Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 17

Nhân viên chăm sóc há hốc miệng, nhìn người cá nhỏ đang ngoan ngoãn nằm sấp, lại nhìn người cá nhỏ màu đỏ vẫn còn đang lườm mình bên kia, nuốt nước mắt cay đắng vào trong, thở dài một tiếng, người cá nhỏ như này mới gọi là hiền lành chứ! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người cá nhỏ màu đỏ đúng là người cá hiền nhất của bọn họ rồi. Chỉ là so với nhà nguyên soái thì tính ra vẫn là hơi dữ.

"Nguyên soái, người cá nhỏ nhà ngài đúng là ngoan đến khó tin luôn đấy", nhân viên chăm sóc không nhịn được mà nói ra.

"Ừ, tôi cũng thấy thế", Phó Viễn Xuyên chỉnh lại tóc cho người cá nhỏ, vén sang hai bên để tiện lát nữa mát xa.

Quân Thanh Dư hai tay đặt lên tấm nệm đặt dưới cằm, yên lặng lắng nghe hai người nói chuyện. Nhân viên chăm sóc thu lại ánh nhìn ngưỡng mộ, quay trở về bên cạnh người cá nhỏ màu đỏ, nói: "Vậy tiếp theo nguyên soái quan sát tôi, ngài cứ làm theo thôi là được".

"Được".

Quân Thanh Dư chỉ coi việc mát xa này như trò chơi, vui đùa một chút với Phó Viễn Xuyên mà thôi. Nhưng khi ngón tay xoa nhẹ vai cổ, một lúc sau, cậu nhận ra hình như đúng là có chút tác dụng giúp thả lỏng. Vốn cậu không cảm thấy khó chịu gì, nhưng xoa bóp một lúc mới thấy ngày càng thoải mái hơn. Quân Thanh Dư co đuôi lên, vỗ nhẹ cổ tay của Phó Viễn Xuyên, "Y da~".

Xoa bóp không tồi, tiếp tục cố gắng.

Phó Viễn Xuyên bên này thanh bình, yên tĩnh. Nhân viên chăm sóc nói: "Vì người cá không biết nói nên chỉ có thể dựa vào phản hồi để xem là lực tay có mạnh hay không".

"Phản hồi?".

"Thì là... dùng đuôi đánh, đánh càng mạnh tức là lực tay quá mạnh". Nói đến mấy chữ cuối, gương mặt của nhân viên chăm sóc hơi nóng lên, mất mặt thật, nhưng có mất mặt thì vẫn có thể coi đây là cách hay mà. Lực tay nhẹ hơn một chút thì người cá đương nhiên sẽ không đánh mi nữa.

Phó Viễn Xuyên nói: "Nghe tiếng cũng được mà".

Nhân viên chăm sóc nhún vai, "Thường thì người cá sẽ vô thức mà quất đuôi trước, sau đó mới kêu ra tiếng". Vậy nên bọn họ mới phải chọn cách phản hồi nhanh chóng nhưng bạo lực này, đánh thì cũng đánh rồi, còn để ý người cá kêu cái gì nữa.

Quân Thanh Dư: "...".

Quân Thanh Dư im lặng nhìn nhân viên chăm sóc, làm việc ở đây đúng là không dễ dàng gì nhỉ, còn không được chống cự lúc bị đánh nữa.

"Cá nhỏ sẽ không thế", Phó Viễn Xuyên đột nhiên phát hiện ra rằng, người cá nhỏ nhà anh hình như tính cách không hề giống như vậy. Cậu vẫn luôn rất là ngoan.

Nghĩ một chút, Phó Viễn Xuyên vẫn nhắc một câu: "Nếu đau thì mi cứ đánh". Nếu không thì anh cũng không biết phải điều chỉnh lực tay ra là sao.

Nhân viên chăm sóc híp mắt lại, sao lại có cái kiểu yêu cầu này được nhỉ?

Lời này anh ta không bao giờ dám nói với người cá nhỏ màu đỏ, lời nói ra rồi, thì không chỉ còn là vấn đề đánh hỏng cả một bộ đồ bảo hộ thôi đâu. Còn cần cả đồ sơ cứu nữa đấy.

