Thích Một Con Mèo

Chương 21: Thất hứa

Lâm Mặc thấy tâm trạng Tiêu An dường như có gì đó không ổn, có lẽ là vì đang rất lo cho bà, nên giọng điệu con mới như vậy. Bà đưa tay lên xoa đầu Tiêu An để an ủi, mọi chuyện sẽ không có chuyện gì hết.

“Có chuyện gì sao? Con nói cho mẹ nghe đi nào.”

Tiêu An mím chặt môi, không thể nào nói ra được, một lát sau, cậu cố lấy hết can đảm mà nói: “...Mẹ.”

Lâm Mặc nhìn Tiêu An với ánh mắt dịu dàng để cho con cảm thấy an tâm hơn.

“Bác sĩ nói, mẹ mắc chứng van tim, cần phải phẫu thuật sớm. Nếu càng để lâu... thì sẽ... sẽ... nguy hiểm đến tính mạng.”

Lâm Mặc nghe Tiêu An nói xong, cảm xúc bà ngổn ngang đủ mọi hỗn loạn đan xen không biết nên nói cái gì bây giờ. Nhìn thái độ khi lẫy của con, bà biết chắc chắn là có chuyện gì đó rồi. Nhưng mà... bà không thể ngờ được đến, mọi chuyện sẽ lại như thế này!

Lâm Mặc cố gắng nhịn lại xúc động, bà đưa tay vỗ vai Tiêu An một cách đầy yêu thương, “Không sao đâu, chúng ta sẽ tìm cách giải quyết mà con.”

Đến lúc này, Lâm Mặc cũng chỉ biết dùng lời nói như này để tự an ủi bản thân và con.

Tiêu An cố gắng nhịn xuống không để cho mẹ thấy được cảm xúc thực sự của mình, cậu nói: “Rồi sẽ có cách thôi mẹ à, nhất định mẹ sẽ phải phẫu thuật. Con biết, tuy chúng ta không có tiền, nhưng chúng ta có thể đi vay mượn mà, không sao hết á mẹ...”

Nghe Tiêu An nói như vậy, Lâm Mặc không thể nào nén được nước mắt cứ thế lăn xuống.

Tiêu An vội lấy tay lau nước mắt cho mẹ, “Mẹ đừng khóc mà, mọi chuyện rồi sẽ ổn hết thôi mà.”

Mẹ tỉnh rồi nên Tiêu An cũng không ở lại đây được quá lâu, vì khi lẫy y tá cũng đã nhắc nhở cậu rồi, “Bây giờ con phải về nhà lấy tiền, để đóng tiền viện phí rồi. Mẹ ở lại đây nha.”

Lâm Mặc lo lắng nói: “Hay là con nhờ ai đi cùng với con về nhà đi. Con đi một mình như thế, mẹ không yên tâm chút nào cả.”

Tiêu An: “Con tự bắt taxi về nhà được mà mẹ, với lại, cũng không quen ai để mà nhờ được đâu mẹ.”

Nói đến đây, Lâm Mặc mới chợt nhớ đến, bà quên mất, chỉ có hai mẹ con bà nương tựa sống với nhau thôi, còn có ai quen mà nhờ được cơ chứ. Người khác thì cũng là người xa lạ đâu quen biết, ngộ nhỡ, nhờ vả không đúng người, còn nguy hiểm hơn cho Tiêu An nữa.

Nhưng mà bà rất lo, “Con nhớ đi đường phải cẩn thận biết chưa? Tiền mẹ để ở trong tủ quần áo đó, con mở ra sẽ thấy ngay.”

“Con biết rồi.”

Tiêu An cố gắng bình thường như không có chuyện gì, nhưng cậu không biết rằng, giọng nói của cậu đượm buồn mẹ cũng thấy rõ được.

Thấy Tiêu An đã rời đi được một lúc rồi, Lâm Mặc nhìn ra cánh cửa một lúc, ý buồn trên mặt của bà rất rõ không thể nào giấu đi được.

Con buồn sao mà bà không biết được chứ?

