Sự Ảo Tưởng Của Người Chồng Sau Khi Mất Trí Nhớ Tưởng Vợ Mình Là MarySue

Chương 1

"Nợ ngân hàng đã giải quyết xong, nếu anh muốn làm việc, thì đến nhà họ Thương giúp em, được không?"

Hứa Châm ban đầu còn sửng sốt, nhưng khi nghe Thương Kỳ nói "Được không", anh theo thói quen muốn gật đầu, sau mới nhận ra tình huống hiện tại, trái tim anh như nghẹn lại.

Chỉ im lặng.

Lúc này, anh đang dựa vào đầu giường trong tư thế tiêu chuẩn của một ông chồng sau khi xong chuyện, một tay ôm lấy vai "cô vợ nhỏ yếu đuối" của mình.

——Đừng hiểu lầm, đêm qua chính là anh ở dưới đó.

Đây cũng là điều khiến Hứa Châm bị nhồi máu cơ tim nhiều nhất! Anh chưa bao giờ nghĩ rằng vào một ngày nào đó mình với Thương Kỳ sẽ... khụ khụ làm chuyện ... Lùi một bước, cho dù đó là thật, thì mình cũng phải nên ở trên, ở trên đi!

Em trai tiểu bạch hoa của anh thường ngày rất là ngoan!

Hứa Châm đêm qua uống rất say, mơ hồ nhớ ra Thương Kỳ rất bình tĩnh, hắn từ từ tháo kính, để lộ ra vẻ mặt có vẻ ngây thơ vô hại.

Ảo tưởng này chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn.

Nửa đêm, Hứa Châm cảm thấy khác thường, như sắp chết vì nghẹt thở, thở không nổi, đành cố gắng vươn một tay, gắt gao túm lấy ga trải giường nơi mép giường, cố gắng đứng dậy và bò đi, nhưng bị Thương Kỳ bắt được, hắn bẻ từng ngón tay của anh ra, nắm lấy mắt cá chân của anh và kéo về phía sau một cách không thương tiếc.

Ấn tượng cuối cùng lưu lại nơi khóe miệng hé mở, Hứa Châm ngơ ngác nhìn trần nhà, nước mắt không ngừng chảy ra.

Thương Kỳ dùng đầu ngón tay xoa nhẹ đuôi mắt nóng bỏng, trong bóng tối khẽ cười một tiếng, "Khóc?"

Mẹ kiếp.

Thật xấu hổ.

...Thật quá mịa nó mất mặt!

Vì sao tôi luôn cưng chiều nó như em trai ruột của mình, chưa nói chiều chuộng nó quá mức, ít nhất tôi cũng không để nó phải tủi thân chút nào, vậy mà sao nó lại đối xử với tôi như vậy chứ?

Kẻ lừa đảo!

Không nghĩ tới mình lại mềm lòng với hắn!

"Kẻ lừa đảo" Thương Kỳ bây giờ đang nằm trên ngực Hứa Châm, ngay phía trên trái tim anh, sợi tóc hơi dài mềm mại tản ra chạm khẽ lên đường quai hàm tinh xảo của anh.

Khuôn mặt của Thương Kỳ chính là thuộc loại đẹp bắt mắt, hàng mi dài và mảnh, hắn khẽ nhắm mắt lại che giấu ánh mắt lam xốn xang bao nhiêu người, xuống chút nữa là...

Xuống chút nữa là bộ phận xấu hổ không thể miêu tả được, một chiếc chăn nhỏ chuyên dùng cho các sự kiện lớn đã che kín tất cả những nơi không được phép lộ ra.

Không thể nghe được câu trả lời mình muốn, Thương Kỳ lại dùng sức siết chặt eo Hứa Châm hơn một chút và nói: "Em vừa mới tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, các mối quan hệ khác nhau trong nhà họ Thương rất phức tạp, xung quanh em không một ai có thể tin tưởng được."

Hứa Châm mím môi.

"Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, dựa theo quy củ, bà nội muốn em về nhà cũ."

Hứa Châm nghiến răng.

“Em không muốn một mình trở về nơi đó.” Thương Kỳ thấp giọng nói, sau đó ngẩng đầu, trên trán có vài sợi tóc hơi dài buông xuống, dùng vẻ mặt thuần khiết vô tội của một tiểu thiên sứ nhìn Hứa Châm. Đôi mắt đẹp không chớp, "Anh."

"..."

"Khụ khụ, được, được, được!"

Hứa Châm chấp nhận số phận của mình và nằm xuống, muốn đánh chết bản thân vô dụng của mình.

Vấp flag chỉ trong vài giây?

“Đừng, khụ, đừng nhìn anh,” Hứa Châm tối hôm qua kêu quá lâu, thanh âm khàn khàn như chuông hỏng, ánh mắt thất thường, “Rót cho anh ít nước.”

Thương Kỳ đứng dậy ngay lập tức, tâm trạng cực tốt, hỏi anh thích vị trí nào.

Đây là trọng điểm sao? !

Hứa Châm run run rẩy rẩy nhặt góc chăn chôn mình, chỉ để lại hai sợi tóc xanh ủ rũ nằm trên gối.