Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo

Chương 20: Mệnh phúc tinh

Translator: Y Na Thố Thố

"Em đối với chị chỉ có suy nghĩ áy náy đền bù, làm sao có thể che giấu suy nghĩ của mình?"

"Lại nói, một tháng nữa em phải đến thành phố rồi, sau này chị em chúng ta cũng chỉ có thể gặp nhau vào những ngày lễ Tết mà thôi."

Cô ta nhẹ nhàng nói một câu, đã chọc tức đẩy lên tâm trạng thản nhiên của Kha Mỹ Ngu.

Kha Mỹ Ngu cũng chống cằm, hững hờ cười nói: "Vậy là tốt nhất rồi, dù sao em và em rể tương lai cũng có đơn vị làm việc, không chịu được sự phiền phức từ người khác."

Kha Ân Thục mặt mộc nghiêm túc, khẽ nghiến răng: "Chị bảy yên tâm, em giúp chồng dạy con rất bận rộn!"

Bốn miếng đất xây nhà có quy mô không giống nhau, mỗi miếng đều có ưu nhược điểm riêng, có quy mô lớn nhưng gần sau núi có hệ số nguy hiểm cao, còn có quy mô nhỏ hơn ở cổng thôn, giao thông hơi thuận tiện, có nơi gần ruộng, có nơi gần nhà cũ.

Kha Mỹ Ngu đảo mắt, ghé sát vào người bà cụ thì thầm: "Bà nội, bác cả là con lớn trong nhà, gần nhà cũ cũng tiện chăm sóc ông bà."

Cô vừa dứt lời, bác cả Kha đã đưa tay bốc thăm, mở ra trong bầu không khí căng thẳng, chính là miếng đất gần nhà cũ nhất!

Bà cụ kinh ngạc há hốc mồm, nghiêng đầu nhìn về phía Kha Mỹ Ngu đang dương dương đắc ý.

"Bác hai thì giả vờ chất phác, trong lòng nhiều tâm tư, không làm việc nhiều nhưng lại có thanh danh tốt."

"Bác gái hai cũng là một kẻ nịnh hót, bà nhìn đi, nếu như trong bụng bác ta có thể sinh ra một đứa con trai, nhất định cái đuôi sẽ hướng lên trời!"

"Để không làm phiền lòng bà và ông nội, tốt nhất cho bọn họ sống gần ruộng đồng, như thế có thể mang lại thanh danh tốt cho bọn họ!"

Kha Mỹ Ngu tiếp tục nhỏ giọng tức giận nói.

Quả nhiên trên tờ giấy của bác hai là miếng đất kia, người đi làm đồng sẽ đi ngang qua gõ cửa vào nghỉ, mà nông thôn chỉ cần có người ở nhà đều mở cửa, nếu không sẽ bị mọi người nói và bị cô lập.

Nói cách khác, sau khi phòng hai xây nhà xong, sẽ rất khó giấu bí mật trong nhà!

Bà cụ cũng xấu xa bật cười ra tiếng.

"Nhà bác ba không nhiều người, ở đầu thôn cũng tốt, chờ đến lúc mở chợ thì bày sạp, bán trà cũng có thể trợ cấp cho gia đình."

"Nhà cháu nhiều người, sống ở phía sau núi là vừa vặn, hơn nữa Hoàng Đại Tiên cũng dễ dàng xuống núi đưa thức ăn cho cháu hơn."

"Đến lúc đó cháu sẽ mang đến hiếu kính ông bà!"

"Con nhóc thông minh này." Bà cụ nói, không nghi ngờ mà càng lúc càng tin tưởng mệnh phúc tinh của Kha Mỹ Ngu.

Không phải phúc tinh mà có thể nói câu nào trúng câu đó sao?!

Viết xong danh sách chia nhà, bốn anh em nhà họ Kha mang đồ được chia về phòng mình.

Tám mươi đồng cũng không ít, cho dù hàng xóm láng giềng xây nhà, giúp nhau lấy nguyên liệu tại chỗ thì cũng phải lo miếng ăn đúng không?

Không chỉ để người giúp ăn no, mà còn phải ăn ngon, hơn nữa sau khi chia nhà cũng cần mua rất nhiều thứ, tám mươi đồng căn bản không thể tiêu hết.

Thế là bốn phòng đều không hẹn mà cùng kéo dài việc xây nhà vô thời hạn!

Đến trưa, sau khi dùng bữa trưa khá thịnh soạn, các phòng liền bắt đầu xây bếp lò dựa vào tường, rồi dùng hai cây gậy thô để chống mái tranh. Phòng thứ bốn có nhiều người, chẳng bao lâu đã làm xong việc.

Mà những phòng khác mới bắt đầu trát bùn…

Sáu cha con nhìn nhau, đồng loạt dắt cuống họng hét vào trong phòng: "Trời vẫn còn sớm, chúng ta đi làm ruộng thôi!"

"Cha, anh trai, mọi người về sớm một chút, tối nay mẹ chiên bánh rán trứng..."

Kha Mỹ Ngu cũng dắt cuống họng hét lại.

"Lúc trở về nhớ tới ruộng tư hái một ít hành lá và một nắm đậu giác!"

Những người đàn ông vừa đáp lời đã nhanh như chớp ra khỏi sân, rất phù hợp với đức tính xưa nay gặp việc thì lười biếng, bôi dầu vào lòng bàn chân tính kế. Khiến cho phòng thứ ba ngay cả duỗi tay giữ lại cũng không thèm duỗi, dù sao duỗi cũng không có tác dụng.

"Đáng đời người trong phòng bốn cưới không vào, gả không ra." Bác gái hai nhấc một đống bùn lên, cay đắng nhỏ giọng lầm bầm.