Cảm xúc dao động của Tiêu An sao mà bà không thấy chứ? Bà là mẹ của Tiêu An mà.

Giống lắm, rất giống, Tiêu An không khác bố của nó một tí nào cả. Lúc nào cũng là kìm nén cảm xúc tốt đến như vậy, khiến cho bà thậm chí còn không nhìn ra được một chút gì.

Hai mắt Lâm Mặc đỏ hoe, nước mắt lại rơi xuống. Khi lẫy trước mặt của Tiêu An bà không dám khóc quá nhiều, vì nếu trong lúc này bà mà như vậy, thì chẳng phải sẽ càng tuyệt vọng hơn sao.

Tưởng chừng hai mẹ con sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn từ khi chuyển chỗ ở. Sau khi biết Tiêu An có bạn bà rất vui, mọi chuyện rồi cũng đã được như ý của bà rồi. Con đã vui vẻ, con đã thay đổi tính tình.

Nhưng mà... niềm vui đó chưa được lâu, thì hai mẹ con đã phải nhận cái tin dữ này rồi.

Thật trớ trêu!

Lâm Mặc không ngờ đến chính bà sẽ lại mắc căn bệnh như thế này.

Thật đúng là quá bất công.

Bà đã làm gì sai sao? Sao cuộc đời lại bất công với bà và con như vậy?

Kể từ quá khứ đến hiện tại, tất cả đều không có chuyện nào tốt đẹp cả.

Có phải cuộc đời không muốn cho bà được hạnh phúc không?

Thật hối hận!

Phải chăng bà không gặp được bố của Tiêu An, thì cả hai sẽ không có con, Tiêu An sẽ không như bây giờ mà phải chịu khổ vì bà nữa. Bao nhiêu cái xấu bản thân bà tự chịu, bà tự nhận lấy hết là được rồi. Từ nhỏ đến giờ, sống với bà, Tiêu An thiếu thốn đủ điều.

Giá như ngày đó không gặp nhau thì tốt rồi.

Phải chăng lúc này có vòng tay quen thuộc đó ôm lấy bà mà an ủi, mà trấn an cho bà an tâm.

Tình cảnh tuyệt vọng này, thật chẳng khác gì so với cái ngày đó mà bà ở trong bệnh viện cả.

***

Buổi tiệc sinh nhật của Trạch Lan mọi người đã về hết từ lâu, bao nhiêu bạn bè đến chúc mừng Trạch Lan tuy thấy vui, nhưng mà trong số đó, lại không có Tiêu An.

Rõ ràng là Tiêu An đã hứa nhất định sẽ đến mà.

Trạch Lan vẫn ngồi trên sofa nhìn ra ngoài đầy mong đợi, cậu nghĩ chắc là Tiêu An có việc nên đến hơi trễ thôi. Cậu cũng đã gọi điện thoại bàn rồi, nhưng mà, lại không có ai trả lời hết.

Có chuyện gì, mà ngay cả điện thoại Tiêu An cũng không nghe luôn, chắc chắn là nhà Tiêu An không có ai rồi, nên mới không có ai để bắt máy thôi.

Trạch Lan luôn nghĩ như vậy, nên cậu kiên trì đến bây giờ mà ngồi đợi Tiêu An.

Trạch Lan vẫn muốn đợi Tiêu An, cậu tin chắc Tiêu An sẽ đến thôi, Tiêu An đã hứa với cậu rất nhiều lần rồi.

Nhất định sẽ đến thôi mà!

Lỡ đâu chút nữa Tiêu An về nhà rồi gọi điện nói với cậu thì sao.

Càng đợi nhưng lại càng không thấy gì, cũng đã hơn chín giờ rồi mà Trạch Lan vẫn không thấy Tiêu An đến.

Kiều Thiên Nguyệt lại chỗ của Trạch Lan, “Mẹ nghĩ chắc là Tiêu An bận chuyện gì đó, nên mới không đến được thôi. Chẳng phải Tiêu An đã hứa với con rồi sao. Mai đi học gặp nhau rồi con hỏi Tiêu An. Bây giờ cũng đã trễ rồi, mẹ thấy Tiêu An sẽ không đến nữa đâu. Hay để mẹ kêu dì Dương dọn dẹp đồ nha, có được không?”