Quân Thanh Dư nghiêng nghiêng đầu, lực tay ra sao không quan trọng với cậu, lực nhẹ thì chẳng làm sao hết, mà lực nặng thì cậu vẫn chịu được.

Cậu không tài nào ra tay đánh Phó Viễn Xuyên được.

"Y da~", Quân Thanh Dư dùng vây đuôi quấn lấy cổ tay Phó Viễn Xuyên. Như thế này, chỉ cần cậu đυ.ng đuôi thì Phó Viễn Xuyên cũng có thể cảm giác được.

Quân Thanh Dư chớp mắt, vậy có được không nhỉ?

Phó Viễn Xuyên thử ấn lên vai người cá nhỏ. Vây đuôi đang cuốn lấy cổ tay co lại theo, anh cũng cảm giác cổ tay chặt hơn một chút. Cơ bản thì đây chỉ là phản hồi trong vô thức mà thôi.

Phó Viễn Xuyên xoa đầu người cá nhỏ, nói: "Thế này cũng được".

Nhân viên chăm sóc đứng cạnh thấy vậy, cũng nghĩ cách này không tồi. Chí ít thì không còn bị đánh nữa.

Nhân viên chăm sóc nhìn đến người cá nhỏ màu đỏ, "À thì, mi...".

"Khè...!", người cá nhỏ màu đỏ nhe răng khè anh ta.

Nhân viên chăm sóc: "... Không có gì đâu, thuận mồm nói một câu thế thôi".

Nhân viên chăm sóc cười cay đắng mà nói: "Tiếp tục mát xa, tiếp tục mát xa nào á...! Sao mi lại cào mặt ta nữa hả".

Bên cạnh ầm ĩ không ngớt.

Phó Viễn Xuyên chăm chú xoa bóp vai cho người cá nhỏ. Không lâu sau, Quân Thanh Dư híp cả mắt lại, nhân viên chăm sóc và người cá nhỏ màu đỏ lại đánh nhau một trận.

Cũng may là hoàn thành một lần mát xa, nhân viên chăm sóc làm xong đầu đầy mồ hôi, mệt rã rời. Quân Thanh Dư thì được xoa bóp đến nỗi sắp lăn ra ngủ luôn. Mát xa đúng là gây buồn ngủ thật đấy. Nhưng mà sau khi mát xa, Quân Thanh Dư có thể cảm nhận rõ ràng phần vai nhẹ nhõm hơn nhiều.

"Y da~", Quân Thanh Dư ngồi dậy, quay sang làm ổ trong lòng bàn tay Phó Viễn Xuyên.

Nhân viên chăm sóc nhìn người cá nhỏ ngoan ngoãn sau khi được mát xa, lại nhìn đứa nhỏ đang lườm mình, l*иg ngực càng thêm co thắt lại. Nhân viên chăm sóc nói: "Phải rồi, nguyên soái, sau khi mát xa có thể giúp người cá tắm rửa, làm sạch một lần. Dù người cá không ra mồ hôi, nhưng nếu ngâm mình với bom tắm chuyên dụng thì có thể kéo dài cảm giác thư giãn sau khi mát xa".

Phó Viễn Xuyên chưa bao giờ nghe đến bom tắm chuyên dụng cho người cá. Anh chỉ để ý việc chuẩn bị đồ ăn và đồ chơi cho người cá, chuyện tắm rửa này nọ chưa bao giờ nghĩ tới. Nếu không thì lần trước người cá nhỏ muốn vào nhà tắm, anh đã chẳng phải lên mạng tìm hiểu rồi. Đồ mua ở trung tâm chăm sóc người cá, phần lớn cũng đều là đồ ăn và đồ chơi, không hề có đồ gì dùng trong nhà tắm.

Phó Viễn Xuyên nói: "Đồ dùng tắm rửa cho người cá, mỗi thứ một cái".

"Vâng", nhân viên chăm sóc thả người cá nhỏ màu đỏ vào bể cá, đáp: "Hơi nhiều loại một chút, phiền ngài đi cùng tôi lựa chọn".

Quân Thanh Dư lười biếng nằm trong tay Phó Viễn Xuyên, vị trí này thoải mái hơn trong hộp nhiều. Phó Viễn Xuyên nhìn người cá nhỏ một cái, không thả cậu lại vào hộp mà mang cậu đi cùng.

