Translator: Y Na Thố Thố
Mẹ Kha vừa nấu cơm vừa thò đầu ra hóng chuyện, thấy Kha Mỹ Ngu đi tới, nhỏ giọng nói: "Không ngờ luôn đấy, trước đây cả nhà bác hai con rất lương thiện, kết quả lại cướp hôn sự của con, sau khi chia nhà còn vểnh đuôi lên trời, bây giờ lại ham hố như vậy?"
"Hơn tám mươi đồng tiền, nghe người ta nói vớ vẩn rồi tiêu sạch, cứ như chưa thấy tiền bao giờ, giữ lại một tí trong tay là phỏng vậy!"
Kha Mỹ Ngu cười nhẹ bóp vai mẹ Kha: "Mẹ, mẹ quan tâm làm gì, xem trò vui là được rồi."
"Nhà mình năm trai một gái còn chưa đâu vào đâu, mẹ đâu có rảnh mà quản chuyện nhà bọn họ?"
Mẹ Kha lườm cô một cái, không khỏi đau lòng nhỏ giọng nói: "Tiểu Ngư Nhi, mẹ không phải loại người cổ hủ, không muốn gả con gái đi kia."
"Nhưng con cũng mười tám tuổi rồi, bỏ qua hôn sự nhà họ Vu, chúng ta có thể từ từ tìm những người khác, nhất định sẽ tìm được người vừa ý."
"Tuổi đẹp của con gái chỉ có vài năm thôi. Mẹ không muốn thấy con trễ nải cả đời vì hai điều đó."
Kha Mỹ Ngu sững sờ, sau đó thờ ơ nhún vai, cười nói: "Mẹ, hôn sự đều là do duyên phận. Mẹ thấy đấy, nhà họ Vu kia tốt bao nhiêu, chúng ta đi trước thềm thuận lợi, kết quả lại bị người ta chặn cửa cướp mất!"
"Con không bị đôi cẩu nam nữ kia làm buồn nôn đến mức không muốn lấy chồng đâu. Chẳng qua là con cảm thấy chuyện này thật sự không gấp, khi duyên phận đến, con đi trên đường cũng sẽ tự nhiên đυ.ng phải thôi."
"Mẹ yên tâm, con là bông hoa may mắn của bà nội, không phải loại chó mèo có thể cưới đâu?"
Mẹ Kha nghĩ lại cũng đúng, mặc dù chữ phúc khí mẹ chồng nói ra hơi khoa trương, nhưng cô con gái này nhà mình từ nhỏ đã rất may mắn, cứ lẩm bẩm muốn ăn cái gì là hôm sau chắc chắn sẽ được ăn.
"Vậy được, mẹ không thúc giục con nữa, nhưng mỗi sáng sớm thức dậy con phải lặp đi lặp lại ba lần muốn kết hôn, còn phải lấy được chồng tốt, hạnh phúc cả một đời!"
Kha Mỹ Ngu không nhịn được mỉm cười hôn lên má mẹ Kha: "Mẹ là tốt nhất đối với con."
Mẹ Kha bị cô hôn, mặt đỏ bừng: "Con nhóc điên này, đi đi đi, mau dẫn bạn nhỏ ra ngoài chơi đi."
Nói rồi bà nhét vào tay Kha Mỹ Ngu một cái đĩa, một nửa là tóp mỡ rắc đường trắng, một nửa là ba quả trứng rán!
Đây chắc chắn là một bữa ăn vô cùng xa hoa trong gia đình bình thường.
Nhưng lại bị mẹ Kha xem như đồ ăn phụ để đuổi hai người đi.
"Thơm quá." Hai mắt bánh bao nhỏ dán vào trong đĩa, nhưng lại mím chặt môi khống chế nước miếng ứa ra, không nói một câu muốn ăn nào. Cậu bé vẫn nhớ đây là để tặng cho ân nhân cứu mạng!
Kha Mỹ Ngu tìm một cái rổ, đặt đĩa vào đó, nắm tay cậu bé đi đến chuồng bò.
Rõ ràng cậu bé chưa từng sống ở nông thôn, tò mò với tất cả mọi thứ, ngay cả hoa cỏ nhỏ ven đường cũng có thể làm cho cậu bé kinh ngạc kêu lên.
"Chị chưa bao giờ gặp người hiểu biết ít như em." Kha Mỹ Ngu cười ha ha.
Lư Việt Hải hừ một tiếng: "Chị, chị đừng cười em, đợi khi nào cha mẹ em tìm tới, em sẽ dẫn chị đến đại viện nhà em chơi. Đảm bảo chị mới là người hiểu biết ít hơn em!"
"Được rồi, chị đợi đó nha." Kha Mỹ Ngu lại nghĩ, đại viện là nơi phát sinh các câu chuyện của nhân vật chính trong tiểu thuyết, thế nào cô cũng phải xem trò vui một lần.
Không bao lâu sau bọn họ đã đến chuồng bò.
Một cô gái xinh đẹp mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu vàng quân đội, thắt hai bím tóc đang bưng sọt cho bò ăn cỏ, thấy hai người đi tới, lạnh lùng nói: "Đồng chí Kha, đây không phải nơi cô nên đến, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ lại bàn tán không hay."
"Cái gì không hay?" Kha Mỹ Ngu nhíu mày hỏi: "Đồng chí Đường, lúc cô bị bệnh, có mấy nam đồng chí câu cá trên sông, thôn dân có nói gì không?"