Trạch Lan vẫn muốn đợi thêm nữa, nhưng nghe mẹ nói như vậy, thì cậu lại thêm buồn bã hết hy vọng.

Giọng cậu ỉu xỉu nói: “Dạ.”

Trước khi trở về phòng, Trạch Lan quyết định gọi một cuộc điện thoại nữa cho Tiêu An, vẫn lại như cũ nữa, không có ai bắt máy cả.

***

Tiêu An về nhà, cậu dọn dẹp nốt những mảnh vỡ của chén khi lẫy không kịp dọn. Thức ăn thì vẫn chưa được động đến một miếng nào, cậu gom thức ăn vào hộp rồi cất vào tủ lạnh.

Mở tủ lạnh ra, Tiêu An thấy cái bánh sinh nhật mà mình đã làm cho Trạch Lan mới chợt giật mình, giây sau đó chính là cậu rất buồn.

Cậu đã thất hứa rồi, chuyện của mẹ hôm nay khiến cậu không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ được đến mấy chuyện khác nữa.

“Xin lỗi cậu... mình thất hứa, không đến được rồi!”

Tiêu An nhìn lên đồng hồ thấy cũng đã gần chín giờ rưỡi rồi. Hôm nay cậu rất buồn, buồn vì chuyện của mẹ, rồi lại không đi sinh nhật của Trạch Lan được. Cậu định đi gọi điện cho Trạch Lan, nhưng thôi, giờ này thì có khi Trạch Lan đã đi ngủ từ lâu rồi, bữa tiệc chắc chắn cũng đã sớm kết thúc từ lâu rồi.

Tiêu An buồn bã đi vào phòng của mẹ để lấy tiền, theo lời của mẹ nói thì tiền mẹ để ở trong tủ quần áo. Mở tủ ra, Tiêu An thấy có hai cái hộp gỗ, chắc hẳn tiền được mẹ để ở một trong hai hộp này thôi.

Cậu chọn đại một cái hộp rồi mở ra, có tiền ở trong đó. Số tiền này là mẹ đã đi làm kiếm được, với số tiền này, thì hai mẹ con sống qua mỗi ngày đều sẽ không lo gì hết. Nhưng còn để phẫu thuật... thì cũng biết là không thể nào đủ.

Tiêu An lấy một số tiền vừa đủ chứ không mang đi hết, sau đó cậu đóng lại hộp.

Tiêu An nghi hoặc nhìn cái hộp bên kia, cậu không biết có gì ở trong, nhưng mà như có cái gì đó cám dỗ vậy, thế nên cậu cầm cái hộp lên mở ra xem thử.

Đập vào mắt của Tiêu An chính là một chiếc nhẫn để trên một bức hình, thứ mà khiến Tiêu An chú ý nhất, chính là người đàn ông chụp hình cùng mẹ.

Người này mặc tây phục khí chất, rất sang trọng, còn một điều nữa là, người này rất giống cậu, khỏi cần phải nói ra, cậu cũng biết đó là ai rồi.

Gương mặt của mẹ và người này đều rất vui vẻ nắm chặt tay của nhau, còn một điều nữa, là trên tay của hai người đều có đeo nhẫn. Chiếc nhẫn trên tay mẹ và chiếc nhẫn này, là một cái với nhau.

Tiêu An không có nhiều cảm xúc gì khi lần đầu tiên được nhìn thấy bố của mình. Cậu để hình và nhẫn lại như cũ rồi đến bệnh viện.

Thanh toán tiền viện phí xong, Tiêu An trở về phòng với mẹ.

Lâm Mặc đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình để cho Tiêu An không nhìn ra vấn đề gì.

Tiêu An tinh mắt nhìn mắt của mẹ là đã biết rằng khi mình không có ở đây, mẹ đã khóc rất nhiều. Mắt của mẹ vẫn còn hơi sưng lên chưa hết. Cậu hơi siết chặt tay của mình rồi buông ra.