Bên trong tương tự như kệ hàng của siêu thị, bày rất nhiều đồ, phần lớn đều là đồ dùng tắm rửa và dinh dưỡng cho người cá.

Nhân viên chăm sóc bước vào trong, không hề lấy đồ ngay lập tức mà bắt đầu chào hàng, "Sản phẩm dinh dưỡng này cùng với loại bột cho người cá, có thể dùng cho người cá ăn trong thời kì phát triển".

Dù người cá lớn cỡ này chưa tính là thời kì phát triển, nhưng ai bảo cậu lớn nhanh quá. Làm tròn lên thì cũng coi như là thế đi.

Đồ nào nên ăn thì mua sớm vẫn tốt hơn. Canxi miếng và bột dinh dưỡng, cái nào cũng không thể thiếu.

Phó Viễn Xuyên nhàn nhạt đáp: "Thêm vào đi".

"Vâng thưa nguyên soái".

Nhân viên chăm sóc vừa đi vừa lấy đồ, còn không ngừng chào hàng. Không chỉ vì muốn bán được hàng, mấy thứ anh ta chọn đúng là có ích với người cá thật.

Đi hết một vòng, trong xe đẩy có thêm rất nhiều đồ. Mãi sau cùng nhân viên chăm sóc mới lấy ra bom tắm. "Cái này cho thẳng vào nước sẽ tự tan, có thể khử trùng, tiêu độc cho nước, còn tạo bong bóng, khá là nhiều người cá yêu thích".

"Dùng chung với bồn tắm, người cá chỉ cần bơi hai vòng, những thứ mắt thường không thể thấy có thể bị diệt sạch hoàn toàn. Cũng không cần dùng nhiều, một hai năm một lần là được, thứ này không giống với việc tắm rửa của con người. Chúng ta tắm là để làm sạch, còn tắm cho người cá là để diệt trừ vi khuẩn".

"Bom tắm này có rất nhiều mùi, ngài có thể lựa chọn loại mà người cá thích nhất", nói đoạn, nhân viên chăm sóc đưa cho Phó Viễn Xuyên mấy loại có mùi khác nhau.

Cách một lớp bao bì mà Phó Viễn Xuyên vẫn ngửi được mùi thơm, anh quay sang hỏi: "Người cá sẽ không ghét kiểu mùi này chứ?".

Nhân viên chăm sóc lắc đầu, đáp: "Không hề, chúng ta ngửi thì thấy mùi hơi nồng, nhưng đối với người cá thì là vừa đủ".

Phó Viễn Xuyên hỏi: "Cái nào thơm hơn?".

"Y da", Quân Thanh Dư thấy mấy mùi này đều hao hao nhau, cái thì ngọt ngọt, cái thì có mùi sữa.

"Không chọn được sao?", thấy người cá nhỏ rất lâu vẫn chưa chọn được, Phó Viễn Xuyên bèn nói: "Vậy mỗi loại một cái nhé?".

Quân Thanh Dư gật đầu, "Y da!".

Chọn xong bom tắm, nhân viên chăm sóc dẫn họ đến khu bồn tắm. Xé mở một bồn tắm mới, khử trùng xong thì đổ đầy nước, không quên giới thiệu: "Ở đây có bồn tắm chuyên dụng cho người cá, bên trong đều có chỗ ngồi, chuyên dành cho người cá ngồi nghỉ bên trong".

Quân Thanh Dư cúi đầu nhìn, bồn tắm to cỡ bể cá.

"Nguyên soái có thể thả người cá vào thử xem sao", nhân viên chăm sóc đổi một lần nước sạch khác. "Chúng tôi còn vài loại kiểu dáng khác, nếu không thích thì có thể thử cái khác".

Phó Viễn Xuyên trước khi làm gì đều hỏi người cá nhỏ, "Muốn thử chút không?".

Quân Thanh Dư lắc lư cái đuôi, "Y da". Thử chút cũng được, đỡ cho mua nhiều quá lại lãng phí. Tất cả những thứ này có mua về thì cũng chỉ dùng có một lần, không cần thiết phải mua nhiều quá.

