may không dính thẳng vào cổ, nếu không thì lại phải đi tắm.

"Ừm".

Quân Thanh Dư cho quần áo bẩn vào một cái giỏ đồ bẩn, lát sau sẽ có người máy mang đi giặt sạch. Phòng bếp dưới tầng còn chưa dọn, cũng may chỉ có vài cái đĩa, kem bơ ngoài mặt ra thì chẳng còn dính ở đâu hết. Người máy gia dụng sau một khoảng thời gian không cảm ứng thấy có người thì sẽ chủ động dọn dẹp. Mặc dù về phương diện thông minh thì không thông minh lắm, vẫn có hơi thiểu năng, nhưng về mặt dọn dẹp vệ sinh thì vẫn được.

Quân Thanh Dư thay rửa sạch sẽ đổi sang đồ ngủ nằm sấp trên giường, mở vòng tay thông minh lên. Hồi sáng Ôn Thừa Dao rời đi, nhẩm tính thời gian thì hẳn là đã đến phụ cận hành tinh M. Quân Thanh Dư tưởng hắn sẽ gửi tin đến, nào ngờ trong vòng tay thông minh không hề có một tin nhắn chưa đọc nào.

Vậy là chưa đến sao? Đừng thế chứ.

Đột nhiên Quân Thanh Dư hơi giật mình, hình như cậu chưa thêm thông tin liên lạc của Ôn Thừa Dao. Lần trước gặp mặt chỉ lo đánh nhau, hôm nay cũng quên béng luôn thêm phương thức liên lạc. Hai người vẫn cứ là trao đổi qua phần trò chuyện của cửa hàng trực tuyến vậy.

Quân Thanh Dư mở phần mềm cửa hàng trực tuyến, quả nhiên bên trong xuất hiện hình ảnh Ôn Thừa Dao gửi đến. Hỏi phương thức liên lạc khác trong cửa hàng trực tuyến thì sẽ bị chặn, Quân Thanh Dư cũng không đề nghị thêm bạn, cậu định là đợi hắn quay lại đây thì hỏi, càng tiện trao đổi.

Mấy bức ảnh được gửi đến đều là hành tinh M, còn có một ít là các tiểu hành tinh của hành tinh M nằm trong vũ trụ các hành tinh. Trông cũng đẹp đấy chứ, so với các hành tinh khác thì hành tinh này quá bình thường.

Ôn Thừa Dao: [Hành tinh M đυ.ng đến cậu à? Tại sao lại muốn tôi đánh hành tinh M? Cảm giác chỗ này tã thật sự].

Hành tinh M tại Đế Quốc này là một tiểu hành tinh bình thường đến không thể bình thường hơn, Hải tặc không gian thấy không có lợi sẽ không thèm liếc đến. Hành tinh M chẳng thể tính là giàu có, cũng không có nguồn khoáng thạch lớn nhất, thậm chí còn không được tính là hành tinh sinh lời.

Hải tặc không gian không thèm liếc đến hành tinh này, vậy nên trong công cuộc cướp bóc trước giờ chưa bao giờ tìm hiểu hành tinh M. Thật sự đến đây rồi, nhìn vẻ ngoài tàn tạ của nó, Ôn Thừa Dao còn tưởng mình tìm nhầm chỗ. Cứ nghĩ Quân Thanh Dư để hắn đến đây kiếm chuyện là vì có ý đồ đặc biệt gì, kết quả lại là...?

Quân Thanh Dư không giải thích nhiều, thực ra bên trong cũng có chút ý muốn thăm dò. Tinh thần lực của em gái Ôn Thừa Dao không khác gì so với người máy, cho nên cậu muốn biết Ôn Thừa Dao có biết chuyện người kết hợp với người máy không. Giờ xem ra thì hẳn là Ôn Thừa Dao không hề biết, vậy thì vấn đề nằm trên người em gái hắn. Sau này có cơ hội thì hỏi thêm vậy.

Còn hiện giờ, Quân Thanh Dư trả lời: [Cứ đánh đi là được]. Để ý nó trông như thế nào làm gì, đồ nên có rồi cũng chẳng ít đâu.

Ôn Thừa Dao: [Được thôi].

Quân Thanh Dư lưu lại vài tấm ảnh, giữ lại sau này dùng đến. Cậu tắt khung trò chuyện với Ôn Thừa Dao, theo thói quen mở ra toàn bộ trang trò chuyện. Lúc trước có người tìm đến mua nước ép, Quân Thanh Dư đều đã hoàn tiền, giờ kiểm tra lại một lượt xem có bỏ sót không, nếu có thì hoàn tiền luôn một thể. Món đồ như nước ép này tạm thời vẫn nên thu hẹp thị trường thì hơn. Chỉ là vốn dĩ có lèo tèo vài tin nhắn, hiện giờ đã lên 99+. Nhiều người tìm cậu vậy sao?

Rất nhiều tài khoản đều là tài khoản nặc danh, hơn nữa trong lời nói cũng không hề để lộ thân phận. Nhưng Quân Thanh Dư chẳng hiểu sao lại có cảm giác bọn họ khó mà không liên quan đến người lãnh đạo Đế Quốc.

Quân Thanh Dư suy nghĩ một hồi, ngón tay nhấn vài từ khóa trên bàn phím, nhưng nhìn thấy chữ hiện ra trên màn hình, ngừng một lúc, cậu không gửi đi mà xóa hết toàn bộ.

Phó Viễn Xuyên rót một cốc nước ấm đặt trên tủ đầu giường, Quân Thanh Dư vội ngồi dậy đưa vòng tay thông minh cho anh, "Viễn Xuyên, có người nhắn tin cho tôi nói muốn mua nước ép, toàn là tài khoản nặc danh".