Lâm Mặc nói: “Con về nhà ngủ đi nha, mẹ ở đây một mình là được rồi. Mẹ không sao đâu, có chuyện gì thì mẹ sẽ kêu y tá đến. Con yên tâm về nhà đi nha.”

“Con ở lại đây với mẹ, mẹ bị bệnh như vậy, sao con có thể về nhà được chứ? Ở đây cũng có chỗ ngủ mà, mẹ yên tâm đi, con ngủ được hết á.” Tiêu An dĩ nhiên sao mà có thể đồng ý được, cậu kiên quyết phải ở lại đây cho bằng được.

Thấy Tiêu An quyết tâm như vậy, Lâm Mặc cũng không phản đối, bà biết với tính của con thì cũng sẽ không chịu về nhà mà.

Lâm Mặc: “Đúng rồi, lúc lẫy con vẫn chưa có ăn gì hết, bây giờ chắc là đang rất đói. Con mau mua gì đó ăn đi nha, để bụng đói là không được đâu.”

“Con về nhà đã ăn cơm rồi, mẹ yên tâm đi.” Với cái tâm trạng bây giờ của Tiêu An, thì thức ăn sao mà có thể nuốt nổi cho được. Nếu cậu nói là không ăn và không muốn ăn, thì chắc chắn mẹ sẽ lại rất buồn, cậu cũng chỉ biết nói dối để cho mẹ yên tâm.

Tiêu An: “Vậy con đi mua cháo cho mẹ ăn nha, mẹ chưa có ăn gì cả.”

Nói rồi Tiêu An đóng cửa phòng lại đi mua cháo, đi một lúc thì cậu trở về.

Lâm Mặc thật sự tâm trạng cũng không còn đâu để mà ăn nữa, nhưng mà bà vẫn phải cố gắng ăn cho Tiêu An yên tâm. Lúc này, bà không thể yếu đuối suy sụp được, nếu mà bà như vậy, chẳng khác nào đã từ bỏ hết mọi thứ rồi sao.

Sáng hôm sau, Tiêu An tỉnh dậy rất sớm, còn mẹ thì vẫn chưa tỉnh. Cậu đi đánh răng rửa mặt trước, rồi mua đồ ăn để hai mẹ con cùng ăn sáng.

Lúc vừa mua đồ ăn về thì mẹ cũng đã tỉnh dậy, “Con đã mua đồ ăn sáng rồi, mẹ mau ăn đi cho nóng nha.”

Lâm Mặc gật đầu đồng ý, Tiêu An lấy bàn ăn để lên giường cho mẹ.

Cả hai mẹ con ăn cơm rất nhẩn nha, dường như chẳng ai có vị giác gì, ai cũng đều không muốn ăn gì hết.

Lâm Mặc nói: “Mẹ nghĩ, mẹ nên xuất viện thì hơn. Hôm qua lúc mà con về, mẹ đã hỏi bác sĩ kĩ lắm rồi, bác sĩ nói, về nhà vẫn có thể được.”

Tiêu An không đồng ý, “Không được đâu, mẹ phải ở bệnh viện.”

“Ở đây ngột ngạt lắm, với lại càng thêm tốn tiền viện phí nữa. Về nhà mẹ sẽ không làm việc gì hết, sẽ không sao đâu mà con.” Nghe được lời bác sĩ nói sẽ được, nghĩ sao mà Lâm Mặc sẽ chịu ở lại bệnh viện cho càng thêm tốn tiền thêm chứ.

“Mẹ ở lại đây vài ngày đi mà, con sợ lỡ đâu về nhà mẹ lại có chuyện gì nữa.” Tiêu An biết được mẹ đang lo lắng cũng chỉ vì sợ tốn thêm tiền, nhưng mà cậu rất lo cho mẹ.

Lâm Mặc biết được Tiêu An sẽ không chịu dễ dàng cho bà về mà. Bà đành phải nói thuyết phục hơn: “Con đi hỏi bác sĩ đi nha, nếu được thì mẹ sẽ về nhà. Về nhà mẹ sẽ không làm việc gì mệt đâu, con yên tâm đi mà.”

