Wechat Của Tôi Có Quỷ

Chương 7

Nhiệm vụ ẩn của Bạch Mộng Mộng là nín thở năm phút trong bồn rửa tay chứa đầy nước ở trường học.

Cho nên, cái chết của Bạch Mộng Mộng có liên quan đến nhiệm vụ này.

Nhưng, cô ấy thật sự sẽ vì nhiệm vụ này mà nín thở trong bồn nước đến nỗi chết đuối trong đó sao?

Tôi không hiểu, nhưng người chết như đèn tắt, không ai có thể giải đáp nghi ngờ của chúng tôi.

Còn nhiệm vụ ẩn của anh béo là…

Gϊếŧ chết Bạch Mộng Mộng.

Thảo nào.

Lúc trước anh béo rất kỳ lạ một mình đi tìm Bạch Mộng Mộng, mọi người còn nghi anh ta là tên cuồng sát, nhưng thực tế là anh ta muốn một mình đi tìm Bạch Mộng Mộng sau đó gϊếŧ cô ấy.

Ngoại trừ kinh ngạc, mọi người còn càng căng thẳng và cảnh giác hơn, bởi vì —

Không chỉ có Bạch Mộng Mộng và anh béo có nhiệm vụ ẩn.

Tôi cũng có.

Nhiệm vụ ẩn của tôi, là gϊếŧ chết Hứa Tri.

Nhưng khi thông báo nhiệm vụ ẩn, Yểm báo với tôi chỉ mình tôi có nhiệm vụ ẩn, cho nên tôi vẫn luôn cho rằng thật sự chỉ có mình tôi có nhiệm vụ ẩn.

Chắc hẳn, mọi người cũng cho là như vậy.

Nhiệm vụ ẩn của Hứa Tri là gì, gϊếŧ chết tôi sao?

Bầu không khí căng thẳng lần nữa, anh béo phơi thây ở hành lang, chúng tôi cũng không muốn chờ đợi nữa, chuẩn bị rời khỏi đây.

Sau đó, tôi và Hứa Tri đặt phần lớn lực chú ý lên anh chàng nhát gan, đề phòng mọi lúc.

Nhưng dù vậy, nửa giờ sau vẫn có chuyện xảy ra.

Người anh trai trong cặp sinh đôi đã chết.

Chết trong tay em trai ruột của anh ta.

Hơn nữa, người em trai phản bội không hề báo trước, trực tiếp móc dao đâm vào bụng anh mình.

Anh trai bị thương nặng ngã xuống đất, từ đầu đến cuối không hề phản kháng.

Trong khoảnh khắc mọi chuyện xảy ra, chưa ai kịp phản ứng, nhưng người em trai lại run rẩy quỳ gối trước anh mình, miệng vẫn luôn thầm thì “Xin lỗi.”

Hình như người anh trai là một người rất dịu dàng, đặc điểm để chúng tôi phân biệt anh em họ là quần áo của người em là màu đỏ phô trương, còn người anh mặc quần áo màu trắng gọn gàng.

Lúc trước tiếp xúc cũng có thể cảm nhận được người anh nói chuyện rất dịu dàng, tính cách ôn hòa.

Còn giờ phút này.

Người anh ngã trên mặt đất, lẳng lặng nhìn đứa em trai ruột khúc lóc thảm thiết trước mặt.

Anh ta khẽ hỏi: “Em biết nhiệm vụ của anh là gì không?”

Người em khóc lắc đầu.

“Nhiệm vụ của anh… Là… Bảo vệ em.”

Có lẽ do bị thương quá nặng, anh ta nói đứt quãng, sức lực rất yếu.

Vừa nói vậy, người em lại càng khóc lớn hơn.

Người anh vẫn cười, khó khăn nói: “Đi nhanh đi, thời gian sắp tới rồi…”

Tôi không rõ câu “Thời gian sắp tới rồi.” của anh ta có ý gì, nhưng hình như người em biết.

Anh ta lảo đảo đứng dậy, chạy đi với vẻ suy sụp.

Lúc đi ngang qua chúng tôi, tôi nghe rõ tiếng nghẹn ngào nỉ non của anh ta.

Anh ta nói: “Anh ơi, em xin lỗi…”

Chuyện xảy ra bất ngờ, anh chàng nhát gan bỗng đuổi theo người em trai sinh đôi, tôi hơi do dự, chạy tới bên cạnh người anh, móc điện thoại trong túi anh ta ra, trong hoàn cảnh này, chúng tôi cần cố gắng hết sức biết được nhiệm vụ ẩn của mọi người.

Lấy được điện thoại, tôi không dám trì hoãn nữa, cùng Hứa Tri đuổi theo.

Chúng tôi đuổi tới sân thượng.

Mà lúc này, người em đứng ở mép sân thượng, cả người run rẩy.

Trên sân thượng trống trải, quanh quẩn tiếng anh ta nghẹn ngào.

Anh em tương tàn, thật sự là chuyện bi thảm trên đời.

Anh chàng nhát gan đứng giữa sân thượng, mặt đầy đề phòng.

Tôi vội móc điện thoại của người anh ra, có lẽ vì cái Wechat quái quỷ này, điện thoại của mọi người đều không có mật khẩu, có thể mở ra ngay.