Phó Viễn Xuyên thấy người cá nhỏ đồng ý thì nhẹ nhàng thả cậu vào trong. Vừa đúng ngay vị trí chỗ ngồi. Mực nước cũng vừa đúng.

Phó Viễn Xuyên giơ tay cọ lên đuôi của người cá nhỏ, nếu có tắm thì hẳn là như thế này rồi.

Nhân viên chăm sóc quay đi thu dọn đồ, nói: "Tự mình tắm cho người cá nhỏ cũng được, càng có thể rửa sạch hơn nữa. Nhưng mà tôi không khuyến khích làm vậy, khả năng bị đánh là rất lớn, còn có thể ảnh hưởng đến tình cảm giữa ngài và người cá nhỏ nữa...".

Quay đầu lại, đập vào mắt là cảnh Phó Viễn Xuyên đang tắm cho người cá nhỏ.

Nhân viên chăm sóc: "...".

Lời nói ra hơi nhỏ, Phó Viễn Xuyên không nghe rõ, hỏi lại: "Cậu nói gì cơ?".

"Không có gì đâu, ngài cứ tiếp tục".

Nhân viên chăm sóc cắn răng, nhớ đến lần trước mình tắm rửa khử trùng cho người cá nhưng bị đánh đến bạc màu, không nhịn được mà bật khóc thành tiếng thương cho số phận của mình.

Người cá với người cá đúng là khác biệt mà.

Phó Viễn Xuyên tắm sơ qua cho người cá nhỏ, khóe mắt lướt qua đồ trang sức treo trên tường cách đó không xa. Đồ trang sức không lớn lắm, đa dạng màu sắc, gần như màu nào cũng có. Phó Viễn Xuyên lúc đầu tưởng là đồ trang trí treo tường, nhìn kĩ thì hóa ra không phải. Anh hỏi: "Kia là gì vậy?".

"Đồ trang sức cho người cá, nguyên soái có hứng thú sao? Để tôi mang cho ngài xem...".

"Không cần, tôi tự lấy", Phó Viễn Xuyên nhìn trúng một dây chuyền, anh xoa đầu người cá nhỏ, "Đợi ta một lát".

"Y da~".

Nhân viên chăm sóc nhìn người cá nhỏ ngoan ngoãn ngẩng đầu đợi nguyên soái, cảm thấy đáng yêu vô cùng. Người cá cọc tính anh ta gặp rất nhiều, nhưng người cá cho thoải mái chạm vào đuôi, thì người cá nhà nguyên soái vẫn là trường hợp đầu tiên.

Nhân viên chăm sóc không nhịn được mà suy nghĩ muốn xoa đầu người cá nhỏ. Đứa nhỏ ngoan như vậy, hẳn sẽ cho xoa đầu nhỉ?

Quân Thanh Dư đang tập trung nhìn về phía Phó Viễn Xuyên, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm. Cậu vô thức mà quẫy đuôi một cái, bơi vèo sang bờ bên kia của bồn tắm.

Quân Thanh Dư nửa gương mặt chìm dưới nước, mặt lạnh tanh nhìn nhân viên chăm sóc đầy cảnh giác.

Mi muốn làm gì?

Nhân viên chăm sóc nhìn người cá nhỏ đeo bộ mặt người sống cút đi, có cảm giác mình mà động tay lần nữa là có khi ăn đánh ngay.

Nghe thấy tiếng động, Phó Viễn Xuyên bước lại gần, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?".

Quân Thanh Dư lập tức ném bay vẻ cảnh giác, "Y da~". Không có gì đâu.

Cậu quay người bơi về phía Phó Viễn Xuyên, ôm lấy tay anh làm nũng mà cọ cọ.

Nhìn người cá nhỏ lật mặt như chảo chớp, nhân viên chăm sóc kinh ngạc trợn trừng hai mắt. Lúc nãy mi lườm ta cơ mà, đâu có như thế này!

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Người khác lại gần.

Quân Thanh Dư: tránh xa ta ra, lạnh lùng.jpg

Phó Viễn Xuyên lại gần.

Quân Thanh Dư: hôn một cái, ôm một cái, đáng yêu.jpg

Lật mặt trắng trợn.

_____

*Gả vào nhà giào nó phải khác bọt, khó chọn quá thì thôi mình mua hết:>