Thấy mẹ quả quyết như vậy, Tiêu An cũng bị lung lay, “Vậy... mẹ ở đây đợi con, con sẽ đi hỏi bác sĩ.”

Bác sĩ tuy nói một hồi, nhưng cũng đồng ý cho về nhà, nhưng cũng dặn dò phải thật kĩ càng, nếu có triệu chứng bất thường phải mau chóng đến bệnh viện ngay. Trước đó, chuyện phẫu thuật cũng lại nhấn mạnh một lần nữa.

Về đến nhà, Lâm Mặc thấy dễ chịu nhiều hơn hẳn, không khí ở bệnh viện bà không quen và thấy rất ngột ngạt.

Tiêu An dìu mẹ ngồi lại sofa ngồi, sau đó xuống bếp lấy nước đưa cho mẹ uống, “Mẹ, mẹ phải nghỉ việc đi. Mẹ không thể đi làm được nữa đâu.”

Lâm Mặc thật sự không muốn nghỉ, nhưng mà phải nghỉ thôi, nếu mà bà đi làm thì sẽ lại càng nguy hiểm hơn nữa.

Tiêu An nói hoàn toàn đúng.

“...Mẹ sẽ xin nghỉ.” Lâm Mặc thở dài manh theo sự buồn bã.

“Không có tiền thì chúng ta sẽ đi mượn mà mẹ, nhất định mẹ sẽ được phẫu thuật thôi.” Tiêu An biết mẹ đang buồn, cả cậu cũng như vậy.

Lâm Mặc mỉm cười dịu dàng, “Ừm.”

Tiêu An: “Con sẽ nghỉ học vài hôm để ở nhà với mẹ, con không yên tâm đi học chút nào cả.”

Lâm Mặc không muốn Tiêu An nghỉ học vì mình, bà liền phản đối: “Không được, con cứ đi học đi, mẹ ở nhà không sao đâu. Mẹ sẽ không làm việc gì hết, con an tâm, con đừng nghỉ học như vậy.”

“Con muốn ở nhà.” Tiêu An không muốn, mẹ mới xuất viện như vậy, sao mà cậu yên tâm được chứ.

Lâm Mặc xoa đầu Tiêu An, bà dịu dàng nói: “Con mà nghỉ thì sẽ ảnh hưởng đến việc học của con đó. Mẹ không sao hết. Con đừng nghỉ học, một ngày nghỉ sẽ mất không biết bao nhiêu kiến thức đấy. Con không sợ sẽ bị tụt lại với bạn khác sao?”

Tiêu An có một chút dao động, nhưng rất nhanh, cậu mặc kệ thứ hạng gì đó, sức khỏe của mẹ vẫn là quan trọng nhất, “Con mặc kệ, con sẽ xin nghỉ ở nhà với mẹ.”

Lâm Mặc: “Hay là như vậy đi nha, mai con sang nhờ cô hàng xóm bên cạnh nhà của mình, thỉnh thoảng nhờ cô sang nhà coi mẹ một cái xem có bị sao không là được rồi.”

Tiêu An lắc đầu không đồng ý, “Không đâu, con sẽ ở nhà với mẹ.”

Lâm Mặc tiếp tục khuyên, “Bác sĩ không phải đã nói rồi sao, chỉ cần mẹ nghỉ ngơi không làm việc gì, là sẽ không bị sao mà. Con còn phải gặp mặt Trạch Lan để nói chuyện nữa đấy.”

Nghe mẹ nói đến đây, Tiêu An lần này không từ chối ngay.

Cậu còn chưa chúc mừng sinh nhật cho Trạch Lan nữa, còn cả bánh sinh nhật nữa, cậu vẫn chưa có tặng Trạch Lan, cậu còn chưa xin lỗi Trạch Lan nữa mà.

Tiêu An có chút do dự, một lát sau mới nói: “Con... con sẽ đi học.”