Vừa rồi, người anh nói nhiệm vụ là bảo vệ em trai, nhưng thực ra là…

Tôi run rẩy đọc nhiệm vụ ẩn của người anh:

Gϊếŧ chết em trai, vào lúc 12:03, khi tia sáng đầu tiên chiếu xuống tòa nhà B, nhảy xuống khỏi sân thượng để lấy cơ hội sống sót duy nhất.

Thì ra, nhiệm vụ người anh nói trước khi chết, không phải nhiệm vụ do Yểm giao.

Nhiệm vụ của anh ta, sứ mệnh của anh ta từ khi sinh ra, là bảo vệ em trai mình.

Có lẽ nghe thấy tiếng tôi, người em vỡ òa trong nháy mắt, đứng cạnh mép sân thượng không ngừng thì thầm xin lỗi.

Bỗng chân trời như xuất hiện mấy tia sáng.

Mọi người giật mình, gần như cùng lúc ngẩng đầu nhìn —

Bầu trời đêm vốn đen kịt, thế mà thật sự xuất hiện một tia nắng sớm.

Tốc độ chiếu sáng rất nhanh, thẳng tắp chiếu xuống dưới lầu.

Lúc này, người em run rẩy gọi một tiếng “Anh.” cuối cùng với khoảng không, sau đó không chút do dự nhảy xuống —

“Không!”

Tôi theo bản năng kinh ngạc hô lên, chạy tới bên mép sân thượng.

Người em nhảy xuống, ngã trên mặt đất.

Thế nhưng…

Không biết do tinh thần anh ta suy sụp, hay ham muốn được sống quá mãnh liệt, ở thời khắc nhìn thấy ánh sáng thì nhảy xuống ngay, nhưng chỗ anh ta rơi xuống… Lệch khỏi quỹ đạo chiếu sáng kia một chút.

Chúng tôi ghé vào rìa sân thượng, trơ mắt nhìn anh ta bò trên mặt đất, chậm chạp bò tới hướng tia sáng chiếu trên đất…

Từng chút, từng chút một.

Vậy mà, cuối cùng khi còn cách tia sáng không đến nửa mét, cánh tay anh ta rũ mạnh xuống, không còn sự sống.

Tôi nhìn đến chóp mũi chua xót.

Một giây trước khi chết, anh ta có thấy hối hận không?

Tự tay gϊếŧ chết người anh trai cùng mẹ sinh ra, cuối cùng chỉ đổi lấy sự vui sướиɠ tan đi như bọt xà phòng…

Còn người anh kia? Nếu anh ta có thể nhìn thấy tất cả, anh ta có cảm thấy đáng buồn và nực cười không?

Tôi không biết.

Cũng có lẽ không ai biết.

Trên sân thượng, chỉ còn lại ba người chúng tôi, gió thổi lạnh đến thấu xương.

Tôi ngoảnh đầu nhìn lại, thấy tên nhát gan muốn nhảy xuống khỏi sân thượng.

Tia sáng dưới lầu vẫn chưa biến mất, tôi đoán anh ta muốn đánh cược thử một lần, chiếm lấy cơ hội sống sót.

Nhưng Hứa Tri đã ngăn anh ta lại.

Hai người vật lộn với nhau, rốt cuộc lúc này anh chàng lúc nào cũng thể hiện mình nhát gan yếu đuối không giả vờ nữa, lộ bộ mặt thật.

Hứa Tri giằng co với anh ta, thấp giọng hỏi: “Anh chính là tên cuồng sát trong nhiệm vụ?”

Tên nhát gan bỗng nhiên nở nụ cười.

“Cuồng sát? Không không không, tôi cũng là người tham gia nhiệm vụ, chẳng qua nhiệm vụ của tôi là gϊếŧ hết mọi người, cho nên tôi vẫn luôn giả vờ, chính là vì làm cho các người thả lỏng cảnh giác, sau đó tiêu diệt từng người.”

Trong lúc giằng co, anh ta cười to nói:

“Anh vẫn chưa rõ sao? Chúng ta đều bị cái Wechat đó chơi! Thật ra không có kẻ cuồng sát gì cả, vốn có bảy người tham gia nhiệm vụ, ai có thể sống đến cuối cùng, ai có thể gϊếŧ hết mọi người, thì người đó là tên cuồng sát duy nhất được sống sót!”

Thì ra là như vậy…

Trên sân thượng rỗng tuếch, tôi nắm chặt đèn pin, chuẩn bị qua giúp Hứa Tri.

Nhưng.

Động tác của tên nhát gan rất nhanh, không biết từ đâu anh ta móc ra một con dao, hung hăng đâm về phía Hứa Tri.

“Hứa Tri!”

Tôi sợ hãi hô lên, chạy qua chỗ Hứa Tri.

Ba người chúng tôi đều đứng ở rìa sân thượng, thật ra Hứa Tri có thể tránh khỏi nhưng anh không né, cứng rắn nhận một dao của anh ta, cũng theo đó đẩy mạnh tôi xuống…

Tôi bị Hứa Tri đẩy xuống dưới sân thượng.

Ngửa mặt lên trời.