"Không cần để ý bọn họ", Phó Viễn Xuyên tiện tay xóa sạch tin nhắn, "Lát nữa tôi sẽ chuyển thông tin về cửa hàng trực tuyến sang bên mình". Đỡ cho người cá nhỏ thấy những tin nhắn này rồi lại phiền lòng.

Phía người lãnh đạo Đế Quốc đã từng bóng gió hỏi anh nguồn gốc chỗ nước ép, câu trả lời của anh chỉ đơn giản là: Mua trên mạng. Nhưng chủ cửa hàng trực tuyến là ai, cửa hàng ở chỗ nào thì anh hoàn toàn không biết, làm sao tìm ra được thì chỉ nói là vô tình. Người lãnh đạo Đế Quốc mặc dù tức giận nhưng lại cũng không làm gì được.

Có Phó Viễn Xuyên chắn ở giữa, đối phương không tra ra nổi một xíu tin tức liên quan đến cửa hàng trực tuyến, hết cách nên mới phải sai người trò chuyện với chủ cửa hàng. Tin nhắn trong phần trò chuyện không phải mới ngày một ngày hai, khả năng đã hỏi từ trước rồi, chỉ là người cá nhỏ vẫn luôn không lên mạng, cũng không hề biết những tin nhắn này. Những lời vừa dọa vừa dỗ, hạ anh xuống nâng Đế Quốc lên, không để người cá nhỏ thấy được thì vẫn tốt hơn.

Quân Thanh Dư nghe vậy thì cũng chẳng còn muốn để ý đến nữa, cậu đáp: "Được".

"Rau quả chỗ cậu còn đủ dùng không?".

"Đủ", lúc ép nước cậu có cho kha khá rau quả của thời đại này, lượng rau quả đó chiếm phần lớn, như vậy rau quả người cá nhỏ cần lấy tiết kiệm đi rất nhiều. Cũng nhờ vậy mà khi nước ép được tuồn ra ngoài, phía người lãnh đạo Đế Quốc cũng không điều tra ra có vấn đề gì.

Phó Viễn Xuyên tìm người xây nhà kính để canh tác, dự định sẽ tự mình trồng các loại rau quả bình thường. Trước đây cũng có thể làm được, chỉ là ăn không nhiều, không cần thiết phải tốn công, nhưng giờ đã khác, cần số lượng lớn thì chỉ có thể tự trồng thôi.

Quân Thanh Dư gật gù, đủ dùng là được rồi.

Phó Viễn Xuyên ngồi bên mép giường, chải mái tóc bị dính nước ẩm ướt của người cá nhỏ, như này thì lát nữa tóc khô cũng sẽ không bị rối. Chải xong anh xoa nhẹ má cậu, nói: "Cậu chơi một mình đi, tôi đi làm ít thứ".

"Được".

...

Quân Thanh Dư tưởng rằng Phó Viễn Xuyên rất nhanh sẽ quay lại, nào ngờ nằm sấp sắp ngủ gật đến nơi rồi mà Phó Viễn Xuyên vẫn còn làm việc. Cậu ôm chăn, mệt mỏi ngáp một cái, lim dim ngẩng đầu lên, "Viễn Xuyên, muộn lắm rồi, anh còn chưa đi ngủ à?".

Trước bàn máy tính, Phó Viễn Xuyên không bật đèn, chỉ dựa vào ánh đèn từ máy tính mà làm việc, "Cậu ngủ trước đi, lát nữa tôi ngủ".

Quân Thanh Dư chỉ nhìn lướt qua đã híp mắt lại, giơ tay sờ soạng bên cạnh gối đầu, cậu cầm vòng tay thông minh lên xem giờ, đã sắp rạng sáng đến nơi rồi. Quân Thanh Dư ngồi dậy duỗi người một cái, bước đến bên cạnh Phó Viễn Xuyên.

Cảm giác được người cá nhỏ lại gần, Phó Viễn Xuyên hỏi: "Sao vậy?".

"Ưʍ...", Quân Thanh Dư ngồi lên tay vịn của ghế, đút cho anh một quả dâu, đáp: "Anh không buồn ngủ à?". Quân Thanh Dư buồn ngủ sắp không mở nổi mắt nữa, "Tôi buồn ngủ lắm, chúng ta đi ngủ đi".

Phó Viễn Xuyên xóa đi mấy tệp tài liệu, chuyển phần còn lại ra, anh nói rất khẽ: "Tôi xem xong chỗ này rồi sẽ ngủ".

Quân Thanh Dư liếc qua tiêu đề những tài liệu đó, đều chẳng phải chuyện quan trọng gì, chỉ là Phó Viễn Xuyên quen làm việc rồi, có tài liệu gì cũng sẽ xử lí, không để tồn đọng quá lâu. Sáng mai dậy rồi làm cũng như nhau cả, không nhất thiết phải thức khuya. Nhưng nếu Phó Viễn Xuyên muốn làm xong rồi mới đi ngủ...

Quân Thanh Dư dụi mắt, biến về hình dạng người cá nhỏ nằm bò trên vai anh. Vậy thì cậu thức khuya cùng anh là được rồi.

Người cá nhỏ luôn miệng kêu buồn ngủ muốn đi ngủ vậy mà lại không chịu ngủ, Phó Viễn Xuyên dùng ngón tay cọ lên đuôi cá, hỏi: "Sao vậy? Cậu cứ đi ngủ trước đi".

Quân Thanh Dư lắc đầu, đuôi cá tự động quấn lấy ngón tay Phó Viễn Xuyên, cậu há miệng ngáp một cái, đáp: "Ưʍ... Không, đợi anh ngủ cùng cơ".